Chương 2363
Đường Thạch Nhĩ bị anh cả mắng, tiếng quả óc chó trong tay được chà sát vào nhau cũng dừng lại: “Theo tôi thấy, Đường Nhược Tuyết chính là mượn tay Diệp Phi (Phàm) để hạ bệ Đường Hải Long.”
“Chỉ là lần này ra tay không có ảnh hưởng gì lớn, không bao lâu nữa Đường Hải Long sẽ ra tù, chúng ta sẽ lấy bệnh nhân để gây khó dễ cho chúng như cũ.”
Thậm chí anh ta còn cho rằng Diệp Phi (Phàm) đang giở tính trẻ con, nếu không thì sao lại chơi trò chơi ngây thơ như vậy?
“Cậu xem thường Diệp Phi (Phàm) rồi.”
Trên mặt của Đường Thạch Nhĩ không có một chút gì lo lắng, giọng điệu vẫn rất từ tốn: “Anh ta cố ý khiến Đường Hải Long vào tù, mục đích thật sự không phải là ra oai, mà là muốn tranh thủ thời gian để tìm bệnh nhân.”
“Những người bệnh có chứng sợ nước này, đây chính là đòn sát thủ của Đường hải Long, cũng là điểm yếu trí mạng của mười ba chi nhánh.”
“Chỉ cần chúng ta bắt được họ, Đường Hải Long có thể tự do chèn ép Đường Nhược Tuyết, dù là Đường Nhược Tuyết có không nghe theo, cũng có thể uy hiếp những trụ cột của mười ba chi nhánh kia phải thỏa hiệp.”
“Suy cho cùng, tin tức về những người bệnh có chứng sợ nước kia mà tung ra, sẽ khiến tập đoàn Nhược Tuyết sụp đổ, quyền lợi của mười ba chi nhánh kia cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
“Mười ba chi nhánh kia khẳng định sẽ không muốn như vậy, tất nhiên sẽ ép Đường Nhược Tuyết từ chức.”
“Có thể nói như thế này, những bệnh nhân này chính là quân cờ tốt để lật ngược tình thế.”
Ông ta còn nhắc nhở: “Nhưng nếu những bệnh nhân kia bị Diệp Phi (Phàm) tìm thấy đưa đi, vậy sau khi Đường Hải Long ra tù còn cậy vào cái gì?”
Đường Thạch Nhĩ hơi sững người, sau đó vỗ đầu: “Mẹ kiếp, hóa ra là như vậy, tôi đã xem thường thằng ranh kia.”
Đường Bình Phàm chậm rãi đứng thẳng người, cầm kéo xoay người lại: “Cậu không phải là không để ý tới nó, mà là để ý chưa đủ, nói cách khác, là Diệp Phi (Phàm) cố ý khiến người khác không để ý tới anh ta.”
“Cậu nghĩ lại xem mấy việc thằng Diệp Phi (Phàm) làm, không có gì rầm rộ cả, những có thể hạ gục đối thủ bất cứ lúc nào, có thể thấy được anh ta suy tính rất kỹ.”
“Hơn nữa Diệp Phi (Phàm) rất biết cách lợi dụng các quy tắc.”
“Nguyên Hoa, Uông Nhân Sở, Diệp Phi (Phàm) Dương những người này, không phải do Diệp Phi (Phàm) trừ khử, mà là anh ta mượn các quy tắc để hạ gục họ.”
“Bằng cách đó, Diệp Phi (Phàm) không chỉ tiết kiệm được sức lực, mà còn khiến mọi người không chút phòng bị anh ta.”
“Cũng giống như cậu vậy, chắc hẳn trong lòng cậu sẽ nghiêng về suy nghĩ Hằng Điện đã hạ được nhóm Uông Kiều Sở mà không phải là Diệp Phi (Phàm) lôi bọn họ xuống nước.”
Ông ta nhìn Đường Thạch Nhĩ hỏi: “Cậu thử hỏi bản thân mình xem.”
Đường Thạch Nhĩ hơi sững người, ánh mắt đăm chiêu như đang suy tư gì đó.
Anh ta thấy Đường Bình Phàm nói rất đúng, những kẻ xui xẻo như Uông Nhân Kiệt chắc chắn sẽ nghĩ họ không có quan hệ gì với Diệp Phi (Phàm).
“Diệp Phi (Phàm) chỉ là một bác sĩ, cho dù là người của nhà nước, nhưng địa vị của anh ta vẫn chỉ là một quân cờ, vẫn chưa đạt đến mức đặt ra các quy định.”
Đường Bình Phàm đi đến chòi nghỉ, đặt con dao xuống, tháo gang tay: “Nhưng con cờ này, không chỉ bắt đầu quen thuộc quy tắc, mà còn biết cách dùng các quy tắc để bảo vệ bản thân, lợi dụng các quy tắc để đối phó với kẻ thù, có phải rất đáng gờm không?”
Ông ta nhìn thấy trên bàn đá có đặt mười mấy tài liệu liên quan đến Diệp Phi (Phàm) những năm gần đây, bao gồm mọi thứ ở Trung Hải.
“Quả thực hơi đáng sợ.”