Mắt Bối Bối sáng quắc giống như muốn đem thân ảnh của cô gái xuyên thủng thành một cái lỗ lớn!
Cô còn suy nghĩ mãi mà không biết mỗi sáng sớm thức ăn làm thế nào có thể xuyên qua được cửa thủy tinh dày, xuất hiện ở trên bàn làm việc của chính mình.
Hóa ra là có người đưa tới, hơn nữa lại là một con chuột ăn vụng, là do nhà mình nuôi lớn, còn đánh một chiếc chìa khóa riêng để sử dụng!
Càng nghĩ càng thấy đáng giận, Bối Bối lấy hơi hét lớn tiếng: “Mardi, cô là đứa nhỏ đáng chết, còn không chạy qua đây nhận tội!”
Tiểu Đại thong thả quay người, mặt đỏ bừng bừng, tay vỗ mạnh lên ngực liên hồi.
Bối Bối nhìn thần sắc của cô không đúng, mày nhíu lại, bước hai bước tới, tay vung lên liều mạng đập mạnh vài phát xuống lưng Tiểu Đại.
Thấy Tiểu Đại còn nghẹn, cô dùng hết sức tay đập xuống!!
“Khụ, khụ…. Phốc……”
Tiểu Đại rốt cuộc phun ra miếng bánh, quỳ trên đất rơi lệ.
Hít lấy không khí, lại hít lấy không khí, mới quay đầu khóc ai oán: “Sếp Bối, tại sao lại dùng sức mạnh như vậy?! Cô không muốn người ta khỏe mạnh lại hoạt bát lớn lên sao?!”
┬_┬
“Tôi không dùng sức như vậy, mạng nhỏ của cô còn giữ được sao?! Không làm chuyện mờ ám, không sợ quỷ gõ cửa.” Bối Bối nhéo lỗ tai Tiểu Đại, chỉ vào đống đồ trên bàn quát lớn: “Nói! Ai bảo cô làm chuyện này?!”
“Đau quá a……” Tiểu Đại xoay người ôm lấy chân Bối Bối, khóc rống: “Là soái ca đầu bếp ở tầng hai! Hắn uy hiếp tôi, nếu không mang đồ tới sớm cho cô liền mỗi ngày cho tôi ăn cám heo a! Sếp Bối….. Người ta cũng là người bị hại, cô phải tin tưởng người ta! Tôi thấy bộ dạng hắn thật đẹp mắt, lại nghĩ hắn muốn theo đuổi cô cho nên mới nhận trách nhiệm hy sinh a! Người ta không biết Boss đại nhân cùng Sếp Bối có JQ a!!” (JQ: gian tình)
Tiểu Đại ngẩng đầu nhìn Bối Bối, thấy cô vẫn như trước mang vẻ mặt không tin, nước mắt đua nhau chảy xuống, dưới ánh đèn huỳnh quang lóe lóe, sáng lên ánh mắt nai con Bambi, ngẩng đầu nhìn: “Sếp Bối, cô phải tin tưởng người ta, tình cảm của người ta đối với cô như nước sông cuồn cuộn chảy, liên miên không dứt…. Lại như nước sông Hoàng Hà tràn ra không thể đẩy ngược trở lại…….”
“Câm!” Bối Bối nói một tiếng đánh gãy màn kịch ‘lôi nhân chết mã’, tiếp tục thẩm vấn: “Vậy còn buổi tối thứ hai?! Không phải tôi nhờ cô đưa tôi về nhà sao?! Như thế nào lại biến thành Tỉ Hà Di đưa tôi về nhà? Cô trả lời thế nào?!”
Tiểu Đại bấm bấm ngón tay, đáng thương nhìn Bối Bối: “Sếp Bối, Đại Boss nói muốn đưa cô về nhà, một trợ lý nhỏ bé như tôi làm sao phản đối được?!”
“Hơn nữa, tôi nghĩ để anh ta đưa cô về nhà cũng không có việc gì….. Không nghĩ tới…… Không nghĩ tới……. Không nghĩ tới, sau khi anh ta đưa cô về nhà còn muốn tôi giúp cô xin nghỉ phép ngày hôm sau!” Ánh mắt to ngập nước thẹn thùng nhìn Bối Bối: “Sếp Bối, sao cô lại bị bệnh thế?!”
