Chàng Rể Ẩn Thân

chương 80: sát thủ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Sao có thể không quan tâm được!" Lâm Thuỳ Hân đẩy tay Trương Bá Sinh ra.

“Cứ cho là tới ăn vạ đi, chúng ta cũng phải ra xem thử”

“Không được đi." Trương Bá Sinh đưa tay ra, giữ chặt cửa xe

“Sai sai cái gì cơ? Trương Bá Sinh, một khi gặp chuyện phải nghĩ cách giải quyết, chứ không phải tìm cách chạy trốn! Anh bỏ tay ral”

“Không bỏ.” Trương Bá Sinh lắc đầu.

“Em bảo anh bỏ tay ra!” Lâm Thuỳ Hân dùng sức đẩy tay anh ra, nhưng căn bản đẩy không được.

Trương Bá Sinh ngồi trong xe nhìn xung quanh, đã có người nhìn thấy sự việc phía bên này, đang dần tập. trung lại đây, “Giang Tuyết Tâm, nhanh lên, mau lái xe đi"

“Anh Trương, thế này...thế này không đi được đâu.” Giang Tuyết Tâm lắc đầu, “Tôi thấy, hay là cứ xuống xe xem thử, dù thế nào đi nữa cũng là do chúng ta đụng phải người ta mà.”

Trong lúc ba người trong xe cãi nhau về việc có xuống xem hay không thì ngoài xe truyền đến tiếng gõ cửa xe bôm bốp.

Một thanh niên khoảng 20 tuổi gì đó đưa tay ra, khuôn mặt bực tức đập đập kính xe, mồm thi liên tục mắng chửi: “Ê ê ê, đụng trúng người ta rồi, không thấy. hả? Ðm xuống xe mau lên!”

“Đúng vậy đấy, đúng trúng người ta còn không mau đưa người ta đi bệnh viện đi, trông cũng xinh gái phết đấy, thế mà lại lòng dạ độc ác vậy.”

Một bà cô tầm tuổi trung niên đứng bên cạnh cũng lên tiếng.

Cách âm của chiếc này không được tốt lắm, tiếng nói của những người bên ngoài Lâm Thuỳ Hân đều nghe rất rõ, khiến cho biểu cảm gương mặt Lâm Thuỳ Hân càng khó coi hơn.

“Thuỳ Hân, đừng để ý tới bọn họ, Giang Tuyết Tâm cô cứ lái xe đi trước đã, chuyện ở đây đợi cảnh sát tới rồi giải quyết sau.” Trương Bá Sinh ấn nút khoá cửa xe.

“Trương Bá Sinh, anh tránh ra cho tôi!" Lâm Thuỳ Hân đẩy Trương Bá Sinh một cái, mở khoá cửa xe, vừa định mở cửa xe ra đã bị người phía bên ngoài kéo lấy mở ra.Người thanh niên đập cửa kính kia dùng biểu cảm dữ dẫn trừng mắt nhìn Lâm Thuỳ Hân, mắng: “Ðm, còn dám ngồi trong xe cơ à? Đúng trúng người ta rồi không thấy hả? Bước xuống xe cho ông!”

“Xin lỗi.” Lâm Thuỳ Hân dùng ánh mắt ăn năn hối lỗi nhìn cậu thanh niên kia, “Chúng tôi...” Cô vừa chuẩn bị mở miệng nói, liền nhìn thấy cậu thanh niên kia lôi ra một con dao găm mạnh mẽ đâm về phía đầu cô.

Con dao găm sắc bén lấp loé tia sáng lạnh lẽo lao về phía đồng tử mở to của Lâm Thuỳ Hân, đúng vào thời khắc then chốt này phía sau Lâm Thuỳ Hân truyền đến một lượng sức mạnh to lớn, sau đó cả thân thể đều theo quán tính lùi về sau, cũng vào đúng lúc này một cánh tay cường tráng xuất hiện trước mắt cô, tiếp lấy mũi dao. găm sắc bén kia.

