Chẳng Phụ Giang Sơn Chẳng Phụ Ngươi

chương 9: xuất ngũ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng hôm sau trong lúc luyện tập, Thừa Ngân cứ nhìn đông liếc tây, vô tình phát hiện ra Hà Bá vậy mà cũng đang nhìn mình. Hắn liền đưa hai ngón tay lên ra dấu sỉ vào mặt y một cái, đổi lại chỉ là một ánh mắt khinh thường của y.

"Mẹ mày. Biến thái!"

Thừa Ngân lầm bầm dùng khẩu âm chửi rủa Hà Bá. Cả đêm qua nằm bên cạnh y, báo hại hắn không cách nào ngủ được, đến gần sáng vừa chợp mắt một chút thì đã đến giờ luyện binh.

Thừa Ngân xoay xoay cái cổ đau nhức của mình mà không khỏi oán hận. Không được, hắn nhất định phải chuyển đi lập tức, trinh tiết của hắn đang bị uy hiếp mãnh liệt, tuyệt đối không thể khinh nhờn. Hắn đã thủ thân như ngọc suốt hai mươi mấy năm, cũng không phải chờ một gã đàn ông đến lấy. Hắn mới không có ngu! Ai mà biết được, đêm nay tên kia hứng lên thì hắn sẽ ngọc nát châu tan. Thừa Ngân bất giác rùng mình một cái.

Trưa hôm đó sau khi nhìn thấy Hà Bá bước vào nhà ăn, thì Thừa Ngân liền chạy đến khu lều của chỉ huy. Nhìn thấy thượng cấp đang ăn cơm, hắn liền như cẩu chạy tới khom lưng vẫy đuôi điên cuồng.

"Đô úy, có thể giúp thuộc hạ một chuyện hay không?"

Hắn vừa nói vừa nhanh tay rót tách trà cho người kia. Hàn đô úy nhìn hắn một chút, ánh mắt trở nên thâm thúy khác thường rồi khàn khàn giọng.

"Lại có chuyện?"

Thừa Ngân lập tức tiến sát đến bên cạnh thủ thỉ vào tai y.

"Thuộc hạ... thuộc hạ muốn chuyển ra ngoài lều cùng nhóm tân binh có được hay không?"

"Ngươi ở trong phòng không phải rất thoải mái hay sao?"

"À, vậy thì không có. Hà Bá kia buổi tối hắn ngáy rất to, thuộc hạ thật sự chịu không nổi nữa!"

Hàn đô úy mặt không đổi sắc, cũng không thèm nhìn hắn mà nâng tách trà lên hớp một ngụm.

"Ngươi ngay từ đầu đã đồng ý ở cùng hắn, bây giờ cũng sắp kết thúc đợt huấn luyện, không thể tùy tiện thay đổi chỗ ở. Sẽ làm ảnh hưởng đến những người khác!"

"Đô úy, đô úy..."

Thừa Ngân đưa mắt liếc nhìn xung quanh mấy cái, cảm thấy không ai để ý phía này, lập tức lấy trong túi ra một lượng bạc từ từ nhét vào tay Hàn đô úy.

"Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, bố không tin thấy tiền mà ngươi không nhận!"

"Cộp."

Bất giác, một âm thanh thanh thúy vang lên, Hàn đô úy vậy mà lấy một thỏi bạc mười lượng đặt lên bàn, muốn dùng tiền dọa hắn hay sao? Thừa Ngân há hốc mồm nhìn thỏi bạc.

"Sáng nay người cùng phòng với ngươi đã đưa ta số bạc này, nói không được cho ngươi chuyển đi. Nếu bây giờ ngươi đưa nhiều hơn thì ta sẽ đồng ý!"

Thừa Ngân nhất thời á khẩu. Trong tay hắn chỉ có mười ba lượng, giao cho gã mười lượng vậy ba ngày sau rời khỏi quân ngũ chẳng lẽ hắn sẽ uống gió đông bắc mà sống hay sao? Con mẹ nó, Hà Bá ơi là Hà Bá, ngươi có cần thèm khát thân thể lão tử đến như vậy hay không chứ?

