Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Vân Tuế xuất viện trở về phòng trọ của mình.
Cô ở trọ trong một nhà dân ở thành Nam, sinh hoạt chung với chủ nhà. Chủ nhà là một người phụ nữ bản lĩnh có tận mấy cửa hàng, ngày thường rất hiếm khi ở nhà.
Tần Vân Tuế nhận được cái giá thuê sáu trăm đồng một tháng ở đây chủ yếu là vì lúc nói nghề nghiệp của mình, Tần Vân Tuế có nhắc tới chuyện mình là một họa sĩ thường xuyên ở chết trong nhà, chủ nhà lập tức ưng ngay.
Chủ nhà có một mẹ già đã ngoài thất thập, mặt đầy những nếp nhăn, cặp mắt đục mờ, hễ cười là nước mắt lại rỉ ra, tai không còn thính, phải gọi thật lớn tiếng thì bà mới nghe thấy, răng rụng chỉ còn dăm chiếc, ăn cơm gần như là nhai bằng lợi. Đừng nghĩ tuổi già mà yếu thế, bà cụ là người hiếu thắng vô cùng, bà đã xẵng giọng đuổi đi bao nhiêu là người giúp việc, cảm thấy không đáng phải bỏ tiền để thuê người chăm sóc bà.
Bà cụ đối xử rất hữu hảo với Tần Vân Tuế vì Tần Vân Tuế là người thuê nhà, là người phải đóng tiền thuê trọ. Nhờ thế, Tần Vân Tuế đã thuê được căn phòng rộng rãi này với giá rẻ, yêu cầu duy nhất của chủ nhà là giúp chăm nom bà cụ hiếu thắng này một chút.
Sau khi cụ bà đi ngủ, Tần Vân Tuế ra ngoài sưu tầm phong tục, ban ngày ở nhà vẽ tranh, bà cụ ngồi cạnh xem Tần Vân Tuế vẽ, nhìn không chớp mắt như thể đang xem chuyện gì thú vị lắm.
Tần Vân Tuế chán chường nằm trên giường, trên người vẫn còn mùi nước khử trùng của bệnh viện.
Tần Vân Tuế nghĩ tới Lãng Nhận, nghĩ tới lời anh ta nói.
Cô thực sự rất bất ngờ. Lúc đó cô bỏ trốn nhanh như vậy, một mặt là vì nhà họ Tần, mặt khác chính là vì Lãng Nhận. Ân oán giữa hai người đủ để Lãng Nhận giết cô rất nhiều lần. Giờ cô vẫn còn nhớ rõ chuyện từ hồi rất xưa, gã thiếu niên ngạo mạn, bướng bỉnh nọ mắt căm thù, nghiến răng nghiến lợi nói rằng Tần Vân Tuế, một ngày nào đó tao sẽ bắt mày phải quỳ gối xin lỗi tao!
Nhiều năm trôi qua, cặp mắt ấy vẫn còn in rõ trong trí nhớ của cô.
Nói cho cùng thì một tên trẻ trâu như thế đúng là quá hiếm thấy trong cuộc đời của cô. Người như bọn cô đã đánh nhau với bao nhiêu người, đánh là nhào vào luôn, không có cái đoạn đứng dọa dẫm.
Còn về Tần gia, năm đó nhà họ đón cô về, những năm qua cho cô ăn no mặc ấm, học trường tốt nhất, hưởng nền giáo dục tốt nhất, cô… không có lựa chọn nào khác.
“Áp lực dư luận lớn như vậy mà Tần gia vẫn ổn định.” Giám đốc Lý sờ sờ khuôn mặt búng ra sữa của mình, nhìn sang Lãng Nhận ngồi bên thấy Lãng Nhận không nói tiếng nào, uống rượu hết ly này tới ly kia như thể uống nước thì thắc mắc: “Lão Lãng, mấy hôm nay trông cậu có vẻ không được ổn.”
Lãng Nhận nhìn anh ta một cái, hờ hững đáp: “Đâu có.”
“Còn không, khi trước tôi mà hỏi kiểu vậy thì cậu sẽ chẳng buồn trả lời, liếc một cái như nhìn thằng ngốc là xong. Giờ cậu lại nghiêm túc trả lời.”
“Tôi nhớ là quan hệ của cậu với nhà họ Tần rất tệ. Tuy họ ổn định nhưng thực tế cũng bị tổn thất to. Cậu ấm nhà họ Tần còn phải bán mình liên hôn. Đây chẳng phải là chuyện đáng mừng hay sao?”
Nói tới đây, giám đốc Lý lại nhớ ra một chuyện thú vị, tiếp tục nói…
“Kể ra thì chỉ tiếc cho cô con dâu nuôi từ bé của nhà họ Tần. Tôi gặp cô gái đấy mấy lần rồi, đúng là một đóa hồng rực lửa, hút hồn bao người. Cậu biết không, hồi trước nhiều người thích cô ta lắm nhưng cô ta chỉ khăng khăng một lòng đi theo cậu ấm nhà họ Tần. Giờ nhà người ta chẳng cần cô ta nữa.”
