Chương 2445
Bút Diệp Phi (Phàm) vừa muốn đặt xuống tay lại bị Đường Như Tuyết lôi kéo gắt gao.
Giọng nói của cô mang theo một sự cầu xin: “Diệp Phi (Phàm), không cần cùng anh ta đánh cược tay. Cho dù thua tiền cũng không sao cả, chúng đều có thể kiếm lại, tay thì lại chỉ có một đôi.”
Cô đang mang thai, không nghĩ tới lại có biến cố, cũng không muốn nghĩ đến việc bố của con mình không có đôi tay, không sợ chuyện gì xảy ra, chỉ sợ nhỡ một cái.
Diệp Phi (Phàm) trước nay chưa từng thấy qua dáng vẻ như thế này của cô, trong lòng không khỏi nhu hoà lại, duỗi tay một vỗ gương mặt cô một chút, sau đó trấn an nói: “Yên tâm, sẽ không có việc gì, anh tự có chừng mực.”
Diệp Phi đương nhiên nhìn ra được, người phụ nữ này thật sự quan tâm mình.
Đường Như Tuyết ngược lại vẫn bắt lấy cánh tay Diệp Phàm mà nói: “Tôi không hy vọng anh bị chặt đứt đôi tay.”
“Như Tuyết, hãy tin tưởng vào anh.”
“Cả đám người hùa nhau tính kế em như vậy, dù sao anh cũng cần phải giúp cho em xả giận, đem tổn thất mất tiền cả vốn lẫn lời kiếm trở về.”
Diệp Phi (Phàm) dán vào lỗ tai người phụ nữ này mà nói nhỏ: “Mà một đôi tay này, cũng là sự cảnh cáo anh dành cho bọn họ, tin tưởng anh, nhất định có thể thắng.”
Đường Như Tuyết nghe thế môi đỏ gian nan mở miệng: “Diệp Phi (Phàm), tôi nghi…”
“Này các người đang làm gì mà xì xầm to nhỏ như thế? Không dám đi đánh cược thì cứ nói thẳng.”
Không chờ Đường Như Tuyết đem lời mình muốn nói ra hết, Tần Cửu Thiên đã vô cùng không kiên nhẫn hô to: “Lãng phí thời gian quý giá của tôi lắm đấy.”
“Đánh cược.”
Diệp Phi (Phàm) tránh thoát khỏi tay Đường Như Tuyết, sau đó đặt bút ký tên lên: “Nghỉ ngơi hai giờ, đến lúc đó một ván để quyết định thắng thua.”
“Được, cứ quyết định như vậy đi.”
Nụ cười trên môi Tần Cửu Thiên đột nhiên nhiều thêm một hơi thở nguy hiểm, sau đó ý bảo cấp dưới đem Ngưu Ma Vương dắt trở về nghỉ ngơi và bổ sung thể lực.
Nghe được hai giờ sau sẽ nổ ra một trận tử chiến, khách khứa toàn trường ai nấy cũng đều hưng phấn không thôi, ai ai cũng ôm tâm thái chờ xem kịch vui.
Diệp Phi (Phàm) nhìn Đường Như Tuyết cười cười: “Như Tuyết, đi, mang anh đi chọn bò.”
Năm phút sau, Diệp Phi (Phàm) đi theo Đường Như Tuyết vào khu nuôi dưỡng ở phía sau.
Rào chắn còn dư lại mười mấy con trâu tham gia thi đấu, có lớn có bé, hình thể không đồng nhất, nhưng đều hung mãnh tương tự nhau.
Nhìn thấy có người xa lạ xuất hiện, đám bò đó con nào cũng đều mở to hai mắt nhìn, biểu lộ ánh sáng hiếu chiến.
Diệp Phi (Phàm) dạo qua một vòng, sau đó đi vào phía sau cùng, đứng trước mặt ba con trâu thấp bé non nớt.
Bỗng chợt ánh mắt Diệp Phàm dừng lại ở trên một con trâu phía bên phải.
Đây là một con có thể tích không tính khổng lồ như giống bò đực ở Bắc Phi, từ đầu tới đuôi là một màu đen nhánh, tứ chi ngắn nhỏ lại vững chắc, một thân cơ bắp.
Đặc biệt là bụng có mấy khối cơ bắp kia, có thể nói là con trâu này rất giống vị Schwarzenegger, tuy rằng nó trông thoạt nhìn thực non nớt, nhưng khi nó đối mặt với Diệp Phi (Phàm) và Đường Như Tuyết bọn họ vẫn kiêu ngạo như cũ.
Khác những con trâu khác khi chúng nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) bọn họ là đôi mắt trừng lớn, nhiệt khí phun ra điên cuồng.
Nhưng một con trâu này khi nhìn thấy đám người Diệp Phi (Phàm), lại là một cổ miệt thị, sự khinh thường thực nồng đậm.
Nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) đối với con trâu này cảm thấy hứng thú.