ε( ̄□ ̄)|||||||
Chỉ lo thẩm vấn Tiểu Đại, lại quên hết tất cả sự việc liên quan, cũng không thể nói với cấp dưới Tỉ yêu nghiệt đã ở nhà cô ngủ một ngày hai đêm, hiện tại có lẽ vẫn còn nằm trên giường của cô.
Orz
Bối Bối đỏ mặt, mắt trừng lớn: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị! Nói, cô đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi với tôi rồi?!”
Tiểu Đại sợ hãi rụt rè đứng lên, cúi đầu: “Ách….. Lúc đưa bữa sáng, tôi thường ăn vụng một miếng nhỏ, thật sự chỉ một miếng rất rất nhỏ thôi!”
“Một miếng rất rất nhỏ có thể khiến cho người nghẹn chết sao?!”
“Ô…… Được rồi, người ta thừa nhận là một miếng cực lớn!” Tiểu Đại ┬_┬
” Còn có gì nữa?”
“Ách……. Người ta còn lấy trộm hai gói cà phê Maxwell House của cô!”
Bối Bối囧:” Còn có gì nữa?!”
“Còn có, còn có trộm một tờ giấy có chữ ký của cô không cần sử dụng đi đổi lấy một cái bút máy hình Maruko!” Tiểu Đại bị gương mặt hung thần ác sát dọa cho khóc, cô giậm chân đấm ngực kêu rên: “Làm sao lại bức người ta như vậy, người ta chỉ là một cái bình hoa……”
(Pup: bình hoa = nữ nhân dựa vào sắc đẹp thăng tiến trong công việc, còn ám chỉ người phụ nữ xinh đẹp nhưng thiếu đầu óc)
“Oa, Mặt Trời hôm nay mọc ở hướng Tây?! Không phải cô ghét nhất bị người khác nói mình là bình hoa sao?”
Hai người song song nhìn ra phía ngoài cửa, cách một tầng cửa thủy tinh là Tiểu Tôn không rõ mọi chuyện lên tiếng: “Sếp Bối, Mardi, hai người đang làm gì?”
Bối Bối nhìn cô, cũng không trả lời, hỏi ngược lại: “Elian, cô vàAliceuống cũng nhiều.Alicelấy đầu đập vào tường, còn cô ôm Glan vừa khóc vừa cười, không có chuyện gì xảy ra chứ?!”
“Không có gì, ngày hôm qua đã xin nghỉ, không có việc gì!” Tiểu Tôn mặt ửng hồng, cố tình đi tới chỗ ngồi của mình che dấu cảm xúc.
“Sếp Bối, cô vẫn còn nhớ rõ sao?!” Tiểu Đại nghẹn họng nhìn trân trối, tiếp theo còn nói: “Vậy cô có nhớ rõ hôm đó cô uống say tới mức ôm Đại Boss, sau đó cường hôn, còn muốn cởi quần áo của anh ta…..”
Phốc….. Bối Bối nằm đường……
Cô xông lên bịt miệng Tiểu Đại, lại dùng giọng điệu uy hiếp nói: “Nói nữa đi, nói nữa tôi ghi tôi cô thêm một bậc nữa, lát nữa phạt cô đi kiểm tra hồ sơ nhân sự công ty, trọn đời không thể siêu sinh.”
Tiểu Đại┬┬_┬┬: “Không có kiểu trả thù độc ác như vậy……”
Lúc này, Tiền Trinh hai tay ôm trán đi vào cửa hỏi: “Sếp Bối, Mardi, tối thứ hai, hai người ai đánh tôi?!”
Bối Bối & Tiểu Đại song song lắc đầu.
Cô liền quay đầu hỏi Tiểu Tôn ngồi trước bàn làm việc: “Alian, là cô đánh tôi, đúng không?!”
Tiểu Tôn cũng lắc đầu.
“Vậy người nào đánh tôi?!” Cô buông tay để lộ cái trán sưng đỏ, hai mắt vô thần thì thào: “Muốn đánh cũng không thể đánh vào đầu nha, mỗi ngày mang trứng chim trên đầu, sao có thể đi làm được?!”
