"Khương Oánh Oánh, cậu đúng là khiến trường chúng ta mất mặt, mau cút đi." Nữ sinh lúc trước dẫn đầu hét lên.
Mấy nữ sinh khác cũng hùa theo, mắng to Khương Oánh Oánh không biết xấu hổ, tình huống này nhanh chóng kéo theo những học sinh khác. Trong lúc nhất thời Khương Oánh Oánh bị ngàn người chỉ trích, thậm chí có người còn thốt ra câu hoang đường như nhét vào lồng heo ngâm xuống nước.
Khương Oánh Oánh nghe mấy câu này, trong lòng vô cùng ấm ức, cô chẳng làm gì lại bị nhiều người phê phán như vậy. Nếu không phải Hàn Tam Thiên ra mặt giúp cô rửa sạch oan khuất, tất nhiên chuyện này sẽ biến thành vết nhơ không thể xóa nhòa trong cuộc đời của cô ấy.
"Các người đủ chưa?" Hàn Tam Thiên lạnh nhạt mở miệng nói.
"Đương nhiên là chưa, cậu ta làm ra chuyện mất mặt như vậy, cho dù
mắng chết cậu ta cũng không đủ, hân là bạn học của cậu ta, tôi cảm thấy xấu hổ." Nữ sinh kia nói.
Hàn Tam Thiên cười lạnh, đúng lúc này, nhân viên nhà trường và người Hàn Tam Thiên gọi tới lần lượt lên
bục.
Khi các học sinh nhìn thấy Lâm Thiếu Huy, cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi vì vẻ mặt của Lâm Thiếu Huy cực kỳ khó coi, không hề giống muốn quở trách Khương đánh Oánh. Hơn nữa bốn người Lục Ninh
Bao Trần và hiệu trưởng cùng ban giám hiệu trường học, cũng không hai có sắc mặt đẹp.
"Còn không quỳ xuống nói xin lỗi?" Hàn Tam Thiên nói.
Loading... Nghe thấy câu này, hai chân Lâm Thiếu Huy mềm nhũn, không chút chần chờ quỳ xuống, sự kiêu ngạo của gã đến từ ban giám hiệu trường, nhưng mà hiện tại, ban giám hiệu trường trước mặt người thanh niên này cũng chẳng là cái
thá gì.
"Thật xin lỗi, là tôi vu oan cháu, là tôi hủy hoại thanh danh của cháu, xin cháu tha thứ cho tôi." Lâm Thiếu Huy nói với Khương Oánh Oánh.
Mấy học sinh chứng kiến cảnh tượng như vậy thì xôn xao.
Lâm Thiếu Huy vậy mà quỳ xuống xin lỗi Khương Oánh Oánh, sao có thể vậy được.
Không ít người dụi mắt, tưởng mình
xuất hiện ảo giác.
"Tình hình gì vậy, sao Lâm Thiếu Huy lại quỳ xuống xin lỗi Khương Oánh Oánh."
"Ôi đệch, tình tiết này phát triển quá ngoài sức tưởng tượng, chuyện gì xảy ra thế."
"Không phải là phương Oánh Oánh có hậu trường lớn hơn chứ, nếu không sao Lâm Thiếu Huy có thể xin lỗi cậu ta?"
Sau khi mấy lời này vang lên, không ít người dời mắt nhìn về phía Hàn
Tam Thiên.
Bọn họ đã nghe nói đến chuyện Lamborghini lao vào sân trường, nhưng kịch bản trong tưởng tượng của bọn họ là kết cục của phú nhị đại này phải rất thảm mới đúng, sao có thể giúp Khương Oánh Oánh
sửa lại án oan chứ?
"Chuyện gì xảy ra, kể rõ ràng một năm một mười đi." Hàn Tam Thiên
nói.
Lâm Thiếu Huy gật đầu như gà con mổ thóc, nói hết chuyện Khương Oánh Oánh dạy kèm, cùng với ý định muốn cưỡng bức Khương Oánh Oánh ra, điều này dẫn tới một
mảnh xôn xao.