"Sao hả?"

"Dạ... dạ vậy... vậy thuộc hạ xin cáo lui!"

Dứt lời, hắn đoạt lại một lượng từ tay Hàn đô úy rồi nhanh chóng vọt khỏi lều, cũng không kịp nhìn thấy sắc mặt khó coi của người kia.

Trên đường đi, Thừa Ngân nhìn thấy thứ gì chướng mắt liền vừa đấm vừa đá, nghiến răng nghiến lợi. Tiền của hắn kiếm không dễ, Hà Bá cứ ném qua cửa sổ, tùy ý phung phí như vậy hay sao? Mười lượng của hắn, con mẹ nó. Hắn hận nha!

"Hà Bá ơi là Hà Bá!"

Thừa Ngân sau khi ăn xong trở về phòng thì nhìn thấy Hà Bá đã nằm lên giường đều đều hơi thở. Bỗng dưng sát tâm nổi lên, chân mày Thừa Ngân nhíu chặt lại, hắn từ từ bò lên giường, hai tay nhẹ nhàng ướm lên cổ Hà Bá siết lại.

"Mưu sát tướng công?"

Hà Bá bất ngờ mở mắt ra nắm lấy cổ tay hắn.

"Tướng công?"

Thừa Ngân nghe hai từ này mà chân mày giật giật.

"Tướng công con mẹ mày!"

Hắn liền giương nắm đấm lên nện xuống một quyền, Hà Bá nhanh như chớp lăn sang một bên.

"Ui da! Chết bố, đau chết bố!"

Một quyền này khiến tay hắn dường như đã gãy. Thừa Ngân ôm cánh tay mình mà lăn lộn trên giường. Hắn vô cùng không ổn, đòn lúc nãy dùng thế không chuẩn xác lại sử dụng lực quá mạnh. Lần này hắn biết mình chấn thương không hề nhẹ.

"Nằm yên!"

Hà Bá tiến đến gần nắm lấy cánh tay của hắn lên nhìn nhìn. Thừa Ngân giương đôi mắt đầy tơ máu nhìn y hệt như cọng rơm cứu mạng mà nói.

"A Hà, có phải là gãy rồi hay không? Lão tử không thể gãy tay được. Lão tử không có tiền chữa trị... ba ngày sau phải thi lão tử làm sao đây? Lão tử muốn đến làm ở phủ thành chủ. Lão tử không muốn chết đói, ngươi nói phải làm gì bây giờ? A Hà!"

Thừa Ngân hoảng loạn mà nói nhăng nói cuội. Hắn biết rõ, hiện tại mình không có tiền, không thân không thế. Chỉ bằng cách vượt qua kỳ thi để đổi đời. Nhưng mà bây giờ cánh tay của hắn như vậy, Thừa Ngân thật muốn khóc. Hắn cũng không còn để ý đến Hà Bá là người mình đang đề phòng mà hoàn toàn muốn dựa dẫm vào y, giống như trước đây hai người khi còn sống chung ở ngôi nhà cỏ.

"Đau lắm không?"

"Đau!"

Hà Bá nhíu mày nhìn hắn một cái. Thật muốn gõ vào cái đầu nhỏ ương ngạnh này. Mặt Thừa Ngân lúc này tựa như đứa trẻ làm điều sai, vừa đáng yêu lại vừa đáng đánh. Y vừa tức lại muốn bật cười.

"Ngồi yên ở đây, ta đi gọi đại phu tới xem tay ngươi!"

"Nhanh nhanh, ta sắp không xong rồi đó!"

Sau khi đại phu rời đi, tay của Thừa Ngân thật không may đã bị gãy. Đại phu nẹp một thanh gỗ cố định tay hắn. Còn đặc biệt dặn dò trong vòng một tháng không được vận động mạnh. Hắn đau lòng phát hiện vậy là đừng mơ đến việc đến chỗ của thành chủ, hiện tại ngay cả cơm hắn còn không thể cầm đũa ăn. Hắn nằm nghiêng một bên vừa ôm tay vừa đau lòng nghĩ.

"Hết rồi, con đường quan lộ vậy là hết."

