"Cậu ta ép cậu thì cậu hại tôi luôn hả? Tôi xem cậu như chị em, cậu lại đối xử với tôi như vậy, cậu không thấy phụ lòng tôi sao?" Khương Oánh Oánh cực kỳ tức giận, còn tức giận hơn cả bị vu oan. Bởi vì cả phòng ngủ, quan hệ của cô và Lương Hồng là tốt nhất, hai người sinh ra đã thân thiết, đều là gia đình đơn thân, từ trước tới nay cùng chung chí hướng. Thậm chí Khương Oánh Oánh còn xem Lương Hồng như chị em ruột mà đối đãi, nếu sinh hoạt của cô ta có khó khăn, cho dù thắt lưng buộc bụng, Khương Oánh Oánh cũng sẽ giúp cô ta, nhưng cô hoàn toàn
không ngờ rằng Lương Hồng sẽ hại mình.
Lương Hồng biết mình làm vậy có lỗi với Khương Oánh Oánh bao nhiêu, cô ta khóc lóc nói: "Thật xin lỗi, Oánh Oánh, xin cậu tha thứ cho tớ."
"Cậu đi đi, sau này chúng ta không còn là chị em nữa." Khương Oánh Oánh nói.
"Oánh Oánh... tớ.." Lương Hồng muốn nói lại thôi, câu nói đã lên tới cổ họng cuối cùng cũng không thốt ra miệng, cô ta biết mình không có tư cách yêu cầu Khương
Oánh Oánh tha thứ cho cô ta.
Lúc này, một người đàn ông trung niên chạy vào nhà hàng, có vẻ vô cùng vội vã, đầu đầy mồ hôi, bên cạnh còn có Thẩm Đan đi theo, ông ta chính là cha của Thẩm Đan - Thẩm Bân.
Sau khi tới trường, Thẩm Đan đã kể chuyện xảy ra cho Thẩm Bân biết, đến khi Thẩm Bân biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thì sợ chết khϊế͙p͙.
Người thanh niên có thể khiến bốn vị đại
nhân vật Lục Ninh Bao Trần ra mặt, cấp bậc sức nặng này, ông ta không đắc tội nổi, vì vậy nhất định phải nhanh chóng tìm được Hàn Tam Thiên nhận lỗi.
Sau khi thấy Hàn Tam Thiên và Khương Oánh Oánh, Thẩm Bân bước đến trước bàn ăn, cúi đầu khom lưng nói: "Cậu trai, tôi mang con gái tới vội vàng xin lỗi Khương Oánh Oánh, con bé nhất thời hồ đồ phạm sai lầm, xin cậu tha thứ cho nó."
Hàn Tam Thiên làm bộ như không thấy gì, gắp đồ ăn cho Khương Oánh Oánh, nói:
nhân vật Lục Ninh Bao Trần ra mặt, cấp bậc sức nặng này, ông ta không đắc tội nổi, vì vậy nhất định phải nhanh chóng tìm được Hàn Tam Thiên nhận lỗi.
Sau khi thấy Hàn Tam Thiên và Khương Oánh Oánh, Thẩm Bân bước đến trước bàn ăn, cúi đầu khom lưng nói: "Cậu trai, tôi mang con gái tới vội vàng xin lỗi Khương Oánh Oánh, con bé nhất thời hồ đồ phạm sai lầm, xin cậu tha thứ cho nó."
Hàn Tam Thiên làm bộ như không thấy gì, gắp đồ ăn cho Khương Oánh Oánh, nói:
răng nói với Thâm Đan: "Còn không quỳ xuống."
"Cha..." Thẩm Đan không thể chấp nhận được việc quỳ xuống trước công chúng, cô ta là người rất sĩ diện, hơn nữa từ nhỏ đã bị Thẩm Bân cưng chiều lớn lên, đã khi nào phải làm chuyện mất mặt như vậy.
"Bớt nói nhảm đi, quỳ xuống cho cha." Thẩm Đan lạnh mặt nhìn Thẩm Đan, người thanh niên trước mặt này, một câu có thể khiến nhà họ Thẩm tan thành mây khói. Nếu không làm theo yêu cầu của
anh, không để anh vừa lòng, nhà họ Thẩm xong đời rồi.
Vẻ mặt Thẩm Đan tuyệt vọng, len lén nhìn qua Hàn Tam Thiên, sau đó quỳ xuống.
"Cậu còn yêu cầu gì nữa không?" Thẩm Bân hỏi.
"Thành ý như vậy đủ chưa?" Hàn Tam Thiên hỏi ngược lại.
Thẩm Bân sững sờ, cắn chặt răng, dầu gì ông ta cũng là danh nhân không lớn
không nhỏ ở thành phố Dung, hơn nữa bàn theo tuổi thì xem như là trưởng bối, vậy mà còn muốn ông ta quỳ xuống ư?
Thế nhưng vừa nghĩ tới việc Hàn Tam Thiên có thể kinh động bốn người Lục Ninh Bao Trần, Thẩm Bân lập tức nén giận, có thể điều động mấy đại nhân vật đó, Thẩm Bàn ông ta là cái gì?
Phịch một tiếng, Thẩm Bân quỳ xuống.
Hàn Tam Thiên nói với phương đánh Oánh đang căng thẳng: "Đừng sợ, ăn
cơm đi, nếu sau này có ai dám trả thù em, nhất định tôi sẽ khiến họ phải cửa nát nhà nát."
Nghe nói như thế, cơ thể Thẩm Bân run lên, rõ ràng là Hàn Tam Thiên đang gõ ông ta.
"Sau này... sau này Khương Oánh Oánh chính là khách quý của nhà họ Thẩm, nhất định tôi sẽ chăm sóc cô ấy, nếu có ai dám bắt nạt cô ấy, Thẩm Bân tôi là người đầu tiên không đồng ý." Thẩm Bân nói.
cơm đi, nếu sau này có ai dám trả thù em, nhất định tôi sẽ khiến họ phải cửa nát nhà
nát."
Nghe nói như thế, cơ thể Thẩm Bân run lên, rõ ràng là Hàn Tam Thiên đang gõ ông ta.
"Sau này... sau này Khương Oánh Oánh chính là khách quý của nhà họ Thẩm, nhất định tôi sẽ chăm sóc cô ấy, nếu có ai dám bắt nạt cô ấy, Thẩm Bân tôi là người đầu tiên không đồng ý." Thẩm Bân nói.
đôi chân tê dại được phục vụ đỡ đứng dậy.