Chương : Ngưu Xuyên ra tay!
Trước lúc tay của Đinh Phàm chạm vào Chu Dương, Ngưu Xuyên, người luôn đi theo sau Chu Dương đã ra tay nhanh hơn một bước.
Không ai thấy Ngưu Xuyên chuyển động kiểu gì.
Giống như một cơn gió lướt qua, không ai thấy Ngưu Xuyên di chuyển như nào, nhưng khi mọi người nhìn rõ thì Ngưu Xuyên đã đi tới bên cạnh Chu Dương, hơn nữa một tay cậu ấy còn tóm chặt lấy cổ tay của Đinh Phàm.
Mọi người kinh ngạc, bỗng thay đổi cái nhìn về Ngưu Xuyên.
Ban đầu, mọi người đều nghĩ rằng Ngưu Xuyên chẳng qua chỉ là một người đi theo cạnh Chu Dương thôi.
Dù sao, phần biểu hiện trước đó của Chu Dương ở đây quá nổi bật, nên tất cả mọi người đều nhớ anh.
Nhưng còn Ngưu Xuyên, chưa kể có rất ít người ở đây từng gặp cậu ấy, mà dù trước đó có gặp thì có lẽ cũng không có ấn tượng gì.
Mọi người không ngờ tài nghệ võ thuật của Ngưu Xuyên lại giỏi đến vậy, thậm chí còn mạnh hơn cả Đinh Phàm.
Bỗng chốc, một ý nghĩ nảy ra trong đầu mọi người.
Lần này, Đinh Phàm gặp phải đối thủ rồi.
Mà tâm trạng hiện giờ của Đinh Phàm vô cùng tồi tệ, vẻ mặt cũng u ám cực kỳ.
Hắn không còn nhìn Chu Dương nữa, mà nhìn chằm chằm vào Ngưu Xuyên, như thể giữa hai người có một mối thù không đội trời chung.
Đừng nói người khác, ngay cả Đinh Phàm cũng không thấy Ngưu Xuyên di chuyển như nào.
Vừa rồi hắn định ra tay ngăn cản Chu Dương, nên đã đánh bất ngờ.
Nhưng Đinh Phàm không ngờ rằng, tay hắn chưa kịp chạm tới Chu Dương thì đã bị người đi theo cạnh Chu Dương tóm chặt cổ tay rồi.
Đinh Phàm thử hai lần, cả hai lần hắn đều muốn rút tay hắn khỏi tay đối phương.
Nhưng cả hai lần đều thất bại.
Đinh Phàm không thử tiếp lần ba nữa.
Bởi vì hắn biết rằng đôi lúc một số người có thực lực mạnh lại có vài sở thích đặc biệt.
Hắn biết một cái đó là quá tam ba bận.
Tay bị đối phương gắt gao nắm chặt, mà hắn lại không thấy được đối phương ra tay kiểu gì.
Tức là, Đinh Phàm không phải đối thủ của đối phương.
Vậy thì, trong mắt đối phương, hắn chỉ là kẻ yếu.
Kẻ yếu có thể khiêu khích kẻ mạnh một lần.
Kẻ yếu có thể khiêu khích kẻ mạnh hai lần.
Nhưng kẻ yếu không thể khiêu khích kẻ mạnh ba lần.
Bởi vì, một kẻ mạnh thực thụ sẽ không cho phép kẻ yếu khiêu khích mình tới ba lần.
Đinh Phàm biết, hai lần trước hắn muốn rút tay về tức là đã khiêu khích đối phương rồi.
Hai lần, đối phương đều không có phản ứng gì.
Nhưng, Đinh Phàm có cảm giác, một khi hắn thử lần thứ ba thì chắc chắn sẽ phải nhận lại một đòn phản công dữ dội từ phía đối phương.
Mà lúc này Đinh Phàm không đủ tự tin để nhận đòn phản công của đối phương.
“Cậu muốn làm gì?”
Đinh Phàm khẽ nói, giọng như đang cố kìm nén tức giận.
Hắn không ngờ, hắn lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt tóm chặt tay, không thể động đậy.
Thậm chí, trong lòng hắn còn vô cùng sợ hãi người trước mặt.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đó.
Dù đối diện với mấy người mạnh trong Thái gia, hay thậm chí là tông sư võ giả như lão gia Thái gia thì Đinh Phàm cũng chưa từng có ý nghĩ như vậy.
Nhưng lần này, hắn có thể thấy rõ được rằng, người trước mặt hắn khác hẳn so với những kẻ mạnh mà hắn đã gặp trước đó.
Người trước mặt lặng im, chỉ âm thầm tóm chặt tay hắn, không nói lời nào, mắt nhìn Chu Dương như đang hỏi ý kiến.
Đây là một kẻ mạnh phục tùng người khác.
Đinh Phàm không biết đối phương mạnh như nào, nhưng ít nhất cũng gần đạt đến cảnh giới tông sư võ giả.