Ba người còn lại không nói gì = =
Dùng roi nhỏ lệnh cho ba người cấp dưới trở lại làm việc, Bối Bối trở vào văn phòng riêng, đang cầm cốc nhìn trời ngập nắng, tự hỏi một chút, rồi lấy di động gọi một cú điện thoại.
“Sắc Nha, ngày mai có rảnh hay không? Mình mời cơm!”
……
Ước hẹn thời gian cùng địa điểm với Sắc Nha xong xuôi, vừa đóng di động đã nghe điện thoại nội tuyến trên bàn vang lên chói tai, cô nhìn điện thoại, ngẩng đầu liếc qua đồng hồ treo tường, buổi sáng tám giờ bốn mươi tám phút sẽ có ai gọi nội tuyến tới?!
Âm thanh vang lên trong điện thoại làm người ta không lạnh mà run, mang theo áp lực tức giận cực lớn: “Biện Bối Bối, em lại trốn! Tốt nhất trong vòng một phút phải lên tầng gặp anh! Bằng không tự gánh lấy hậu quả!”
Là Tỉ Hà Di, anh nói xong liền dập điện thoại……
Bối Bối囧tl.
Cô không phải trốn a, chính là từ trước tới nay quan hệ của hai người…. cô không có cách nào tưởng tượng được hai ngày này đã xảy ra chuyện gì.
Trên thực tế, chính cô còn không hiểu được đã phát sinh những gì!
Cô cùng Tỉ yêu nghiệt , sau đó lại ….
Thật hỗn loạn…. Thật đau đầu……
Hơn nữa cô không nghĩ ngồi xe Tỉ Hà Di đến công ty, sẽ lại xảy ra chuyện gì đó, cho nên thừa dịp anh còn ngủ trên giường liền vụng trộm trốn tới đây!
Vì sao lại trở nên hỗn loạn như vậy?!
Mặc dù như vậy, Bối Bối vẫn phải đi lên tầng , nên đối mặt thì sẽ phải đối mặt, chuyện này vô luận thế nào đều không thể trốn tránh!
Đinh….. Cửa thang máy mở rộng…..
Trong nháy mắt bước vào đại sảnh tầng , hô hấp của cô tạm ngừng.
Thật nhiều người…..
Brook mập mạp tiến lên bắt tay cô lay qua lay lại nói: “Lynn, cô thật mạnh mẽ!”
Bối Bối囧
“Tôi chưa từng được thấy Vincent bị người ta đùa giỡn như vậy!” Lilian đung đưa, vén mái tóc dài.
Bối Bối囧 lần
Tiếp theo Joe đưa bánh bích quy tới trước mặt cô, miệng vừa nhai vừa khen ngợi: “Lynn, tôi sùng bái cô! Cả nhà chúng tôi đều sùng bái cô!”
Bối Bối >_
Cô cầu cứu nhìn Linda bình tĩnh đứng một bên: “Sao lại như thế này?!”
Ánh mắt xanh biếc của Linda lóe ra bình tĩnh quang mang, đắn đo dùng từ, nửa ngày mới mở miệng: “Buổi tối thứ hai cô rất ong bướm hôn Vincent, làm cho mọi người đều bị chấn động!”
Bối Bối nằm đường……
Đối với nét mặt già nua yên lặng rơi lệ, trong lòng kêu rên: Linda, cô không biết dùng thành ngữ thì đừng loạn dùng có được hay không?! Sẽ chết người đó……
“Lynn, tại sao cô còn ở nơi này?!” Chu Ba đẩy đám người ra, lôi kéo cô về phía văn phòng CEO mà đi.
Đồng chí a….. Bối Bối đối với hành vi hăng hái làm việc nghĩa của Chu Ba mà cảm động rơi lệ……
Chu Ba mở cánh cửa gỗ đen ra, đẩy cô đi vào trong, còn không quên cảnh cáo: “Cẩn thận một chút, hắn tức giận thật lớn! Ngày hôm qua cô không thỏa mãn được hắn sao?”
