Chương 2400
Tống Hồng Nhan u oán duỗi tay véo một cái vào eo Diệp Phi (Phàm): “Ôi trời, quả thật là đồ không có lương tâm, tôi ở nơi này vì ai mà làm lụng vất vả chứ hả? Việc vẫn còn chưa xong, cậu đã muốn phá huỷ sao?”
Tuy rằng duỗi tay bóp, nhưng Tống Hồng Nhan lại không hề dùng chút lực nào cả, hiển nhiên là sợ khiến cho Diệp Phi (Phàm) đau.
“Ôi chị Nhan, tôi không hề có ý tứ này.”
Diệp Phi (Phàm) nắm tay người phụ nữ đó lại rồi đáp: “Hơn nữa chị không phải người có lòng dạ gian xảo, mà là người có trí tuệ, có chị ra tay tôi mới có thể yên tâm.”
“Hơn nữa, chị ở trong lòng tôi vĩnh viễn là bậc thần thánh không thể xâm phạm, tôi làm sao lại có thể nói chị chuyên đi tính kế với người khác được chứ?”
“Tôi muốn phá huỷ nó thì e rằng do đầu tôi bị nước vào mới làm như thế?”
Trước kia Diệp Phi (Phàm) vội vàng chữa bệnh cứu người, đánh đánh giết giết, đối với năng lực của Tống Hồng Nhan không hề có tí kiến thức nào. Nhưng qua vài việc đã khiến cho Diệp Phi (Phàm) phát hiện ra người phụ nữ này quả thực không hề đơn giản.
Diệp Phi (Phàm) âm thầm suy nghĩ rằng về sau việc của thương nghiệp đều giao cho Tống Hồng Nhan giải quyết.
“Phải không? Cậu không nên miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo như thế đâu.”
Tống Hồng Nhan nở nụ cười xinh đẹp, còn xoa xoa bên hông Diệp Phi (Phàm): “Đúng rồi, qua một thời gian nữa, cậu cùng tôi đi thăm Thiến Thiến nhé.”
“Thiến Thiến dạo này có khỏe không? Đã lâu rồi không gặp Thiến Thiến.”
Diệp Phi (Phàm) nhớ tới cô bé đầu quả dưa hấu kia: “Tôi còn nghĩ rằng chị đã mang Thiến Thiến tới Nam Lăng, sao không đưa Thiến Thiến đến Bảo Thành?”
Lúc Diệp Phi (Phàm) đã cứu sống Thiến Thiến ở Trung Hải, sau khi bệnh tình ổn định thì Tống Hồng Nhan cũng đem Thiến Thiến chuyển đi, còn về việc đi nơi nào không có nhiều người biết.
Diệp Phi (Phàm) cũng muốn hỏi một lần, nhưng Tống Hồng Nhan không chủ động nói cho nên Diệp Phi (Phàm) cũng không tiện hỏi thăm.
“Sau khi bị tai nạn xe cộ, tôi cho Thiến Thiến tới Từ Hàng Vân Trai ở Bảo Thành để tĩnh dưỡng.”
Tống Hồng Nhan nói với một biểu cảm có vẻ cô đơn, sau đó nhìn đám người ở dưới lầu cười lạnh nhạt: “Một là tránh né tên chó điên Giang Thế Hào kia, hai là lo lắng Miêu Phượng Hoàng sẽ xuống tay.”
“Ba là sư thầy nơi đó có vẻ thật sự yêu thích Thiến Thiến, vẫn luôn cảm thấy Thiến Thiến có tuệ căn, có thể chăm sóc tốt cho Thiến Thiến.”
“Hơn nữa Bảo Thành là nơi ở của nhà họ Diệp, sẽ không có quá nhiều giang hồ đánh giết.”
Tống Hồng Nhan âm thầm thở dài một hơi: “Chỉ là tách ra thời gian lâu như vậy, tôi đã có chút nhớ Thiến Thiến rồi.”
Diệp Phi (Phàm) nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi, đợi có thời gian rảnh, tôi sẽ đi theo chị đến Bảo Thành.”
Tống Hồng Nhan nở nụ cười thật xinh đẹp như hoa: “Một lời đã định.”
Diệp Phi (Phàm) và Tống Hồng Nhan sau khi nói với nhau vài câu, lại nhìn về phía Đường Nhược Tuyết ở trên đài Tổng giám đốc.
Đường Nhược Tuyết tự mình tiếp nhận cảnh khó khăn, vì sao ủy nhiệm Lâm Tam Cô làm giám đốc, cùng với việc bồi thường người bệnh từ từ kể ra một chuyện.
Ở đây không ít phóng viên và dân chúng nghe được đều liên tục gật đầu.
Bọn họ bắt đầu hiểu khó khăn và sai lầm của Đường Nhược Tuyết lúc đó.
“Tuy rằng không phải tôi trực tiếp khiến nhiều người phát bệnh như vậy, nhưng tôi trước sau vẫn không thể trốn tránh trách nhiệm, ít nhất là dùng người không lo.”