Chương 2374
Diệp Phi (Phàm) lại nhanh chóng xoay người một lần nữa, sau khi tránh được mấy viên đạn thì thân mình hơi chấn động, sau đó nhanh chóng ngả người về phía bên cạnh.
Trong không khí đã bắt đầu có mùi máu tanh đang dần lan ra.
Phía sau chiếc ghế sô pha, Diệp Phi (Phàm) không nhịn được mà rên lên, như thể rất đau.
Diệp Phi (Phàm), anh sắp xong rồi, còn bị thương nữa, mau mau nhận thua đi.
Matsuno Chiyama đổi đạn, nhếch môi cười, thôi thì cũng xem như là nể mặt thân phận bác sĩ của anh, vậy thì anh ta sẽ cho anh được chết dễ chịu một chút.
Diệp Phi (Phàm) khó khăn nói ra một câu.
“Tuy nơi này là địa bàn nước Dương, nhưng tôi chạy vào là muốn chữa cháy, nếu anh giết tôi rồi, vậy thì biết ăn nói như thế nào với Trung Quốc?”
Anh cố gắng nhắc nhở Matsuno Chiyama, còn cảnh cáo anh ta hậu quả nghiêm trong của việc giết chết anh, nhưng những lời này lại lọt vào tai Matsuno Chiyama thì anh ta lại xem đó là biểu hiện của việc anh đã gần chết rồi rồi.
Diệp Phi (Phàm) này, thật sự là không xong rồi.
Mọi chuyện ở phía sau tiếp diễn như thế nào, vậy thì phải xem ai là người sống sót đến cuối cùng rồi.
Matsuno Chiyama cười lạnh một tiếng: “Nếu tôi còn sống, vậy thì anh sẽ là không cẩn thận bị trận hỏa hoạn thiêu cháy đến không còn xương cốt nữa.”
“Nếu anh sống, vậy thì Diệp Phi (Phàm) anh dũng cảm làm việc nghĩa dập lửa cứu người.”
Chẳng qua là nhìn dáng vẻ rơi vào đường cùng của anh hiện giờ, vậy thì mọi chuyện ở phía sau sẽ do tôi tạo ra rồi.
Tuy anh ta có chút tiếc nuối khi không thể đổ tội cho Diệp Phi (Phàm) là anh tự tiện xông vào, nhân cơ hội này mà mượn sức của chính phủ khiến cho Trung Quốc bị ảnh hưởng xấu, nhưng có thể giết chết được Diệp Phi (Phàm), vậy thì anh ta cũng mãn nguyện rồi.
Anh ta cũng bắn hai phát đạn về phía trước, cố gắng làm nổ chiếc ghế sofa và giết Diệp Phi (Phàm), nhưng Diệp Phi (Phàm) đã biến mất.
Diệp Phi (Phàm), đừng rốn, mau ra đây đi.
Nếu còn trốn nữa, có khả năng anh sẽ trực tiếp lâm vào hôn mê, vậy thì không còn gì là thú vị nữa rồi.
Hãy cho anh ta một cơ hội để được nổi tiếng đi.
Matsuno Chiyama cười lớn, như thể anh ta đã trở thành anh hùng của nước Dương rồi vậy, nhưng thần kinh của anh ta lại căng thẳng, và anh ta vẫn không ngừng bắn súng.
Anh ta quyết định liều mạng với anh!
Diệp Phi (Phàm) hét lên một tiếng, đột ngột lao ra từ trong chỗ trốn của mình, và đánh về phía Matsuno Chiyama.
Matsuno Chiyama không hề bối rối, vừa lui ra phía sau kéo dài khoảng cách với anh, vừa bắn về phía anh.
Thân mình Diệp Phi (Phàm) nhoáng lên như chiếc lá, nhanh chóng tránh được năm viên đạn, nhưng viên cuối cùng lại chậm hơn nửa tại để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Viên đạn bịch một tiếng bắn vào ngực anh.
A!
Diệp Phi (Phàm) kêu lên một tiếng đầy thảm thiết rồi ngả về sau, ngã thẳng xuống một chiếc ghế sofa khác ở phía sau, không hề động đậy.
Chính là cảm giác này.
Nhìn Diệp Phi (Phàm) trúng đạn ngã xuống đất, Matsuno Chiyama thở ra một hơi, cầm súng tiếng lại gần Diệp Phi (Phàm).