Đi không được ở cũng không xong, ba ngày nữa hắn không biết tương lai mình sẽ về đâu, có khi nào bị phân công thành lính đổ phân hay không? Vị trí đó là dành cho những tân binh có kết quả thi thấp nhất. Còn nếu rớt, thì phải ở lại quân ngũ phục dịch hai năm. Hắn không muốn, hắn tuyệt đối không có muốn đâu!

"Ngươi muốn đến chỗ thành chủ như vậy hay sao?"

"Đừng nhắc!"

Hắn rầu rĩ nói.

"Tay từ từ rồi sẽ hồi phục."

"Ta không muốn đi đổ phân."

Hà Bá nhíu mày lạnh mặt nhìn hắn.

"Nói gì?"

"Ta nói ta không muốn làm lính đổ phân. Ngươi ngày trước rõ ràng nói với ta tòng quân sẽ có tương lai tốt. Vì cái gì bây giờ như thế này? Cũng tại ta đã nhặt ngươi, nếu không ta cũng không xui xẻo như vậy!"

"Tại sao ngươi không tự trách mình?"

Thừa Ngân nhíu mày.

"Gì chứ?"

"Mỗi khi gặp chuyện, ngươi đều tìm cách đổ lỗi cho người khác, nhưng ngươi chưa từng trách chính bản thân mình."

"..."

"Tham lam, hèn nhát lại nóng nảy. Không biết lúc trước thế nào mà có thể làm được sát thủ!"

"Bố đã nói bố không phải là người đã hại ngươi. Vì sao chuyện tốt không bao giờ đến, toàn chuyện xấu cứ bám lấy bố chứ?"

Hai người trừng nhau một lúc rồi lên giường ngủ. Nhưng mà mỗi người một cõi đều ôm ấp tâm tư riêng.

Ba ngày rất nhanh trôi qua, những ngày này Trần Ổn và Phí Lời có đến nhìn Thừa Ngân vài lần. Hắn vì bị thương không thể tập nặng nên chỉ có thể vào bếp phụ nấu ăn. Cánh tay trái của hắn sớm đã mỏi nhừ, hắn hận, vô cùng hận. Nhìn đâu cũng thấy toàn kẻ thù. Lúc ăn cũng không ngồi cùng bọn Hà Bá. Hắn lủi thủi một mình dưới bếp ăn cùng các hỏa lò. Mặt lấm lem tro bụi cũng không buồn để ý đến. Hắn cảm thấy tiền đồ đặc biệt tối tăm, chỉ chờ ngày thi đến để sớm rời khỏi chỗ này. Đổ phân cũng được, chỉ cần được tự do hắn sẽ vượt biên trở về Kỳ quốc. Dùng mười ba lượng ít ỏi này từ từ lập nghiệp, hắn không tin mình có thể xui xẻo đến mức phải chết đói.

Hà Bá mấy ngày này cũng không lợi dụng thời cơ mà ăn hiếp hắn nữa, hai đêm liền y đều rời khỏi đến quá nửa đêm mới quay về. Thừa Ngân cũng không hỏi y đã đi đâu, hắn giờ ngoài quan tâm đến tiền đồ của mình thì không còn để ý đến bất kỳ ai khác.

Mới đó đã đến ngày thi. Sau hôm nay toàn bộ tân binh sẽ có một buổi tối dọn dẹp, sáng hôm sau lập tức được đưa đi nhận nhiệm vụ mới.

Sáng hôm đó, không khí quân doanh vô cùng náo nhiệt, tân binh sớm đã xếp thành từng hàng dài chờ đến lượt thi của mình. Thao trường rộng lớn hình vòm cung. Trống trận đùng đùng, cờ bay phất phới. Chỉ huy ngồi trên đài cao quan sát tân binh phía dưới. Ngựa, cung tên, giáo mác đã sẵn sàng.

Bên trong phòng, Thừa Ngân rầu rĩ mặc giáp phục, cánh tay hắn chậm chạp thắt từng sợi dây trên áo. Hắn liếc sang nhìn thấy Hà Bá một thân chói lọi anh tuấn đang chỉnh giày.

