Trương Mỹ và Tôn Lãm đều mang vẻ mặt sợ hãi, nhưng Từ Uyên lúc này khá bình tĩnh.
Đối mặt với đám côn đồ nhà họ Chu này, Từ Uyên cảm thấy sợ hãi, bởi vì rất có thể cô sẽ gặp bất lợi khi nằm trong tay chúng, nhưng nhìn thấy Chu Tắc, Từ Uyên chắc chắn Chu Tắc sẽ không dám động vào cô, cũng coi như anh ta đang giữ lại chút thể diện cho bản thân, bỏ qua cho bạn bè của mình.
"Nhấn chìm? Cậu muốn nhấn chìm ai?" Giọng nói của Trương Bá Sinh vang lên từ trong đám người.
Hai tên đàn em của Trương Thanh liếc nhìn anh, sau khi nghĩ ra điều gì đó trong đầu, liền vội vàng cúi đầu xuống.
Chu Tắc ở bên ngoài đám đông nghe thấy giọng nói này, cảm thấy có chút quen tai, nhưng không nhớ rõ mình đã nghe thấy ở đâu, trực tiếp lớn tiếng đáp lại: “Ông đây vừa muốn nhấn chìm mày đấy? Tất cả tránh ra cho tao xem là con chim nào đang kêu la ở đây!"
Chu Tắc không bình tĩnh được mà xua tay, đám người đứng trước mặt anh ta tản sang hai bên, mở ra một lối đi.
Đám người tản ra, Trương Bá Sinh đứng ở đó, ánh mắt anh như muốn nhìn xuyên qua Chu Tắc.
Lúc này, Chu Tắc cũng đã nhìn thấy Trương Bá Sinh.
“Cậu chắc chắn muốn nhấn chìm tôi xuống sông sao?” Anh cười híp mắt nhìn cậu chủ nhà họ Chu.
Vẻ mặt kiêu ngạo của Chu Tắc, vào thời khắc nhìn thấy Trương Bá Sinh đã lập tức co lại, trên mặt lộ ra một nụ cười, anh ta có chút lắp bắp nói: "Hoá... hoá ra là anh ạ..."
Ngay lúc này Chu Tắc hận rằng không thể tát mình một cái, chẳng trách vừa rồi nghe thấy giọng nói này rất quen thuộc, bản thân thiển cận không biết nhìn xal
“Quỳ xuống!” Trương Bá Sinh đột nhiên hét lên.
Chu Tắc đang đứng đó không chút do dự mà quỳ xuống đất 'phốc" một cái.
Tình huống này xảy ra khiến cho tất cả mọi người có mặt đều phải trố mắt nhìn, trong mắt ai cũng lộ ra vẻ khó tin, kể cả Từ Uyên.
Mặc dù Từ Uyên biết rằng Trương Bá Sinh chắc chăn sẽ không sợ Chu Tắc, nhưng khi anh hô một tiếng đã khiến Chu Tắc phải quỳ xuống không chút do dự, đây là...Chị Hoa mở to miệng, thân hình mập mạp như bị đông cứng lại: "Cậu chủ, cậu..."
“Câm miệng!” Chu Tắc trực tiếp khiển trách: “Mau quỳ xuống! Xin lỗi đi!”
Là cậu chủ nhà họ Chu, Chu Tắc không thể không giữ thể diện, nhưng anh ta biết rất rõ cái gọi là thể diện của bản thân không là gì so với người đàn ông đang đứng trước mặt đây, tất cả không là gì cả, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể tiêu diệt tất cả sự kiêu ngạo của anh tal
Chị Hoa nhìn bộ dạng của Chu Tắc, không có vẻ gì là đang nói đùa, lúc này, cho dù là không hiểu gì, hay không muốn làm, thì vẫn phải nghe lời, chậm rãi quỳ xuống đối mặt với Trương Bá Sinh: “Tôi... Tôi xin lỗi”
Cảnh tượng này khiến cho Trương Thanh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, không biết nên nói gì, trong đầu anh hiện tại chỉ có một suy nghĩ, người anh rể này của Từ Uyên, rốt cuộc là ai? Chỉ với một câu nói đã khiến cậu chủ nhà họ Chu sợ đến mức phải quỳ xuống trước mặt nhiều người!
Ánh mắt của Trương Mỹ và Tôn Lãm khắc sâu hình ảnh này, hai người không ngừng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trương Bá Sinh.
“Không cần xin lỗi tôi, mà là xin lỗi bọn họ.” Trương Bá Sinh bước sang bên phải hai bước, để lộ ba người con gái trong tầm mắt của Chu Tắc.
Nhà họ Chu coi nhà họ Lâm là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình, Chu Tắc đương nhiên đã điều tra về các thành viên của nhà họ Lâm nên nhìn thoáng qua đã nhận ra Từ Uyên đang đứng ở đó.
“Từ...Cô Từ Uyên."
“Xem ra là có quen biết nhau.” Trương Bá Sinh cười nói: “Vừa rồi người của cậu đã bắt nạt em ấy, cái này nên tính toán như thế nào đây?”
“Cái gì!” Đồng tử của Chu Tắc trong nháy mắt đã giãn ra, trên mặt lộ rõ vẻ giật mình, sau đó tức giận nhìn về phía chị Hoa: “Cô sai người động tay à?”
“Cậu chủ, tôi... Chị Hoa chuẩn bị mở miệng giải thích.
“Bốp!"” Chu Tắc tát vào mặt chị Hoa: “Đồ rác rưởi! Cho cô điều hành sòng bạc, cô còn không biết những nhân vật lớn ở Châu Xuyên hay sao, đây là cô Từ, là em gái giám đốc Lâm của tập đoàn Nhất Lâm, là người nhà họ Lâm mà cô cũng dám đánh?”