Giám đốc Lý chậc chậc mấy tiếng, chẳng biết là thở dài hay là cười trên nỗi đau của kẻ khác rồi nói tiếp: “Không ít người trong giới đang chờ xem trò cười của cô ta. Chẳng biết cô ta đâu rồi, hình như có người nói là cô ta với cậu ấm nhà họ Tần yêu nhau chục năm, cậu Tần nói là liên hôn nhưng thực tế vẫn vụng trộm nuôi người ta làm bồ nhí.”
“Vợ chính thành vợ bé, nhà họ Tần làm thế thật là mất mặt.” Nghĩ tới bóng dáng đóa hồng rực lửa nọ, giám đốc Lý dường như có chút thương tiếc.
Chẳng biết Lãng Nhận có nghe không, ngoài mặt trước sau vẫn không tỏ thái độ gì, mắt nhìn dán vào chai rượu để bên, chẳng rõ tâm trạng thế nào.
Tần Vân Tuế bị nhà họ Tần bỏ rơi chẳng có gì bất ngờ.
Lãng Nhận cứ tưởng mình sẽ vui vẻ lắm, thế nhưng nhìn thấy người ấy nhắm mắt ngã xuống, yếu ớt nhíu mày, anh lại xông vội tới như thể bị ma ám.
Giờ anh thậm chí không nhớ lúc ấy mình làm thế nào đưa người tới bệnh viện.
Lãng Nhận ngửa cổ uống nốt ly rượu vang đỏ cuối cùng rồi nói: “Cô ấy không hề làm người tình bí mật của Tần Đĩnh.”
Tần Vân Tuế rời khỏi nhà họ Tần bị ốm không có tiền đi viện, chứng tỏ cô không còn dựa vào Tần Đĩnh.
Ngày thứ ba sau khi Lãng Nhận nói câu này, anh ta bắt gặp Tần Vân Tuế và Tần Đĩnh sóng vai leo núi cùng nhau, Tần Đĩnh đeo bảng vẽ, hai người đi trên đường núi. Tần Đĩnh mặc bộ đồ thể thao màu đen, Tần Vân Tuế mặc bộ đồ thể thao màu đỏ, nhìn là biết là đồ đôi. Dường như việc một trong hai người đã đính hôn không hề có bất kỳ ảnh hưởng gì tới quan hệ của họ.
Leo lên tới đỉnh, Tần Đĩnh bày giá vẽ giúp Tần Vân Tuế, Tần Vân Tuế bắt đầu vẽ tranh, Tần Đĩnh ở bên nhìn. Phông nền là cánh rừng bạt ngàn tới tận chân trời, xanh bao la bát ngát, lớp lớp tầng tầng.
Lãng Nhận đứng trên bậc đá, mặt vô cảm nhìn về phía đó mãi tới tận khi Tần Vân Tuế nhìn thấy anh, cô vẫy tay với anh như thể gặp được bè bạn.
Tần Đĩnh đứng bên hình như nói gì đó với Tần Vân Tuế. Trai tài gái sắc, vẫn xứng đôi như mọi lần họ đi với nhau trước đây. Tự họ là riêng một thế giới, bên ngoài dường như đều chỉ là người dưng.
Gió mát trên núi hòa lẫn mùi thơm cỏ cây, Lãng Nhận thôi nhìn, bỏ đi.
Tần Vân Tuế thấy Lãng Nhận đã đi mất, thầm nghĩ quả nhiên một ngàn tiền nợ, người này chẳng thèm để tâm. Vốn định kiếm cớ tách khỏi Tần Đĩnh, giờ đành phải nhịn.
Nhớ cô năm xưa mưu mẹo, đê tiện, hèn hạ, vô liêm sỉ, lúc ấy vẫn chưa tới nhà họ Tần, còn đang lăn lộn đầu đường xó chợ, toàn là nhờ vào sự bỉ ổi, ngoan cường của bản thân để sinh tồn.
Còn giờ, quả nhiên là xưa khác nay khác.
Khác với những gì bên ngoài đồn đoán, lúc Tần Vân Tuế rời khỏi nhà họ Tần, đích thực có người làm cuồng làm điên nhưng người đó không phải là cô.
Ngay từ đầu cô đã không làm căng với Tần Đĩnh, cho dù anh ta bị cô bắt gặp cảnh nhạy cảm trên giường cùng với một người phụ nữ khác.
Tần Vân Tuế không để bụng, nhà họ Tần đã cho cô quá nhiều thứ.
