Chương 2379
Bây giờ cô đã không còn mấy ai có thể tin tưởng được nữa rồi.
Diệp Phi (Phàm) đi tới cửa phòng bệnh của người bệnh số một thì thấy ba nhân viên y tế đang vô cùng sợ hãi, hô hấp dồn dập, trông cứ như họ đã nhìn thấy cái gì đó rất kinh khủng vậy.
Trong lòng Diệp Phi (Phàm) lập tức cảm thấy căng thẳng, nhìn trường hợp này thì có vẻ tình trạng của bệnh nhân thật sự không được tốt cho lắm, nếu không thì mấy nhân viên y tế này cũng sẽ không sợ hãi đến mức như vậy rồi.
Tuy nhiên Diệp Phi (Phàm) cũng không mở miệng hỏi gì mà chỉ dẫn ba người kia đi vào bên trong.
Nhóm Đường Nhược Tuyết cũng theo Diệp Phi (Phàm) vào trong, họ muốn biết tình huống mới nhất của người bệnh.
Cửa vừa được mở ra, anh lập tức nhìn thấy một ông già lỗ mũi đỏ.
Ông già lỗ mũi đỏ mặc một bộ đồ bệnh một xanh lam, hiện tại ông ta không nằm ở trên giường trị liệu mà là đang đi qua đi lại ở bên trong phòng bệnh.
Hành vi này của ông ta khiến nhóm của Diệp Phi (Phàm) cảm thấy rất hoảng hốt, ông già lỗ mũi đỏ không phải đi lại bình thường mà là một chân ở phía trước, một chân ở phía sau, kéo lê từng chút từng chút một tiến về phía trước.
Anh nhìn cảnh này lập tức liên tưởng đến hình ảnh người bị đánh gãy một chân.
Ánh mắt của ông già trống rỗng, không hề có một chút cảm xúc nào, cơ thể của ông ta cứng đờ, trông cứ như ông ta đã thoát ly ra khỏi thể giới này rồi vậy.
Mà điều càng khiến nhóm của Diệp Phi (Phàm) kinh ngạc hơn chính là lúc nào trên mặt người bệnh cũng nhe răng để lộ ra hàm răng trắng bóng.
Nhìn trạng thái lúc này của người bệnh, trong đầu Diệp Phi (Phàm) nhanh chóng hiện ra hai chữ, xác sống.
“Mấy ngày hôm trước, lúc đưa họ đến đây điều trị, mặc dù tình trạng của họ không được tốt lắm, nhưng bọn em vẫn có thể khống chế bệnh tình của họ được, ít nhất việc khống chế cảm xúc vẫn không có vấn đề gì.”
“Hôm qua sau khi được chuyên gia đến hội chẩn chữa trị, tình trạng của người bệnh càng chuyển biến tốt hơn, lúc bác sĩ tới thay thuốc điều chỉnh ống kính, người bệnh cũng bớt sợ hơn rất nhiều, thậm chí ý thức của vài người đã bắt đầu trở nên tỉnh táo.”
Đường Nhược Tuyết nhỏ giọng nói với Diệp Phi (Phàm) một câu: “Cũng không biết tại sao mà sáng nay sau khi tỉnh dậy, họ lại trở nên như vậy nữa.”
Khóe miệng của Diệp Phi (Phàm) hơi mím lại, anh hỏi: “Tất cả người bệnh đều trở nên như vậy sao?”
Đường Nhược Tuyết nói thẳng: “Cả ba mươi sáu người bệnh đều rơi vào tình trạng như thế này.”
“Hơi phiền phức rồi đây, để anh vào nhìn thử trước đã.”
Trong lòng Diệp Phi (Phàm) đã có một vài phán đoán, nhưng anh vẫn muốn khám cho thật kỹ rồi mới đưa ra kết luận.
Anh đi tới chỗ của ông già, cười nói: “Ông cụ ơi, chào ông, cháu là Diệp Phi (Phàm)…”
“A…” Diệp Phi (Phàm) không lên tiếng còn tốt, anh vừa mới thốt lên thì ông già lỗ mũi đỏ vốn đang làm lơ Diệp Phi (Phàm) lập tức hùng hổ xông về phía mọi người.
Ông ta há to miệng, hai tay quơ quào la hét nhào về phía cổ của Diệp Phi (Phàm).
Trạng thái kia, sự điên cuồng kia tuyệt đối chính là dáng vẻ của một người sống có nguy cơ biến thành xác sống! Đường Nhược Tuyết buột miệng la lên: “Diệp Phi (Phàm), cẩn thận!”
“Rầm…” Diệp Phi (Phàm) vốn muốn dùng một chân đá bay ông già lỗ mũi đỏ, nhưng khi anh mới vừa nhấc chân lên thì mới phát hiện đối phương không phải kẻ thù của mình.
Anh vội vàng thu đầu gối của chân vừa định đá ra lại, sau đó th úc mạnh vào bụng của ông già lỗ mũi đỏ, khiến ông ta thả chậm tốc độ lao tới lại.
Hai tay của ông già quơ quào giữa không trung, móng tay rất sắc bén, cứ như chỉ cần thứ gì đó bị bàn tay kia nắm lấy thì chắc chắn sẽ bị xé ra thành trăm mảnh vậy.