Chương 2447
Anh ta ôm cây đợi thỏ nhiều ngày như vậy, rốt cuộc chờ được con thỏ Diệp Phi (Phàm) này, đương nhiên anh ta sẽ không tay không mà về.
Một tràng hoan hô theo đó mà vang lên, châm ngòi thổi gió kêu: “Khai chiến, khai chiến.”
“Tốt thôi.”
Sau đó Diệp Phi (Phàm) vung bàn tay lên: “Khai chiến.”
Tần Cửu Thiên nghe thế ánh mắt sáng lên, đánh ra một thủ thế.
Rất nhanh, Ngưu Ma Vương đã được nghỉ ngơi một phen lại hiện thân lần thứ hai, không chỉ không có không có một chút mệt mỏi nào, ngược lại còn càng thêm chiến ý ngập trời.
Đôi mắt cũng có màu máu đỏ mà xưa nay chưa từng có.
Tựa như nó đã cảm giác được chém giết lại muốn tiếp tục, Ngưu Ma Vương có vẻ vô cùng hưng phấn, nó kêu to lên một tiếng.
“Ngọ.”
Giữa sân vốn dĩ bầu không khí đầy tiếng động ồn ào, lại bị Ngưu Ma Vương rống lên một cái này đánh vỡ. Sau tiếng rống này bầu không khí lại càng trở nên nóng cháy, mọi người đều sôi nổi hướng về phía Ngưu Ma Vương kêu to tên nó.
“Ngưu Ma Vương. Ngưu Ma Vương.”
“Anh dũng. Anh dũng.”
“Tất thắng. Tất thắng.”
Theo chiến tích Ngưu Ma Vương liên tục thắng lợi, khách khứa ở đây đều luôn chú lên người nó, bởi vậy khi vừa nhìn thấy Ngưu Ma Vương, khách khứa so với nhìn thấy người thân của mình lại còn điên cuồng hơn.
“Theo hướng dẫn của anh, ngoài mười triệu đô la Mỹ đặt cược vào Tần Cửu Thiên ra, tôi cũng mở một bàn cược hai triệu đô la Mỹ cho khách hàng cá nhân.”
“Những du khách cá nhân này thật là điên rồi, dường như ai trong bọn họ cũng đều có vẻ Ngưu Ma Vương nhất định sẽ chiến thắng, tôi e rằng rất nhiều người đặt cược.”
“Tiền đánh cược này, chấp nhận hay không?”
“Đã chấp nhận, một khi thua chắc chắn sẽ chửi mắng rồi đi vu oan sòng bạc. Nếu xảy ra trường hợp xấu hơn có thể sẽ xuất hiện việc nhiều người sẽ nhảy lầu.”
“Một khi chúng ta thua trận, tập đoàn Như Tuyết lỗ sẽ không phải là một trăm triệu, mà là hai trăm triệu.”
Trên mặt Đường Như Tuyết có một sự lo lắng, thời buổi rối loạn, cô chỉ cảm thấy áp lực với những thứ ngoài tầm kiểm soát của mình
“Chúng ta là sẽ không thua, cho nên không cần lo lắng về vấn đề kinh phí, còn có một đôi tay này của tôi nữa.”
Diệp Phi (Phàm) nhìn quét qua bọn người Tần Cửu Thiên rồi mở miệng nói: “Đối với tôi họ có nhảy lầu hay không, có chết hay không cũng đều không phải vấn đề quan trọng gì cả.”
Thân là một người khách đánh cược, nếu có thể thắng, đương nhiên cũng có thể thua.
“Nhưng thật ra nếu nguy cơ lần này qua đi thì em hãy đóng cửa đấu trường này.”
“Dù em dùng phương pháp chọn một trong hai tờ vé số để đắp lên, nhưng việc kinh doanh trước sau vẫn luôn là một con đường xám xịt, nếu chân chính truy cứu em chắc chắn sẽ có không ít phiền toái.”
Trong mắt Diệp Phi (Phàm) có một sự thương tiếc, người phụ nữ nãy hẳn là do đã đi vào ngõ cụt, nếu không cũng sẽ không vi phạm nguyên tắc bắt đầu làm một trận đấu trâu.