Chương 2360
Đường Nhược Tuyết hét lên: “Không được kích động… phải ngăn bọn chúng lại!”
Diệp Phi (Phàm) ra chỉ thị cho Đường Thất và những người khác: “Không được đánh trả.”
Sau đó, anh liếc nhìn một vài máy quay trong đại sảnh.
Đám người Đường Thất sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức xông lên, tạo thành một bức tường người để chặn nhóm của Đường Hải Long lại.
“Diệp Phi (Phàm), tao sẽ giế t chết mày, g iết chết mày.”
“Có cơ hội thì cút xéo khỏi đây ngay đi, tao sẽ giế t chết mày chỉ với một đòn thôi đấy.”
“Đường Thất, lũ khốn các người còn chưa cút đi sao, tao sẽ gi ết chết hết lũ chúng mày…” Đường Hải Long và những người khác bị chặn lại, không còn cách nào khác đành phải vây quanh tấn công Diệp Phi (Phàm), càng lúc càng thêm tức giận, nên quay sang đánh cả Đường Thất và những người khác.
Đường Thất và nhóm người đi theo ông ấy nghe theo sự sắp xếp của Diệp Phi (Phàm), mặc dù rất tức giận với bọn Đường Hải Long rồi, nhưng họ vẫn nghiến răng không đánh trả, chỉ ngăn cản bọn họ lại.
Sau đó không lâu Đường Thất và những người khác bị đánh đến bầm tím mặt mũi, khóe miệng có vết máu.
Mặc dù những cú đấm đó không gây tổn hại quá nhiều cho họ, nhưng nhìn qua cũng khá đáng sợ, quần áo thì rách nát và dính đầy máu.
Hàn Kiếm Phong và Đường Phong Hoa không nhịn được nhấc một chiếc ghế định xông lên.
“Chị cả, anh rể, hai người đừng làm gì cả.”
Đôi mắt của Diệp Phi (Phàm) nhanh chóng nhìn thấy hành động của hai người họ, sau đó hét lên với Đường Nhược Tuyết một câu: “Gọi cảnh sát đi, bảo rằng bọn họ đột nhập vào nhà riêng, rồi tụ tập lại gây thương tích cho người khác.”
Anh kéo Đường Thất thì thầm vài câu.
Nghe xong, Đường Thất vô cùng ngạc nhiên, sau đó từ từ siết chặt tay lại rồi bỏ chạy.
“Này, em gọi cảnh sát rồi…” Đường Nhược Tuyết không nhìn thấy được chuyện nhỏ nhặt đó, chỉ nhìn chằm chằm vào đám người Đường Hải Long đang náo loạn ầm ĩ, lấy điện thoại di động ra gọi cho đồn cảnh sát gần đó.
Chẳng mấy chốc, bảy tám chiếc xe cảnh sát đã kéo đến ập vào biệt thự nhà họ Đường, rất nhiều cảnh sát lao ra khống chế Đường Hải Long và những người đi theo anh ta.
Một người cảnh sát dẫn đầu đi tới, liếc nhìn một lượt rồi hét lên: “”Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy hả?”
“Ân oán cá nhân, gia tộc tranh đấu, cảnh sát các người không nên xen vào làm gì.”
Đường Hải Long tức giận đá văng bàn ghế, nhìn chằm chằm vào Diệp Phi (Phàm) đứng cách đó không xa hét lớn: “Hơn nữa tao chính là cháu trai của Đường môn, chuyện này các người không cần phải lo.”
Nghĩ đến cái tát vào mặt mình vừa rồi, Đường Hải Long lại nóng lòng muốn đánh nhau với Diệp Phi (Phàm).
Nghe anh ta nói mình là cháu trai của Đường môn và nơi đây quả thực là biệt thự nhà họ Đường, vị cảnh sát trưởng kia khẽ cau mày, cảm thấy không nên xen vào thì tốt hơn.
Suy cho cùng, chuyện gia tộc tranh đấu là chuyện thường tình, cuối cùng cũng sẽ không gây ra án mạng, cho dù nghiêm trọng đến đâu cũng sẽ được giải quyết hết thôi.
“Trong xã hội này, bất kể là Đường môn hay gì đi chăng nữa, nếu như gây rối thì sẽ bị pháp luật trừng trị.”
Diệp Phi (Phàm) mỉm cười đứng dậy chỉ tay về phía Đường Hải Long và nói: “Thưa ngài sát, nhóm người này đột nhiên xông vào nhà họ Đường để gây rối. Tôi không kiềm chế được nên đã tát và đá anh ta một cái.”