Chương : Lại xảy ra vấn đề rồi sao?
“Thật sự là tin đồn à? Không phải là bạn gái của anh sao? Anh nói thật đi, lẽ nào còn sợ tôi đi nói với người khác? Nếu như thật sự là bạn gái của anh, thì đưa đến đây để tôi và em Linh Ngọc nhìn xem, vừa hay có thể chấm điểm cho anh, xem đối phương như thế nào, có phù hợp với anh hay không.”
Giọng nói của Thẩm Bích Quân buông lỏng hơn nhiều, mặc dù lời nói là như vậy nhưng Chu Dương lại nghe ra có tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Quan trọng nhất là Thẩm Bích Quân cũng đã lựa chọn coi như không thấy lời đề nghị của anh vừa nãy, điều này cũng chứng tỏ rằng, ngay từ đầu cô đã có sự hoài nghi đối với tin đồn này.
“Cô gọi điện cho tôi, chắc không chỉ để hỏi mỗi chuyện này thôi chứ?”
Chu Dương bất lực nói, đưa tay vỗ trán, thực sự rất muốn đi thẳng đến công ty để mạnh mẽ dạy dỗ cho Thẩm Bích Quân một bài học.
“Ha ha, anh cảm thấy tôi là người nông cạn như vậy sao? Tôi hoàn toàn không quan tâm đến những lời đàm tiếu về anh một chút nào.”
Thẩm Bích Quân khẽ cười, giọng điệu ung dung.
Ngừng một lát cô lại nói tiếp.
“Tôi vừa nhận thông báo từ bộ phận thương mại, ngoài vấn đề xuất hiện ở ba cửa hàng tiêu thụ ở quận Khánh Phong, quận Phổ Đà ngay bên cạnh quận Khánh Phong cũng xuất hiện vấn đề, anh có muốn tới đó xem thử không?”
Giọng điệu của Thẩm Bích Quân thay đổi, lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.
Lúc đầu Chu Dương không chú ý lắm, căn bản phía bên kia công ty sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng vừa nghe Thẩm Bích Quân nói như vậy, Chu Dương khá bất ngờ.
Quận Phổ Đà.
Chu Dương biết đây là một quận liền kề với quận Khánh Phong, đồng thời còn tiếp giáp với biển.
Bởi vì liền kề với biển, cho nên quận Phổ Đà thực sự là bến cảng vô cùng nổi tiếng.
Vì thế, có thể nói quận Phổ Đà là một trong số những quận thịnh vượng nhất ở thành phố Đông Hải.
Trước kia theo tin tức mà Diệp Sở Thiến có được, chỉ có ba cửa hàng tiêu thụ ở quận Khánh Phong xuất hiện vấn đề.
Một cửa hàng đóng cửa phá sản, hai cửa hàng vi phạm hợp đồng dỡ bỏ sản phẩm của công ty Danh Dương, bày lên kệ sản phẩm của công ty khác.
Bây giờ đến ngay cả quận Phổ Đà cũng xuất hiện vấn đề như vậy.
Đối Phương đã với tay đến quận Phổ Đà rồi sao?
Trong lòng Chu Dương thầm nghĩ, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng.
Nếu như nói lúc đầu khi nghe thấy Diệp Sở Thiến báo cáo, chỉ có ba cửa hàng tiêu thụ ở quận Khánh Phong xảy ra một số vấn đề, Chu Dương vẫn có thể thản nhiên không quan tâm.
Bây giờ ngay cả quận Phổ Đà cũng đã xảy ra vấn đề, anh không thể không quan tâm giống như trước kia được.
Nếu như liên tiếp cả quận Khánh Phong và quận Phổ Đà cùng có chuyện, điều này cho thấy bàn tay thao túng ở phía sau rất có khả năng không cùng đẳng cấp giống như Chu Dương vẫn nghĩ trước đây.
Lúc này, anh không thể không nghiêm túc xử lý, nếu không rất có thể chỉ một sơ suất hay lơ là sẽ bị đối phương bất ngờ đánh úp, ngay cả thời gian và cơ hội để thở cũng không có.
“Được, bây giờ cô đang ở công ty chứ? Chờ tôi một lát, hai mươi phút sau tôi sẽ tới.”
Chu Dương nói xong liền tắt máy, cầm áo lên lao thẳng ra ngoài.
Bà Chu vừa mới dọn dẹp xong chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy Chu Dương vội vội vàng vàng đi ra ngoài, lập tức dặn dò vài câu.
Mười lăm phút sau, Chu Dương dừng xe ở cửa công ty Danh Dương.
Lần này, bảo vệ tinh mắt đã nhận ra, chạy bước nhỏ thẳng tới chỗ anh.
Chu Dương để xe lại cho đối phương, bảo anh ta đi đỗ xe, còn anh nhanh chóng đi thẳng tới phòng làm việc của Thẩm Bích Quân.
