Chỉ có Diệp Phi (Phàm) rất bình tĩnh, bưng một ly trà chậm rãi uống, đồng thời cảm thụ gió lạnh thổi lại đây hương vị bạc hà.
Ý niệm chuyển động, Ngưu Ma Vương cũng gào rống nghênh chiến qua đó.
Nó thắng liên tiếp năm trận, sớm đã khinh thường tất cả đối thủ.
Sau khi hai con trâu tiếp cận nhau, bụi đất trên mặt đất nổi lên mù mịt, sát ý ngập trời, không khỏi làm mọi người ở đây cảm thấy kinh hãi.
“Ầm.”
Theo một tiếng vang lớn, hai con trâu lỗ m ãng, dùng phương pháp nguyên thủy nhất, máu tanh nhất mà chiến đấu tới cùng.
“Ầm ầm ầm.”
Hai con trâu không ngừng va chạm nhau, không ngừng chém giết, làm vang lên từng tiếng tiếng vang nặng nề.
Trên mặt đất cọng cỏ cũng đã bị giẫm nát, bay vụt khắp nơi theo dòng khí.
Mọi người ở đều ngừng kêu to, giống như bọn họ ngay cả hô hấp cũng quên, trái tim giống như bị một bàn tay khổng lồ nắm chặt lấy vậy.
Bọn họ nhìn không chớp mắt, ai cũng đều nhìn chăm chú vào những việc đang diễn ra, thật là quá khẩn trương. Quá k1ch thích đi mà.
Động tác hai con trâu đều càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng không thể thấy rõ ràng, sau đó lại thấy một ngụm máu tươi phun ra xa, tiếng kêu thảm thiết càng trở nên dồn dập.
Ba phút sau, tốc độ hai con trâu đã trở nên chậm lại, thân hình cũng đều trở nên vặn vẹo, dữ tợn mà hung hãn.
Chỉ là thắng bại cũng đang bắt đầu dần dần hiện ra, tuy Ngưu Phá Trúc chỉ là nghé con mới sinh không sợ cọp, lực lượng và kinh nghiệm so với Ngưu Ma Vương đương nhiên kém cỏi hơn.
“Ầm.”
Thừa dịp sức lực của Ngưu Phá Trúc không đủ, Ngưu Ma Vương nhanh chóng sử dụng sức lực đem Ngưu Phá Trúc đánh ngã.
Chỉ thấy Ngưu Phá Trúc ầm một tiếng ngã thật mạnh ở trên mặt đất.
Mọi người ở đây đều có thể nghe thấy tiếng mặt đất rung động một cách rõ ràng.
Tiếp sau đó, Ngưu Ma Vương dùng một đôi sừng hướng về phía Ngưu Phá Trúc.
Ngưu Phá Trúc cũng xem như lợi hại, dựa vào thân hình nhỏ nhắn của mình mà lăn một vòng, tránh đi một kích như sét đánh kia của Ngưu Ma Vương.
Tiếp theo nó lại lăn long lóc một vòng, nhảy ra xa hơn mười mét, giảm xóc thương thế bản thân phải gánh chịu.
Thương thế không nhỏ, thậm chí có thể nói là vô cùng yếu ớt, nhưng Ngưu Phá Trúc vẫn trừng lớn con mắt.
Kiêu ngạo khó thuần.
Ngưu Ma Vương lần thứ hai buông xuống đầu mình, hướng về phía trước làm một trận chiến cuối cùng.
Khách khứa ở đây đều nhịn không được mà đứng lên quát to.
“Giế t chết nó, gi ết chết nó.”
Tần Cửu Thiên cũng ngồi thẳng thân mình, trên mặt có một sự vui sướng.
Chiến đấu kịch liệt cũng phải kết thúc, Diệp Phi (Phàm) e là sẽ sắp chịu vận xui.
Đường Như Tuyết khẩn trương nắm lấy lòng bàn tay Diệp Phi (Phàm).
Diệp Phi (Phàm) lại không hề có một chút ngưng trọng, nhìn thời gian rồi cười, không sai biệt lắm.
“Vèo.”