“Sống buông thả, ha ha.” Hàn Châu lại rúc sâu thêm vào lòng Trương Bá Sinh, cô tựa đầu lên ngực anh, bụng. dưới thon thả chỉ cách tay anh không tới mười phân, chỉ cần anh muốn là có thể chạm lấy đường eo mảnh mai của cô bất kỳ lúc nào.
Âm nhạc trong quán rượu vang lên, hòa với ánh điện lập lòe.
“Giờ Hàn Châu này cũng trót sa ngã rồi, anh nói xem, việc buông thả đầu tiên tôi cần làm có phải là nên tìm một người đàn ông không?” Hàn Châu xoay hông, đôi tay ngọc ngà ôm lấy cổ Trương Bá Sinh, mắt mơ màng nhìn anh.
“Tôi có vợ rồi.” Trương Bá Sinh nhấc ly rượu lên, lặng lẽ nhấp một ngụm: “Cô muốn tìm đàn ông, cũng không nên tìm tôi, đàn ông trên đời nhiều lắm.”
“Tôi nhìn mấy tên đàn ông khác không lọt mắt.” Hàn Châu phả nhẹ hơi thở, hai mắt lim dim, rướn về phía Trương Bá Sinh muốn hôn anh.
Anh xoay đầu, tránh đôi môi của cô, đồng thời đẩy cô ra khỏi ngực mình: “Cảnh sát Hàn, cô uống say rồi.”
Ánh mắt Hàn Châu hiện lên nỗi thất vọng, cô lắc đầu: “Trương Bá Sinh, anh yêu vợ mình đến mức nào?”
Trương Bá Sinh trả lời không cần nghĩ ngợi: “Cô ấy là mọi thứ đối với tôi.”
“Là vì tiền sao?”
“Cô thấy tôi thiếu tiền sao?” Anh nhếch mép.
Hàn Châu “hừ một tiếng lạnh lùng: “Bà đây không cần biết, dù anh có yêu vợ đến đâu, hôm nay cũng phải uống với bà đây hết nấc mới được về! Phục vụ đâu, thêm hai chai!”
Dưới ánh đèn nhấp nháy trong quán rượu đêm, Trương Bá Sinh và Hàn Châu đều không để ý thấy, tại một góc khuất đằng kia, có người đang chĩa ống kính vào họ, chụp không ngừng.
Tiếng nhạc inh tai, từng cốc từng cốc rượu đổ vào cổ họng.
Mắt người trên bàn rượu cứ mờ dần.Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời đã chiếu rọi.
Trương Bá Sinh mơ hồ mở mắt, cảm thấy cánh tay hơi tê mỏi, vừa quay đầu qua nhìn, gối lên cánh tay anh là một khuôn mặt thanh tú, khiến anh đơ người.
Tối qua, hình như uống phải rượu giả bà nó rồi!
Anh từ từ kéo chiếc chăn đang đắp trên người ra, cúi xuống nhìn một cái, lòng tự than trách.
Xem ra, vụ này chạy không thoát rồi.
Trương Bá Sinh nhắm mắt lại, bây giờ trong đầu anh là một mớ bòng bong, sao mình có thể hồ đồ ngủ với cô nàng khủng long bạo chúa này được chứ?
Thời gian cứ dần trôi đi, Trương Bá Sinh cảm thấy một âm thanh nhè nhẹ truyền đến bên tai, anh liếc nhìn qua, nhận ra Hàn Châu đang mở to mắt nhìn mình.
“Chuyện đó...” Trương Bá Sinh cười ngượng ngạo, vừa định cất lời, đã nghe Hàn Châu mở miệng.
“Đừng có nói nhảm nữa, bà đây sẽ có trách nhiệm với anh, dậy mặc quần áo vào, bà đây còn phải đi làm nữa.” Hàn Châu lườm mắt.
“Ừa." Trương Bá Sinh đưa tay lên gãi đầu, vô thức nhìn xuống chiếc giường, thanh xuân tươi đẹp vô bờ.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa móc con ngươi anh ra đó, mau quay đi, bà đây còn thay đồ! Còn dám chọc giận bà đây, bà đây sẽ phanh phui chuyện này cho. vợ anh biết! Tranh giành ngôi lớn nhỏ với cô ta!” Hàn Châu dữ dăn nói.
Trương Bá Sinh khổ sở, ngoan ngoãn quay đầu đi.
Hàn Châu nhìn điệu bộ nghe lời của người đàn ông bên cạnh, ánh mắt cô thoáng lên vẻ dịu dàng, đồng thời, cũng ẩn chứa nỗi buồn da diết.
Đợi Hàn Châu mặc xong đồ, Trương Bá Sinh mới có cơ hội quan sát cả căn phòng, anh không phải đang trong khách sạn nào cả, mà lại ở nhà Hàn Châu.
Đây là căn hộ chín mươi mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách. Có một gian phòng ngủ, bên trong †reo đây bằng khen của Hàn Châu, Trương Bá Sinh nhìn qua, đều là được trao tặng từ học viện cảnh sát.