Cánh tay chạm vào dao găm, một dòng máu nóng bắn ra, vấy lên khuôn mặt Lâm Thuỳ Hân, mang theo. cảm giác nóng hôi hổi.

Lâm Thuỳ Hân vô thức thét lên một tiếng.

“Cút!" Trương Bá Sinh ôm lấy Lâm Thuỳ Hân, vừa dùng một chân đá ngã thanh niên đứng ngoài cửa xe, vừa dùng cánh tay vẫn còn đang chảy máu kia kéo cửa xe đóng lại, nặng nề ấn nút khoá cửa.

Người làm trong nghề vệ sĩ như Giang Tuyết Tâm ngay từ đầu đã nhận ra có gì đó không đúng rồi, liền tiện tay lấy côn ở trong hộp vịn tay ra, mở cửa xe ra xông xuống dưới.

Cái tên nằm vật ở đầu xe, ban nãy vẫn còn vật vã nằm yên đột nhiên cũng nhảy bật dậy cầm thêm một con dao găm, đâm về phía Giang Tuyết Tâm.

Xảy ra một màn này khiến Lâm Thuỳ Hân trợn to mắt.

“Trương Bá Sinh...anh...anh sao rồi.” Lâm Thuỳ Hân nắm lấy tay Trương Bá Sinh, nhìn vết thương cực kì lớn ở trên cánh tay, trong ánh mắt hoảng sợ đong đầy quan †âm và lo lắng.

Trương Bá Sinh mấp máy miệng, không quan tâm xua tay: “Không sao, em ngồi yên trong xe, đừng có đi linh tỉnh, anh đi giúp cô ấy.” Trương Bá Sinh xuống xe, trực tiếp xông ra, đi về phía thanh niên vừa nãy.

Thanh niên kia hung dữ trừng mắt nhìn Trương Bá Sinh, cầm dao đâm về phía Trương Bá Sinh, thét lớn: “Chết đi!”

Ánh mắt Trương Bá Sinh ẩn chứa sự khinh thường, vào khoảng thời gian nháy mắt lúc thanh niên kia tới gần, Trương Bá Sinh lật tay khống chế cậu ta, ấn cậu ta lên cốp xe, đồng thời, cúi thấp đầu xuống. Nếu người ngoài nhìn thấy, cũng chỉ thấy như hai người vụng về vật lộn với nhau mà thôi.

Còn thực tế là thế nào, cũng chỉ có hai người trong cuộc mới rõ.

Thanh niên cầm dao kia lạnh người, cậu ta cảm thấy bản thân giống như bị kẹp bởi một cái càng cực kì lớn, không cách nào động đậy được.

“Nói! Là ai cử mày đến?” Trương Bá Sinh dùng sức bóp cổ cậu thanh niên, làm cho cậu ta đến việc hít thở cũng khó khăn.

“Mơ đi!" Cậu ta cắn chặt răng, phun ra hai từ này.

Trong mắt Trương Bá Sinh ẩn chứa một tia hung dữ, không nói nhiều, dám làm Lâm Thuỳ Hân bị thương, kết cục của cậu ta sớm đã định rồi.

Giang Tuyết Tâm không hổ là vệ sĩ chuyên nghiệp, trong lúc Trương Bá Sinh xử lý cậu thanh niên này, cô cũng giải quyết xong tên sát thủ còn lại.

Tổng cộng có 4 tên sát thủ có vũ khí, trong vòng một phút đều bị Giang Tuyết Tâm hạ gục hết. Xử lý xong mọi chuyện, Giang Tuyết Tâm chạy ra ghế sau đầu tiên, kiểm tra vết thương cho Lâm Thuỳ Hân.

Lâm Thuỳ Hân bị doạ không nhẹ, vẫn may là không bị thương.

“Đừng quan tâm tới tôi, đi xem thử Trương Bá Sinh đi."

