Chương 2453
Họ dường như không ngờ rằng anh có thể tìm ra mánh khóe để Ngưu Ma Vương chiến thắng, cũng không ngờ rằng Diệp Phi (Phàm) sẽ k1ch thích trực tiếp chất độc bằng bạc hà để giành lấy chiến thắng.
Đường Nhược Tuyết và Đường Thất đều bừng tỉnh, cuối cùng họ đã hiểu tại sao Diệp Phi (Phàm) lại cần một ao bạc hà.
Tần Cửu Thiên im lặng một hồi, sau đó cũng không phủ nhận, cười khẩy nhìn chằm chằm Diệp Phi (Phàm): “Tôi đã xem thường anh rồi.”
“Tôi thích việc người khác coi thường tôi, như vậy phí tổn thất tôi thu lại càng nhiều.”
Diệp Phi (Phàm) nhìn chằm chằm Tần Cửu Thiên thản nhiên nói: “Anh cũng không cần phải dùng áp lực quần chúng đối phó tôi. Ngay cả anh Tần tôi còn dám thắng thì tôi còn sợ một đám người đánh bạc chắc?”
Trong khi họ đang nói chuyện, rất nhiều vệ sĩ họ Đường đã xuất hiện xung quanh, kiểm soát vững vàng hiện trường.
Khuôn mặt của những vị khách có mặt ở đây thay đổi đáng kể.
Tần Cửu Thiên cười nhẹ : “Anh muốn thế nào?”
“Một là anh lấy ra mười triệu, giữ lại hai tay.”
Diệp Phi (Phàm) nhàn nhạt nói: “Thứ hai, phun ra tiền thắng, anh nói cho tôi biết người phía sau, tôi sẽ thả anh đi.”
Đường Nhược Tuyết hỏi: “Có phải Đường Hải Long không?”
“Anh tới đây mục đích chính không phải là thắng tiền, ý đồ thực sự là muốn đôi tay của tôi.”
Diệp Phi (Phàm) nhìn chằm chằm Tần Cửu Thiên cười lạnh: “Nói đi, là ai xúi khiến anh tới muốn đôi tay của tôi?”
“Bên ngoài không thể làm gì tôi, lại quanh co dùng đánh cược?”
Anh nhàn nhạt nói: “Mưu tính đủ sâu.”
“Sau lưng tôi nào có ai.”
Đôi mắt của Tần Cửu Thiên vốn có chút giật mình, không ngờ Diệp Phi (Phàm) lại có thể nhìn thấu như vậy, sau đó lại vô tội và lưu manh nghiêng đầu cười nhạt.
Anh ta cảm thấy mình cũng coi như có máu mặt, nguy hiểm thì tính là gì?
Hơn nữa, anh ta đã bị bắn, lúc này xương anh ta mềm nhũn, nỗi đau phải chịu đựng vô ích sẽ khiến mọi người có mặt ở đây khinh bỉ.
Anh ta mạnh mẽ nhìn Diệp Phi (Phàm): “Đừng nói đến người đứng sau. Nếu anh có bản lĩnh thì bắn nát đầu tôi đi. Tần Cửu Thiên này sẽ tuyệt đối không nhíu mày.”
“Anh chỉ nợ tôi một bàn tay. Tại sao tôi lại muốn mạng sống của anh?”
Diệp Phi (Phàm) cười không ý kiến gì trước sự cứng rắn của Tần Cửu Thiên: “Nếu anh không nói thì tôi đây sẽ cho anh được toại nguyện.”
Sau đó anh chuyển họng súng và bắn vào tay trái của Tần Cửu Thiên.
Đoàng.
Một tiếng súng phát ra, trên cánh tay Tần Cửu Thiên đã có thêm một lỗ máu.
Trong khi anh ta đang nhịn đau, Diệp Phi (Phàm) lại di chuyển họng súng, gương mặt không chút biểu cảm lại bắn tiếp.
Phát súng này bắn trúng khớp tay phải, Tần Cửu Thiên không chịu nổi nữa, kêu thảm thiết, máu chảy đầm đìa.
Nam thanh niên đeo khuyên tai gào lên và lao lên nhưng bị Diệp Phi (Phàm) đá bay.
Mặt Tần Cửu Thiên trắng bệch, cắn chặt môi: “Diệp Phi (Phàm), anh sẽ hối hận.”
“Tôi không bao giờ hối hận, cho dù sai, tôi cũng sai đến cùng.”