“Đừng nhìn nữa.” Hàn Châu xuất hiện từ phía sau Trương Bá Sinh, cô thẳng tay hai ba nhát giật đống giấy khen dán khắp tường xuống.
“Không cần nữa à?”
“Đại ca băng đảng xã hội đen không cần mấy thứ này.” Hàn Châu vò những bằng khen này lại thành cục, tùy tay vứt đi: “Được rồi, tôi đi làm trước đây, anh tự ăn sáng đi.”
Cô vẫy tay chào Trương Bá Sinh, kéo cửa căn hộ rời đi, dù cô đã gắng hết sức chịu đựng, nhưng anh vẫn nhìn ra, dáng đi của người con gái này hôm nay có gì không ổn.
Anh giật mình.
Thôi chết, đây không phải lân đầu của cô ấy chứ!
Trương Bá Sinh bước thật nhanh về phía phòng ngủ, lật chăn lên, mấy vết đỏ lấm tấm, hiện rõ mồn một trên đệm.
Cảnh tượng trước mắt khiến anh không khỏi thở dài, chuyện này thực sự phải đau đầu rồi.
Mười giờ sáng, Trương Bá Sinh rời khỏi nhà Hàn Châu, về đến khu Thủy Miên đã gần tới trưa.
Giây phút anh nhìn thấy cửa nhà, chợt có cảm giác thấp thỏm lo lắng, như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì sợ bị người lớn phát hiện.
Cửa vừa mở ra, thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha.
“Ôi, đêm qua anh không về à?” Mễ Thanh mặc một chiếc áo ngủ màu xanh trời, vươn người uể oải, nhìn Trương Bá Sinh một cái rồi lại dán mắt vào tivi.
“Ha ha, tối qua đi chơi hơi muộn.” Anh cười nhạt hai tiếng, suốt chặng đường về nhà, anh cũng đã dần nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua.
Tối qua tại quán rượu Lan Dạ, anh với Hàn Châu đã uống bảy chai rượu tây, mà phần nhiều là anh uống do bị chuốc. Đối diện với người đẹp cực phẩm như Hàn Châu, đã là đàn ông thì không thể không có chút cảm giác nào. Trương Bá Sinh cùng là một người đàn ông, sau vài hồi trêu ghẹo của Hàn Châu, hai người cũng đã xảy ra một số chuyện vượt qua ranh giới tình bạn.
“Hờ.” Mễ Thanh cười nhẹ một tiếng, không tiếp lời anh, cô ấy quá rõ Trương Bá Sinh là người thế nào, một kẻ lừa tình chính hiệu, hồi đó có lẽ còn từng lừa cả công chúa của hoàng gia Pháp rồi cũng nên.
Hôm nay Trương Bá Sinh cũng hơi chột dạ, nhìn thần thái Mễ Thanh như vậy, anh cũng không muốn tự chuốc thêm phiền nhiễu, ảo não lui về phòng riêng.
Tại văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Nhất Lâm.
Thư ký Lý Thanh ôm một xấp tài liệu đặt lên bàn làm việc của Lâm Thùy Hân: “Tổng giám đốc Lâm, kế hoạch hợp tác của chúng ta, tổng giám đốc Phương đã thông qua rồi, hôm nay có thể ký hợp đồng rồi ạ, có điều...”
“Cứ nói.” Đôi tay Lâm Thùy Hân không ngừng gõ bàn phím máy tính.
“Vẫn là chuyện lần trước, rất nhiều doanh nghiệp từ chối hợp tác với chúng ta, bên ngoài đồn thổi rằng, trong thời gian tới, cấp lãnh đạo của tập đoàn sẽ thay máu, lợi nhuận tháng này của công ty sẽ sụt giảm bốn phần trăm, người bên ban giám đốc đã gọi mấy cuộc điện thoại tới rồi, muốn chị đưa ra lời giải thích ạ.”
“Không có gì để giải thích cả.” Lâm Thùy Hân tiếp tục gõ bàn phím: “Vẫn là câu đó, nếu muốn cùng Lâm Thùy Hân này hợp tác, tôi rất hoan nghênh, còn nếu không muốn hợp tác, tôi cũng không cầu xin họ, chuyện. cấp cao trong công ty thay máu hay không thì liên quan gì tới họ!”
“Dạ, em biết rồi ạ.” Lý Thanh vội gật đầu: “Vậy thưa sếp, em quay về làm việc đây ạ.”
Lý Thanh khom người, rời khỏi phòng làm việc.
Đợi Lý Thanh đi rồi, đôi tay đang gõ bàn phím lia lịa của Lâm Thùy Hân mới ngừng lại, ấn đường lộ vẻ lúng túng. Tuy trước mặt Lý Thanh, cô cố thể hiện mình bình tĩnh, nhưng tình hình hiện tại nguy cấp đến thế nào, cô vô cùng rõ.
Tình hình giờ đã quá rõ ràng, có người đang gây khó dễ với chủ tịch hội đồng quản trị của Nhất Lâm, cô ngồi ở đây cũng chẳng phải một tay che trời, vị trí này có thể bị đánh bật ra bất cứ lúc nào.