Bị nhà họ Tần đẩy ra chịu tội cũng được, đổ vỡ quan hệ với Tần Đĩnh cũng được, vào giây phút trả sạch mọi nợ nần, cô bần thần vì đã được giải thoát.
Điều này chẳng hề có nghĩa rằng đối phương sẽ thôi tới quấy rầy cuộc sống của cô.
Mượn tiếng rằng “không làm người yêu thì vẫn là anh em.”
Tần Vân Tuế cảm thấy ghê tởm.
Hôm nay chủ nhà đi cùng với bà cụ tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Tần Vân Tuế tranh thủ lúc rảnh ra ngoài sưu tầm tư liệu, nào ngờ mới được một lát thì gặp Tần Đĩnh.
Tần Đĩnh cố lì đi theo, ra vẻ là một người anh trai: “Anh mang bảng vẽ giúp cho.”
“Tự em mang được.”
“Vân Tuế, em là em gái của anh, cho dù có chia tay, anh cũng không thể xem em là người ngoài.”
Trong lòng Tần Vân Tuế rất không thoải mái nhưng cuối cùng vẫn đưa bảng vẽ cho đối phương: “Đâu phải xem anh là người ngoài.”
“Vậy là tốt rồi.” Tần Đĩnh đeo bảng vẽ, nói tiếp, “Ngày trước toàn là anh đeo bảng vẽ giúp em.”
Tần Vân Tuế không nói gì, trong tầm mắt thoáng nhìn thấy bóng một người.
Tới tận khi lên tới đỉnh, người đó vẫn thong thả đi theo sau, không gần không xa, cuối cùng lặng lẽ bỏ đi.
Cuối cùng vẫn bỏ đi, tên của người nọ bồi hồi trong miệng xoắn xuýt mấy hồi, cuối cùng cô vẫn nuốt trở vào.
Buổi tối, Lãng Nhận nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Đầu bên kia là một giọng nói quen…
“Tôi là Tần Vân Tuế, người nợ anh một ngàn. Giờ… anh có rảnh không?” Đầu bên kia có tiếng gió thổi ào ào, tiếng lá cây xao xác.
Cô vẫn còn ở trên núi.
“Không.” Lãng Nhận đứng dậy lần sờ điếu thuốc, trong lòng nảy sinh cảm giác sốt ruột.
“Ồ, vậy thôi, đã muộn thế này rồi, làm phiền anh.” Giọng có vẻ hụt hẫng.
Ngay lúc Tần Vân Tuế định cúp máy, Lãng Nhận nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài kia là bầu trời đêm tối đen, dưới bầu trời đêm ấy, có một người đang đứng cô độc, có lẽ còn đang đeo bảng vẽ.
Anh cúi đầu, chần chừ hỏi: “Sống bao nhiêu năm, không có ai cô có thể xin giúp đỡ được à?”
Đầu kia nghe câu ấy xong, hình như có sững người một chút rồi liền đó liền cười khẽ, tiếng cười dịu dàng, Lãng Nhận nghe vào tai thấy tim tê đi một khoảnh.
“Đúng vậy, làm người thật thất bại. Chẳng có ai có thể xin giúp đỡ, tôi vẫn đang ở trong cái đình thứ hai trên Hương Sơn, nếu anh không tới, tôi bị thú rừng ăn mất thì một ngàn của anh cũng không còn đâu.”
Lúc Lãng Nhận tới, những cây ngô đồng mọc chen chúc trên Hương Sơn bị gió to càn quét đang rên lên thảm thiết hết tràng này tới tràng khác, bầu trời đêm cao lồng lộng chỉ có vài ngôi sao mờ sáng lên le lói. Tần Vân Tuế không ở trong đình, cô ngồi trên bậc thang lên xuống núi, chống bản vẽ, chăm chú vẽ tranh.
Nghe thấy có tiếng động, cô ngẩng đầu lên, dưới ánh sao, cô nở nụ cười, mặt giãn ra: “Tôi cứ nghĩ là anh sẽ không tới.”
“Nếu nghĩ là tôi sẽ không tới thì tội gì còn phải gọi cho tôi.” Lời này nói bằng giọng sặc mùi thuốc súng.
Tần Vân Tuế thấy anh giận thật liền giơ tay xin hàng: “Tôi nói sai rồi, gọi cho anh chính là vì tin chắc anh là một người tốt, sẽ không bỏ mặc tôi.”
Lãng Nhận lại gần, cáu kỉnh nói: “Đi thôi, tôi chỉ vì một ngàn đồng thôi đấy.”
“Phải phải phải, một ngàn đồng cơ mà. Có thể mua được tận hai ngàn chiếc màn thầu.”
Chú thích:
đình: dọc đường lên núi người ta dựng đình để nghỉ chân và ngắm cảnh, đình thường hình vuông, hình chữ nhật, ngũ giác, bát giác hoặc tròn