Chu Tắc tức giận, run lên từng cơn, trước đây anh ta từng lừa gạt Lâm Thùy Hân, nhưng về mặt kinh doanh, cho dù là thủ đoạn khốn nạn đến thế nào, cũng chưa từng đi quá giới hạn, nhưng bây giờ, đánh người thì lại là một chuyện khác!
Em gái của Lâm Thùy Hân!
Lời nói của Chu Tắc giống như sấm sét chấn động, nổ tung cả đám người kia, cho dù là chị Hoa hay Trương Thanh và những người khác, bọn họ lúc này trong đầu đều cảm thấy không nghĩ ra được gì, hoàn toàn trống rỗng không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó, nghe thấy những điều này, đều khiến cho bọn họ cảm thấy kinh hãi.
Đường đường là cậu chủ nhà họ Chu, vừa nhìn thấy Trương Bá Sinh thì đã bị dọa đến mức ngã khuyu xuống, đứa con gái bình thường trong mắt bọn họ hóa ra lại là em gái bà trùm kinh doanh của thành phố, Lâm Thùy Hân!
Lúc này, Trương Thanh nghĩ lại những lúc bản thân lái chiếc BMW X5 để khoe khoang trước mặt Từ Uyên, anh cảm thấy mặt mình đỏ bừng, xấu hổ chết đi được!
Đợi đã!
Trương Thanh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt khác!
Từ Uyên là em gái của Lâm Thùy Hân và người đàn ông trước mặt lại là anh rể của Từ Uyên, chẳng nhẽ anh ta là... chồng của Lâm Thùy Hân! Vừa rồi bản thân còn nói chồng của Lâm Thùy Hân là đồ rác rưởi! Mình dựa vào cái gì chứ!
Trương Thanh cảm thấy chính mình giống như một tên hề, lúc nào cũng nhảy múa trước mặt đối phương, còn đối phương nhìn anh ta như một trò cười.
Trương Thanh liếc mắt nhìn, lúc này những tên đàn em của anh ta cũng có biểu hiện giống anh ta vậy, đều cảm thấy xấu hổ đến thấu xương.
“Chuyện này nên giải quyết như thế nào, cậu tự mình nghĩ cách đi, hy vọng cậu có thể cho tôi một phương án thỏa đáng, bằng không, cậu tự hiểu.” Trương Bá Sinh cười với Chu Tắc.
Nhìn thấy nụ cười này, Chu Tắc không khỏi rùng mình, sợ hãi gật đầu: "Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!"
Trương Bá Sinh tiến lên, dùng tay vỗ võ vào mặt Chu Tắc: "Nhớ kỹ, đừng để tôi thất vọng."
“Nhất định, nhất định!” Chu Tắc mếu máo cười nói.
“Tiểu Uyên, dẫn bạn bè đi, chúng ta đi thôi.” Trương Bá Sinh vẫy tay với Từ Uyên.
“Vâng.” Cô gật đầu lia lịa, nắm lấy tay Trương Mỹ và Tôn Lãm, đi theo anh về phía đám đông.
Trương Thanh và vài người khác cũng nhanh chóng đứng dậy, chạy lon ton theo kịp bước chân của Trương Bá Sinh.
Xảy ra sự việc vừa rồi, một vài người cũng không còn hứng thú để chơi nữa, thậm chí họ còn rời khỏi sòng bạc mà không hề đổi chip thành tiên mặt.
Cho đến khi đám người của Trương Bá Sinh rời đi, chị Hoa vẫn ở đó, hai chân run rẩy, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Được lắm, Từ Uyên, cậu rõ ràng là con gái gia đình giàu có, lại còn giấu giếm. Cậu ăn không của tớ bao nhiêu bữa rồi? Bữa tối nay cậu mời đi!" Ngay khi bước ra khỏi cửa, Trương Mỹ liên ngẩng cổ lên nhìn Từ Uyên với một biểu hiện hằn học trên khuôn mặt.
Từ Uyên bất lực mỉm cười: "Được rồi, tớ mời, cậu muốn ăn gì”
“Vậy thì phải ăn đồ đắt tiền, hôm nay phải tiêu hết tiền của đại gia mới được!” Trương Mỹ không chút do dự, trực tiếp nêu tên một vài khách sạn có tiếng rồi để Tôn Lãm chọn.
Tôn Lãm vẻ mặt có chút thận trọng:"Cậu...cậu chọn đi, tớ sao cũng được."
"Trời ạ! Đều là chị em tốt, hôm nay nhất định cậu phải chọn!" Trương Mỹ năm lấy tay Tôn Lãm: "Không chọn không được."
"Tớ..." Tôn Lãm mở miệng, nửa ngày rồi không nói một lời nào.
“Các em là bạn của nhau. Tình bạn không liên quan gì đến địa vị. Mau chọn đi. Mọi người đều đói rồi." Trương Bá Sinh cười với Tôn Lãm rồi bắt tay với Trương Thanh và những người khác: “Còn mấy người các cậu, ăn cơm thì không phân biệt cấp bậc, mọi người đều đói rồi, mau nghĩ xem ăn gì đi!"
“Anh rể, bọn em..." Vẻ mặt Trương Thanh và những người khác kỳ quái, đi tới trước Trương Bá Sinh, cách nói cũng trở nên thận trọng hơn rất nhiều.
“Được rồi” Anh biết bọn họ đang suy nghĩ gì, vì vậy thờ ơ lắc đầu: “Đều là đàn ông cả, sao lại khép nép như con gái vậy, mau chọn chỗ ăn đi!”
“Uhm, vâng, anh rể, cám ơn anh.” Trương Thanh gật gật đầu, chân thành nói.