Từ khi trong trường truyền ra phong ba của Khương Oánh Oánh, tất cả mũi nhọn dư luận đều chỉ về phía Khương Oánh Oánh. Nói cô là tiếp viên, là gái điếm, nhưng bây giờ sự
thật chứng minh, Khương Oanh
Oánh mới là người bị hại.
Sau khi trả lại chân tướng sự việc, hiệu trưởng lại lấy bản thân mình ra để răn dạy mọi người, nói rằng mình đã sơ xuất trong việc xác minh việc này, ông ta muốn gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, hơn nữa kể từ ngày hôm nay từ chức hiệu trưởng, kết quả này khiến rất nhiều người không thể tin được.
Hiệu trưởng vậy mà cũng bị chuyện này kéo xuống nước.
Lúc này, người đầu óc không linh hoạt cũng đã nhận ra một chút ý tứ
khác biệt.
Nếu chỉ Lâm Thiếu Huy nói xin lỗi còn có thể bảo là giấy không gói được lửa, sự thật không thể nào giấu giếm, nhưng hiệu trưởng thừa nhận trách nhiệm, gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, có lẽ không chỉ là giấy không gói được lửa đơn giản như vậy.
Không ít người bắt đầu thầm suy
đoán thân phận của Hàn Tam Thiên, lúc này bọn họ cũng đã hiểu nguyên nhân bốn người Lục Ninh Bao Trần xuất hiện, e rằng là người thanh
niên này gọi tới.
Nữ sinh lúc trước mặt mày trắng bệch, cô ta đoán bốn người Lục Ninh Bao Trần xuất hiện để đối phó Hàn Tam Thiên, nhưng bây giờ xem ra hiển nhiên không phải như vậy. Mà anh cũng không đơn giản là một
phú nhị đại.
Nhà cô ta cũng rất giàu có, nếu
không đã không mua được đoạn video Khương Oánh Oánh thay quần áo từ bạn cùng phòng của cô ấy, bây giờ cả bốn người Lục Ninh Bao Trần cũng làm chỗ dựa cho anh, cô ta không dám tưởng tượng nếu anh muốn truy cứu chuyện này sẽ gây ra hậu quả gì.
Rời khỏi đám đông, cô ta lặng lẽ gọi về nhà một cú điện thoại: "Cha, có thể con đã gây họa rồi."
"Con gái cưng của cha, trời sập xuống cha cũng có thể chống cho
con, đừng lo lắng." Bên kia đầu điện thoại rất bình tĩnh, đối với chuyện con gái mình gặp rắc rối không hề để ý chút nào.
"Nhưng mà, nhưng mà chuyện này rất phiền phức, người con chọc phải, hậu trường rất có thể là mấy vị đại nhân vật Lục Ninh Bao Trần ở Thành phố Dung."
"Cái... cái gì! Con nói ai?" Bên kia đầu điện thoại lập tức kϊƈɦ động.
"Lục Hoành Quang, Ninh Hưng
Bằng, Bao Cảnh Trung và Trần Khải
Hoa."
"Thẩm Đan, mày đã làm trò gì vậy?" Giọng nói bên kia đầu điện thoại giận dữ hét lên, ông ta cưng chiều con gái mình, nâng niu từ bé, nhưng ông ta thật không ngờ Thẩm Đan vậy mà lại trêu ra phiền phức lớn như vậy.
Lục Ninh Bao Trần, đắc tội người nào cũng không phải chuyện nhà họ Thẩm có thể thừa nhận được, thế mà bây giờ cô ta trêu cả bốn người
một lần, làm vậy là muốn đưa nhà họ Thẩm đi lên con đường chết mà.
"Cha, xin lỗi cha, con cũng không muốn, con không biết anh ta lợi hại như vậy." Thẩm Đan khóc lóc nói.