Chương 2355
“Nếu cậu không cút, thì tôi sẽ cho vệ sĩ ném cậu ra ngoài.”
Vừa dứt lời, trên gương mặt của Đường Thất và những người khác đều xuất hiện vẻ tiêu điều, sẵn sàng đuổi Đường Hải Long đi bất cứ lúc nào.
“A, đây chẳng phải là đám Đường Thất, Đường Phi, Đường Đông hay sao?”
Đường Hải Long nhìn Đường Thất, cười lớn một tiếng: “Chị à, quả là chị rất thích thu gom rác thải.”
“Cách đây rất lâu em đã nghe nói chị kiếm được một tên vô dụng làm chồng, em cảm thấy không đáng tin lắm. Dù sao thì chị cũng là người có đầu óc.”
“Bây giờ nhìn lại, chị biến đám người Đường Thất thành vệ sĩ, em đã biết rằng mình thật ngây thơ.”
“Những kẻ vô dụng này của Đường Môn chính là đám rác thải mười mấy năm. vậy mà chị cũng nhặt về làm vệ sĩ, có thấy hèn hạ hay không?”
“Nhìn Đường Thất này đi, tai to mặt lớn, chạy trăm mét cũng không chạy nổi, trên người còn có mùi khói dầu, sao có thể bảo vệ chị tốt được chứ?”
“Còn cả Đường Phi này nữa, một tên ngốc chỉ biết sửa xe vá lốp, ngay cả bản thân cũng không thể chăm sóc được thì lấy gì để bảo vệ chị đây?”
“Chị à, nếu trước đây em biết chị thích sưu tầm rác thải như vậy thì em sẽ tặng một đám người nước ngoài về cho chị để làm chồng, làm vệ sĩ rồi.”
“Ít ra thì cũng cường tráng hơn mấy tên không đứng đắn này.”
Đường Hải Long cười nhạo đám người Đường Nhược Tuyết và Đường Thất một cách không kiêng nể gì cả, đám bạn ở bên cạnh anh ta cũng nở nụ cười chế giễu.
Sắc mặt của đám người Đường Thất trở nên ảm đạm, ánh mắt tức giận, bàn tay bất giác siết chặt lại.
Chỉ chờ Đường Nhược Tuyết ra lệnh một tiếng, thì bọn họ sẽ ném những người này ra ngoài.
Khi Diệp Phi (Phàm) ngẩng đầu lên thì khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết cũng đã sa sầm lại: “Đường Hải Long, cậu có chắc là muốn khiêu khích tôi như thế này hay không?”
“Chị là tổng giám đốc, là người chủ sự, chị có quyền quyết định trong mười ba chi, làm sao em dám khiêu khích chị?”
Đường Hải Long nở nụ cười độc ác: “Hơn nữa Gia chủ Đường cũng đích thân nói cho em biết, chuyện của mười ba chi thì mười ba chi sẽ tự xử lý.”
Ánh mắt của Diệp Phi (Phàm) trở nên sắc bén hơn, anh rất ngạc nhiên khi thấy đám người Đường Bình Phàm không giúp đỡ Đường Hải Long.
Nếu Đường Hải Long không được những người khác trong Đường Môn ủng hộ thì lấy đạo hạnh gì để chống lại Đường Nhược Tuyết đây?
“Nếu đã biết rằng không có người nào có thể giúp đỡ cậu, vậy mà còn dám thách thức tôi?”
Đường Nhược Tuyết tiến lên trước một bước, nhìn chằm chằm vào Đường Hải Long và quát: “Một lần cuối cùng, cút!”
Cô đã từng lo lắng rằng đám người Đường Bình Phàm sẽ bao che cho Đường Hải Long để thay thế vị trí của mình, nhưng lần trước cô tự nguyện giao lại vị trí của mình, Đường Bình Phàm cũng không lợi dụng cơ hội đó để đoạt được vị trí, lại còn hứa sẽ không bỏ mặc cô vô cớ.
Đường Nhược Tuyết rất tự tin.
Mặc dù cô không biết đám người Đường Bình Phàm đang giở trò gì, vậy mà bọn họ thực sự đồng ý không can thiệp vào cuộc tranh đấu giữa mình và Đường Hải Long, cô có thể ngang nhiên đối mặt với sự khiêu khích của Đường Hải Long.
Đường Hải Long nhìn Đường Nhược Tuyết bằng vẻ đáng thương: “Em từ xa đến đây, chị thật sự không giữ mặt mũi cho em, không mời em ăn cơm sao?”
Đường Nhược Tuyết ra lệnh: “Đường Thất, ném bọn họ ra ngoài.”
Đám người Đường Thất lập tức tiến tới, ai nấy cũng bừng bừng sát khí.
“Chà chà, chị à, chị như vậy là không bàn chuyện tình cảm rồi, vậy tôi cũng không giả bộ nữa, tôi ngả bài.”