Khi Chu Dương đẩy cửa bước vào văn phòng của Thẩm Bích Quân, đang chuẩn bị hỏi một số chi tiết cụ thể thì nhìn thấy một cảnh tượng trong phòng làm việc, hai mắt anh lập tức tròn xoe, khóe miệng mở hờ, hai má lập tức ửng hồng.
“Cô…”
Lời của Chu Dương vẫn chưa nói xong liền lập tức phản ứng lại, nhanh chóng đóng cửa, ở bên ngoài hít thở sâu vài cái, hồi phục lại tâm trạng kϊƈɦ động.
Chu Dương thực sự không ngờ Thẩm Bích Quân lại thay quần áo ở trong phòng làm việc vào lúc này, hơn nữa, nhìn dáng vẻ này, vừa nãy khi cô gọi điện cho anh, trêи người cô có lẽ không mặc quần áo, mà cho dù có mặc, nhiều nhất chỉ là mặc đồ lót.
Vừa suy nghĩ tới đây, Chu Dương cảm thấy chóp mũi hơi ngứa, giống như dấu hiệu sắp bị chảy máu mũi.
Chờ đến khi Chu Dương cảm thấy bản thân hoàn toàn bình tĩnh, lúc này mới gõ cửa lại lần nữa.
“Vào đi.”
Một giọng nói đầy quyến rũ đột ngột vang lên.
Chu Dương vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức nghĩ tới cảnh tượng vừa nãy, thậm chí còn nghĩ tới dáng vẻ trêи người không một mảnh vải che thân của Thẩm Bích Quân lúc cô gọi cho anh, đột nhiên yết hầu chuyển động, anh cảm thấy cổ họng mình hơi khô khan.
Đẩy cửa ra nhìn vào bên trong, Chu Dương cảm thấy thất vọng.
Thẩm Bích Quân sớm đã mặc xong quần áo rồi, không chỉ như thế còn coi bản thân như chiếc bánh tét, quấn chặt từ trong ra ngoài, không để lộ ra một chút ‘cảnh xuân’ nào.
“Vừa nãy cô đang làm gì vậy?”
Chu Dương liếc mắt, lén nhìn một cái, lập tức dời tầm mắt khỏi người Thẩm Bích Quân.
Anh bắt đầu cảm thấy sau khi nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy, bây giờ lại nhìn vào Thẩm Bích Quân, cảm giác không hay cho lắm.
Hơn nữa rất có khả năng gây nên hiểu nhầm không đáng có cho Thẩm Bích Quân.
“Làm gì ư? Không làm gì cả, chỉ vận động một chút, trêи người đổ ít mồ hôi, tắm một cái, thay sang bộ quần áo mới.”
Thẩm Bích Quân thờ ơ nói, lười biếng nằm trêи ghế của mình, ánh mắt sâu xa nhìn Chu Dương, trong ánh mắt dường như còn có cả sự trêu chọc.
“Nhìn hoa mắt rồi, nhìn hoa mắt rồi, nhìn hoa mắt rồi…”
Chu Dương không ngừng lẩm bẩm, anh không muốn vì cảm giác sai lầm của bản thân mà làm ra chuyện gì sai trái, để Thẩm Bích Quân nắm được thóp, trở thành bằng chứng cười nhạo bản thân anh sau này.
“Ha ha, xấu hổ thế sao? Trước kia cũng không phải anh chưa từng thấy.”
Nhìn thấy dáng vẻ rụt rè của Chu Dương, thậm chí đến ánh mắt cũng không nhìn mình, Thẩm Bích Quân đột nhiên cảm thấy hơi nhàm chán, thờ ơ nói.
Câu nói này đột nhiên khiến Chu Dương nhớ lại một số chuyện đã xảy ra trước đây.
Khi đó anh vẫn là một nhân viên nhỏ bình thường của công ty Danh Dương bị cấp trêи tàn nhẫn áp bức.
Nhưng phương thức của dự án hoạt chất làm trắng da nằm trong tay Chu Dương, dựa vào phương thức này Chu Dương đã thành công gặp được chủ tịch lạnh lùng Thẩm Bích Quân.
Lần đó gặp nhau cũng ở trong phòng làm việc của Thẩm Bích Quân, khi đó cô vừa mới vận động xong, quần áo trêи cơ thể bị mồ hôi làm cho ướt sũng, để lộ ra ‘cảnh xuân’ tươi đẹp.
Đặc biệt khi đó vẫn còn là mùa hè, vốn trêи cơ thể đã mặc rất ít quần áo, mà phụ nữ yêu cái đẹp như Thẩm Bích Quân, quần áo mặc trêи người lại càng mát mẻ hơn.
Bây giờ nghĩ lại, Chu Dương cảm thấy bản thân khi đó thực sự hơi nhát gan.
Nếu như lúc đó anh mạnh dạn hơn, ánh mắt phóng khoáng hơn, nói không chừng phát sinh gì đó với Thẩm Bích Quân cũng không phải là không thể.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói của Thẩm Bích Quân đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhìn Chu Dương, trong mắt lộ rõ ý cảnh cáo.