Bối Bối╔囧╗
Ở trước cửa hít sâu mấy cái, cố điều chỉnh tâm tình, kéo kéo vạt áo, lại vuốt vuốt tóc, rồi mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào bên trong.
Tỉ Hà Di đứng tựa vào bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực, tầm mắt hướng lên bức tranh thiên sứ treo trên tường, quần áo trên người hắn cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Anh biết có người đi vào cửa nhưng cũng không quay đầu lại, ngữ khí lạnh như băng nói: “Lần trước ở Thánh Điển em bỏ chạy còn chưa tính, lần này ngay trong nhà của chính mình cũng có thể bỏ trốn sao?!”
Ánh mắt sắc bén chiếu thẳng đến cô: “Ngủ với tôi rồi còn muốn bỏ chạy, em lợi hại thật!”
Phốc…. Lời này mà cũng nói được, rốt cuộc là ai ngủ với ai a?!
Bối Bối sửa sang lại đầu tóc, tâm trạng như chìm trong gió hỗn độn, gian nan mở miệng: “Vincent, tôi nghĩ chúng ta nên tỉnh táo lại suy nghĩ một chút về… Ách…… quan hệ giữa chúng ta.”
Anh đứng thẳng dậy, một tay đặt ở vòng eo của cô, một tay nâng cằm, lông mi khẽ nhướn: “A, em cảm thấy giữa chúng ta là quan hệ gì?”
Bối Bối >_
“Để tôi nói hộ em đi, em ngủ với tôi, vì tôi là đối tượng , nhưng lại là cấp trên trực tiếp của em. Cho nên em thấy hỗn loạn, không biết làm sao, nghĩ đến những chuyện sẽ phải đối mặt sau này, cảm thấy không có dũng khí đối mặt, cho nên không tiền đồ muốn chạy trốn! Có phải hay không?”
Bối Bối khiếp sợ nhìn hắn, yêu nghiệt này quả thực không phải người thường, câu trả lời không cách nào phản bác!
Nhưng mà điểm mấu chốt nhất, anh vẫn chưa nói đến!
Điểm này giống như khúc xương nghẹn giữa cổ họng, nuốt không xuống, khạc không ra, khiến cho mỗi khi kích tình qua đi, cô đều lo lắng đứng giậm chân tại chỗ mà không dám bước tiếp.
“Ngủ với tôi mà còn muốn trốn?!” Anh hừ lạnh một tiếng, nhả ra một mệnh lệnh: “Buổi tối hôm nay em lập tức thu dọn hành lý chuyển tới Thánh Điển sống cùng tôi. Ngày mai văn phòng CEO sẽ tuyên bố quyết định, quyết định em tiếp nhận vị trí tổng phụ trách hạng mục tiếp đãi chủ tịch.”
Thật sự là không để người ta có cơ hội phản bác, cao cao tại thượng làm cho người ta muốn lật bàn….
“Vì sao lại là tôi?!” Bối Bối nắm tay thành nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt, nổi giận, lập tức bùng nổ: “Vì sao lại là tôi?! Đừng nói với tôi anh đường đường là người thừa kế tương lai của Tỉ gia mà chỉ vì một đêm tình nho nhỏ liền coi trọng tôi, cái rắm!…. Tôi không cho rằng mị lực của mình lớn đến vậy, ngủ một đêm liền cho thể bay lên biến thành phượng hoàng, chỉ có tiểu thuyết mới có tình tiết máu chó như vậy! Cho nên tại sao lại là tôi?! Tại sao không phải Anh tiểu thư? Mai tiểu thư? Cúc tiểu thư?”
Cô ngẩng đầu, dùng sức đem hết bức bối trong lòng ép ra: “Gặp quỷ! Tôi sẽ không tự nhiên lại chuyển tới Thánh Điển, cũng không tự nhiên nhận khảo nghiệm của ông nội anh, lại càng không tự nhiên cùng anh chơi trò chơi tình ái!”
Hét xong, thở hổn hển, trong lòng Bối Bối có loại cảm giác sung sướng nói không nên lời…..
Tiểu nữ nhân này không những tự ti, còn biết ghen tuông?!