“Anh không sao.” Trương Bá Sinh không quan tâm phẩy phẩy tay, “Giang Tuyết Tâm, cô đưa Thuỳ Hân về trước đi, tôi ở đây đợi cảnh sát tới.”

“Không được, muốn đi phải cùng nhau đi.” Ánh mắt Lâm Thuỳ Hân kiên định, lắc đầu không đồng ý việc để Trương Bá Sinh ở lại một mình, ánh mắt lại dời đến vết thương vừa to vừa dài trên cánh tay phải Trương Bá Sinh, lòng đau như cắt.

Trong mắt Lâm Thuỳ Hân ngập tràn tự trách, vừa này nếu không phải bản thân cứ khăng khăng đòi xuống xe, những chuyện này cũng sẽ không xảy ra, Trương Bá Sinh cũng không phải vì mình mà bị thương thế này.

“Hai người mau đi đi, nhất định phải có người ở lại, không thì chút nữa cảnh sát tới lại không thể khai báo cho rõ được." Trương Bá Sinh khuyên nhủ.

“Vậy chúng ta cùng nhau ở lại đây.” Ánh mắt Lâm 'Thuỳ Hân kiên định.

Trương Bá Sinh thấy không thể thuyết phục được Lâm Thuỳ Hân, đành phải chấp nhận: “Cũng được, vậy chúng ta lên xe đợi đi, ít ra an toàn hơn chút.”

3 người vào trong xe, Lâm Thuỳ Hân cẩn thận khoá cửa xe lại.

Giang Tuyết Tâm ngồi ở ghế lái, biểu cảm ăn năn hối lỗi: “Giám đốc Lâm, anh Trương, đều do lỗi của tôi, không thì..”

“Được rồi, mấy lời này đừng nói nữa.” Lâm Thuỳ Hân ngắt ngang lời Giang Tuyết Tâm, “Những người này nhắm vào tôi mà, cho dù hôm này không đụng được tới tôi, rồi cũng sẽ có một ngày bọn họ lại xuất hiện thôi.”

Rất nhanh, tiếng còi xe cảnh sát tới lọt vào tai ba người, 5 chiếc xe cảnh sát tiến vào hầm xe, cảnh sát xuống xe phong toả toàn bộ khu vực xung quanh.

Trương Bá Sinh nhìn thấy người dẫn đầu, liền cảm thấy đau đầu.

“Đội trưởng Hàn, người bị thương đều ở trên xe.” Một cậu cảnh sát nói với Hàn Châu.

“Bảo bọn họ ra ngoài, ngồi xuống ghi chép lại.”

Cánh cửa mở ra, bóng dáng ba người Trương Bá Sinh xuất hiện trong tâm mắt Hàn Châu.

Trong chớp mắt Hàn Châu nhìn thấy Lâm Thuỳ Hân, ánh mắt ẩn chứa chút trốn tránh.

Trương Bá Sinh nhìn thấy Hàn Châu, biểu cảm trên mặt cũng có chút không tự nhiên. Dù sao cũng đem người ta lên giường rồi, lại còn là lần đầu tiên của người ta, cho dù nói xem như chưa có gì xảy ra, nhưng mà Trương Bá Sinh khẳng định không thể làm được.

Ai cũng nói giác quan thứ 6 của phụ nữ rất nhạy bén, vừa nhìn một cái Lâm Thuỳ Hân liền cảm thấy không khí giữa Trương Bá Sinh và vị nữ cảnh sát dẫn đoàn có gì đó kì lạ.

“Hai người biết nhau sao?” Lâm Thuỳ Hân tò mò hỏi.

“Quen...có quen.” Bị vợ mình hỏi về vấn đề này, biểu hiện của Trương Bá Sinh có chút ngượng ngùng.

“Được rồi, đừng mở chuyên mục nhận người quen nữa, tới đây khai báo đi.” Hàn Châu không chịu được phiền phức này xua xua tay.

Truyện Chữ Hay