Không thì, đối phương sẽ không vì chút chuyện này mà nắm chặt tay Đinh Phàm, khiến hắn không gỡ ra được.
Trước sự chất vấn của Đinh Phàm, Ngưu Xuyên không nói gì, cậu ấy hướng mắt sang phía Chu Dương.
Cậu ấy đang chờ Chu Dương đáp lại.
“Nay tôi không có tâm trạng dây dưa với anh ở đây, nếu như anh muốn báo thù cho Lý Minh Phong và Thái Hùng, tôi sẽ chờ anh.”
Chu Dương không nói nhiều, chỉ lẳng lặng nói đôi câu, rồi đi qua Đinh Phàm, bước thẳng lên tầng ba.
Đương nhiên Đinh Phàm không cam lòng, nhưng tay hắn đang bị Ngưu Xuyên giữ chặt, không thể động đậy, nên hắn chỉ có thể kìm nén cơn giận, nhìn Chu Dương đi lên tầng ba.
“Giờ thì buông tay tôi ra được chưa!”
Đợi đến lúc Chu Dương đi lên tầng ba, mọi người không còn thấy bóng dáng anh nữa, lúc này Đinh Phàm mới nhìn Ngưu Xuyên, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vốn dĩ lần này hắn định dạy cho Chu Dương một bài học nghiêm khắc, trả thù cho Lý Minh Phong và Thái Hùng ở trước mặt mọi người trong câu lạc bộ Silver Lake.
Nhưng hắn không thể ngờ rằng, không những hắn không dọa được, mà bản thân hắn còn bị một tên đi theo cạnh Chu Dương tóm chặt tay.
Đinh Phàm biết, mọi chuyện hắn làm hôm nay nhất định sẽ bị lan truyền ra.
Nói không chừng chưa tới ngày mai, tất cả các đại gia tộc trong thành phố Đông Hải đều sẽ biết chuyện Đinh Phàm, người đứng đầu đời thứ ba của Đinh gia bị người ta chèn ép, khiến hắn mất mặt ở trong câu lạc bộ Silver Lake.
“Người như anh không xứng để tôi phải ra tay ở trước mặt anh Dương.”
Ngưu Xuyên cười khẩy, thẳng thừng buông tay Đinh Phàm ra.
Còn Đinh Phàm lại không để ý, tay bỗng nhiên bị đẩy mạnh nên không thể đứng vững, lảo đảo lùi về sau, đến khi va vào lan can cầu thang mới dừng lại.
Lúc này, khuôn mặt Đinh Phàm đỏ bừng bừng, nhìn Ngưu Xuyên với vẻ tức giận.
Nhưng nếu bảo Đinh Phàm ra tay, thì hắn không có tự tin để ra tay lần nữa.
Chỉ là, hắn đường đường là người đứng đầu đời thứ ba của Đinh gia, hôm nay lại bị mất mặt ở đây, không những hắn không cam lòng, mà cả Đinh gia cũng sẽ không cho qua dễ dàng.
“Hừ, Được lắm. Để tôi coi thử các người là ai mà lại dám nói chuyện với tôi như vậy, hy vọng tới lúc đó, cậu vẫn có thể già mồm được vậy.”
Đinh Phàm biết hôm nay hắn không thể làm gì Chu Dương với Ngưu Xuyên được, giờ chỉ có thể kìm nén cơn giận xuống.
Quăng một câu dọa nạt, Đinh Phàm dẫn người rời khỏi câu lạc bộ Silver Lake, bóng lưng bỗng chốc hiện lên vẻ suy sụp.
Ngưu Xuyên chỉ liếc nhìn rồi mặc kệ.
Tạm bỏ qua chuyện Đinh gia cũng có chút ảnh hưởng ở thành phố Đông Hải, chỉ cần chưa đạt tới cảnh giới tông sư võ giả, thì Ngưu Xuyên sẽ có thể bảo vệ Chu Dương an toàn.
Huống hồ, Chu Dương cũng không hề đơn độc, phía sau anh vô tình cũng hội tụ khá nhiều thế lực.
Tính riêng sức mạnh mà Chu Dương có trong tay thì nó chẳng thua kém gì một gia tộc hạng nhất.
Thu hồi lại tầm mắt, Ngưu Xuyên lẳng lặng đi theo lên tầng ba.
Chỉ là, điều cậu ấy không để ý tới là, sau khi cậu ấy bước lên tầng ba, rất nhiều người trong câu lạc bộ Silver Lake đã lặng lẽ rời đi.
Thậm chí còn có người nhấc điện thoại lên, gọi điện thoại cho người bên ngoài để kể cặn kẽ chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Cho nên, chẳng mấy chốc chỉ trong vòng một tiếng, tất cả các gia tộc và thế lực có máu mặt trong thành phố Đông Hải đều biết có một kẻ ngạo mạn xuất hiện trong câu lạc bộ Silver Lake.