Chương 2451
Tần Cửu Thiên khinh thường nhìn Diệp Phi (Phàm): “Như vậy chúng tôi không thể bồi thường cho anh tất cả tổn thất.”
Đường Nhược Tuyết quát: “Đừng ngậm máu phun người, ai hạ độc chứ?”
“Người của tôi đã kiểm tra tình hình của Ngưu Ma Vương rồi, hoàn toàn có thể xác định nó bị trúng độc mà ngã xuống, chứ không thua Ngưu Phá Trúc của các người.”
Tần Cửu Thiên vung tay kêu lên: “Các anh chị đấu bò hạ độc mà thắng. Mọi người nói xem vụ tiền đặt cược này có nên nhận hay không?”
Tuy không có bằng chứng nhưng liên quan đến quyền lợi của chính mình, mọi người đều hô to: “Không thể. Không thể.”
“Chúng tôi vốn sẽ giành chiến thắng trong hiệp này, nhưng chúng tôi lại bị người ta dùng thủ đoạn dơ bẩn mà thua.”
Tần Cửu Thiên một lần nữa giật dây mọi người: “Mọi người nói xem, chúng tôi có muốn đấu trường bồi thường cả vốn lẫn lời không?”
Những người khách đồng loạt hét lên: “Bồi thường, bồi thường.”
Bằng chứng và lý do đều là mây bay với những người đánh cược. Cái bọn họ quan tâm là thắng hay thua, cho dù thắng hay thua một cách vô liêm sỉ.
Đám đông náo loạn, hiện trường gần như mất kiểm soát, may mà Đường Thất điều tới đủ nhân lực để trấn áp, nếu không e rằng đã sớm trở nên hỗn loạn.
Tần Cửu Thiên bóp xì gà quát Diệp Phi (Phàm): “Các người nhanh lấy ra mười triệu đô la Mỹ và một đôi tay thì tôi sẽ không truy cứu nữa, nếu không tôi sẽ khiến các người tán gia bại sản cũng khó giữ cái mạng nhỏ này.”
Có rất nhiều khách lên tiếng ủng hộ, Tần Cửu Thiên tự nhiên giáng cho Diệp Phi (Phàm) một đòn chí mạng.
Đường Nhược Tuyết không khỏi tức giận nói: “Tần Cửu Thiên, anh quá không nói lý lẽ. Có bằng chứng gì lại nói chúng tôi hạ độc?”
“Ngưu Ma Vương chính là bị trúng độc mà chết.”
Tần Cửu Thiên cười lạnh lùng: “Các người thắng không quang minh chính đại lại còn không cho chúng tôi phản bác sao?”
“Mau trả tiền đi, nếu không chúng tôi sẽ truy cứu đến cùng.”
Thanh niên đeo khuyên tai cũng nhìn về phía Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết: “Mau lên, nếu không anh Cửu tức giận, chúng tôi sẽ xử lí mấy người.”
“Bùm.”
Diệp Phi (Phàm) bắn một phát súng vào chân Tần Cửu Thiên, máu b ắn ra.
Cơ thể anh ta rung lên, trọng tâm không ổn định, anh ta quỳ xuống trước mặt Diệp Phi (Phàm).
Diệp Phi (Phàm) dí súng vào trán Tần Cửu Thiên, cười rất bình tĩnh: “Vừa rồi anh nói gì, tôi còn không nghe rõ, phiền anh lặp lại lần nữa.”
Tần Cửu Thiên thân thể lập tức cứng đờ.
Trực tiếp dùng súng.
Diệp Phi (Phàm) mạnh mẽ trong nháy mắt đã khiến sự ồn ào và náo loạn của đám đông biến mất.
Không ai nghĩ, trước khi sự việc được sáng tỏ, Diệp Phi (Phàm) đã bắn Tần Cửu Thiên.
Không cần nói đạo lý hay giải thích, trắng trợn nổ súng trước đám đông, thực sự là quá ngang ngược.
Đặc biệt, Diệp Phi (Phàm) dí súng vào đầu Tần Cửu Thiên, khí thế sát phạt tự nhiên, khiến người ta không khỏi khiếp sợ.
“Buông anh Cửu ra.”