"Má mày!"

Thừa Ngân âm thầm chửi rủa. Hắn thật sự vô cùng chán ghét người này. Khi hắn khỏe mạnh thì y đè ra ăn hiếp, lúc hắn bệnh tật đau yếu cũng chưa từng giúp hắn bất kỳ thứ gì. Ăn uống, mặc y phục hay tất cả sinh hoạt, hắn đều cắn răng cắn lợi nhịn đau mà làm. Suốt hai ngày qua y đều lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn cũng không hỏi thăm. Bằng hữu cái đết, hắn mới không thèm. Sau hôm nay đường ai nấy đi, bố cũng không nhìn thấy mặt mày nữa!

Thừa Ngân đang loay hoay cột dây thì Hà Bá tiến đến gần vươn tay ra. Hắn nhíu mày hừ một cái.

"Không cần giúp, cút đi!"

Hà Bá lạnh mặt.

"Ngươi đang ngồi trên y phục của ta."

Thừa Ngân khóe môi giật giật, lẩm bẩm trong miệng.

"Đệt!"

Hắn trước khi nhích mông ra còn cố ý giẫm giẫm mấy cái cho hả giận. Hôm nay ngày cuối cùng, nhìn thấy hắn tàn phế như vậy thì liền tỏ ra xa lánh hay sao?

Hà Bá cũng không quan tâm đến hắn, lấy đồ xong lập tức rời khỏi phòng đến thao trường. Thừa Ngân ngồi trên giường, mặt đen hơn than.

"Sau này bố giàu rồi mày chết với bố... dám khinh bố, mọe nó!"

Sau khi xong xuôi, hắn nhanh chóng ra thao trường xếp hàng chờ đến lượt mình. Trần Ổn từ phía sau tiến đến.

"Ngươi thi được không?"

"Không!"

"..."

Thừa Ngân hậm hực trả lời dứt khoát không đắn đo suy nghĩ. Trần Ổn bỗng dưng thì thầm vào tai hắn.

"Ngươi chỉ cần không đứng chót là được chứ gì?"

Thừa Ngân bất giác dựng thẳng thắt lưng, dường như hắn vừa nghe được một tin tức gì đó vô cùng quý giá.

"Có người què hai tay sao?"

Trần Ổn bỗng nhướng mày, hắn cầm trong tay hòn đá búng nhẹ một cái, mũi tên người đang thi phía trước bỗng nhiên lệch hướng bay.

Thừa Ngân liền hít một hơi mạnh, con mẹ nó cái này gọi là học tài thi phận trong truyền thuyết, con ông cháu cha, có chỗ chống lưng chính là đây chứ đâu! Hắn âm thầm gật đầu trong lòng.

"Mười lăm người cuối cùng, ngươi giúp ta thoát khỏi. Ta không muốn đi hốt phân!"

"Lãng, ngươi yên tâm, muốn vào chỗ thành chủ hơi khó, nhưng mà hốt phân thì có thể thoát được."

Thừa Ngân đột nhiên cảm thấy vui vẻ trong lòng. Trần Ổn, sau này bố có cơm sẽ cho ngươi chút cháo. Ai có ân với lão tử, lão tử sẽ khắc ghi trong lòng. Còn ai có cừu với lão tử... hừ, chẳng hạn như Hà Bá, suốt đời cũng đừng hòng lão tử để mắt tới.

"Khốn kiếp!"

Bất giác, Trần Ổn thầm kêu một tiếng khiến Thừa Ngân ngẩng mặt lên.

"Chuyện gì?"

"Tên nhà xí!"

Thừa Ngân liền nhìn cách hắn hai dãy Phí Lời cũng động thủ, Trần Ổn bắn ra một viên đá thì y cũng bắn lại một viên chặn đứng Trần Ổn. Hai người đấu qua đấu lại, Thừa Ngân lại cảm thấy trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, hắn bây giờ chính là ruồi muỗi. Nếu Trần Ổn không thể ra tay, vậy... vậy không phải hắn nhất định phải đi hốt phân rồi hay sao? Ngang nhiên phá chuyện tốt của hắn, Phí Lời sớm đã âm thầm bị ghi vào sổ đen của hắn cùng Hà Bá.