Tỉ Hà Di hơi cong khóe môi, đáy mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị, từng chữ một chậm rãi nói ra: “Tốt lắm, chờ em tìm ra lý do chấp nhận khảo nghiệm của Tỉ gia, đến lúc đó hãy thông báo với toàn công ty!”
Từ tầng đến kỳ thực rất gần, chỉ cần đi qua bậc cầu thang, đi qua hai tầng là đủ.
Hoặc là có phương thức nhanh hơn. chỉ cần vào thang máy, ấn nút, thoáng cái có thể đi lên!
Từ tầng đến tầng , đối với Biện Bối Bối mà nói lại rất xa.
Xa không phải khoảng cách lộ trình, xa chính là khoảng cách trái tim.
Mà cô biết rõ tâm của chính mình, nhưng lại sợ hãi không dám bước tới, chỉ có thể đứng ở hành lang tầng mà bối rối.
Kỳ thật, cô thật sự, thật sự chỉ cần một khích lệ nho nhỏ, khiến cho bản thân an tâm, làm cho cô có dũng khí đối mặt với tương lai!
Tan tầm trở về, Bối Bối ăn tối ở ngoài, lang thang rất lâu, sau đó mới đi bộ về nhà.
Đứng ở trước tòa nhà của mình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nhấp nháy những chấm đỏ di động, cô vì cá tính không được tự nhiên của chính mình mà thở dài.
Người ta yêu cầu khảo nghiệm liền khảo nghiệm thôi, dù sao cô cũng đã làm ra rất nhiều chuyện mất mặt…..
Người ta yêu cầu ở chung liền ở chung thôi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên làm……
Vì sao nhất định phải tra hỏi cặn kẽ, vì sao lại quan tâm trong lòng người ta nghĩ như thế nào?!
Cô bi thương ở trong lòng hét lớn: Biện Bối Bối, ngươi là đồ đần độn!
Chìa khóa vừa cho vào ở mở cánh cửa ra, cô xoay người đi vào nhà….
Trên tivi inch đang phát ra tin tức kinh tế – tài chính, Tỉ Hà Di mặc áo ngủ nằm trên sô pha, nhìn thấy người vào cửa liền lê đôi dép mèo máy đi ra: “Đã đi đâu? Tại sao lại về trễ như vậy?!”
( ̄口 ̄)!!
Túi xách trong tay rơi xuống đất, Bối Bối chỉ thẳng tay về phía anh, nửa ngày mới gào to: “Anh, tại sao lại xuất hiện ở đây?!”
Anh nhíu nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực: “Em nói em sẽ không tự nhiên chuyển tới Thánh Điển, vậy chỉ có thể là anh chuyển tới nơi này!”
囧
Bối Bối đầu óc quay cuồng, thì thào nói: “Không phải nói chờ tôi quyết định sao?”
“Chờ em quyết định nhận khảo nghiệm, không có nghĩa là chờ em quyết định chúng ta có ở chung cùng một chỗ hay không!” Tỉ Hà Di vẻ mặt đương nhiên nói.
囧 lần
Anh ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo cô lại gần, không đợi cô đi vào phòng khách đã bị ném vào phòng ngủ, anh ở bên tai cô thì thầm thổi nhiệt: “Một đêm tình đương nhiên không thể có cảm giác, nhưng mà chúng ta có thể lại ngủ thêm mấy đêm.”
囧 lần thứ…
Không đợi cô phản ứng lại đây, anh liền cúi đầu, đôi môi ấm áp ẩm ướt bao trụ cánh môi cô.
Một tay cố định cái gáy thon dài, lại ở ngoài miệng hôn nồng nhiệt, một tay cởi ra áo khoác của cô, luồn vào trong lớp áo sơmi, sờ soạng cởi khóa áo ngực, dễ dàng giải phóng bộ ngực đẫy đà.
Anh bế cô vào trong phòng ngủ, dọc theo đường đi cởi hết quần áo của đối phương, nụ hôn cuồng nhiệt không ngừng đặt trên cánh môi, gò má, xương quai xanh.
Cuối cùng, ôm lấy thân hình kiều nhuyễn của cô ngã vào trên giường, anh thở hổn hển nói bên tai cô: “Ngủ với anh mà còn muốn trốn sao?! Không có cửa đâu!”