Lúc này đến Hà Bá ra thi, y chọn vòng thi khó nhất. Vừa cưỡi ngựa vượt qua mười lính chặn, phi qua hàng rào chông nhọn, chui vòng lửa rồi bắn tên. Thí sinh vượt qua từng vòng trên thành cao sẽ có một lính phất cờ báo điểm.

Thừa Ngân nhìn theo Hà Bá, y nhảy một cái đã hùng dũng ngồi trên yên ngựa, lưng thẳng như trúc khí thế ngút trời. Ánh mặt trời rọi lên thân ảnh y tạo thành một vầng chói sáng khiến Thừa Ngân khẽ nheo mắt.

"Đi thi còn làm màu. Ngã ngựa chết mọe mày đi, biến thái!"

Hà Bá thúc ngựa một cái, Thừa Ngân lập tức lẩm bẩm đọc thần chú.

"Ngã đi, ngã đi, ngã đi!

"Vượt lính chặn, kỹ thuật tốt, điểm!"

"Ngã đi, ngã đi!"

"Vượt rào chắn, kỹ thuật tốt, điểm!"

"Ngã đi, trời đất ơi!"

"Vượt vòng lửa, kỹ thuật tốt, điểm!"

"Lần này nhất định phải ngã!"

"Trúng hồng tâm, điểm!"

"Đệt!"

Hà Bá vừa hoàn thành phần thi của mình. Y ghì cương, hắc mã phi hai chân trước lên hý vang một tiếng, y liền hiên ngang nhảy xuống trong sự hò hét phấn khích của đám tân binh. Từ lúc thi đến giờ chưa ai đạt được số điểm tuyệt đối như Hà Bá. Thừa Ngân co rút khóe miệng không thèm nhìn y. Khi lướt qua hắn, y còn khẽ cong khóe môi lên cười.

"Làm như chỉ mình ngươi giỏi!"

"Thử xem!"

"Má mày, lão tử không phế thì cũng không phải một mình mày được điểm. Moẹ nó!"

Hắn vừa dứt lời, trên bục liền vang lên tiếng hô.

"Bạch Lãng!"

"CÓ!"

Hắn nhìn nhìn Hà Bá hừ một cái rồi đến chỗ nhận ngựa. Trần Ổn nhìn theo hắn cổ vũ.

"Lãng, cố lên!"

Thừa Ngân nhăn mặt rồi trèo lên lưng ngựa. Chỉ có một tay, hắn vô cùng chật vật, dù muốn có khí thế như Hà Bá khi nãy cũng không được, hắn thật oán hận. Sở dĩ hắn chọn vòng này là vì nếu làm không tốt điểm cũng sẽ cao hơn những vòng khác. Vì đây là phần thi khó nhất.

Thừa Ngân tay trái cầm kiếm, tay phải bị gãy dùng lực kiềm cương khẽ run run. Lập tức hắn thúc ngựa xông qua chốt chặn thứ nhất. Hắn giơ kiếm lên chém đông chém tây liền miễn cưỡng vượt qua.

"Vượt lính chặn, đạt, điểm."

Ngựa như tên bay lập tức vút qua hàng rào cao ngất, hắn nằm mọp xuống yên ngựa. Lúc chạm đất, tay run lên một cái hắn liền cắn chặt khớp hàm.

"Má đau quá!"

"Vượt rào chắn, đạt, điểm!"

Trước mặt là vòng lửa, hắn hít một hơi thật vững, quất ngựa một cái liền bay qua. Cảm giác nóng táp vào mặt rát rạt, lúc này hắn còn nghe có mùi khét, hình như tóc và chân mày đã bị cháy trụi.

"Vượt vòng lửa, sai kỹ thuật trừ điểm!"

"Mọe!"

Bia bắn tên chỉ còn cách chừng mét, Thừa Ngân tay trái cầm cung, tay phải rút tên kéo dây. Mới kéo một nửa mồ hôi đã rịn đầy trán, cánh tay

Truyện Chữ Hay