Chàng Nhập Bạch Trú

chương 8: huyễn yêu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Huyễn Yêu

Beta: Hana

"Úc Hòe đúng là không phải con người"

Trong nháy mắt ảo cảnh giải trừ, Từ Dĩ Niên hơi lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Sau khi trở lại hiện thực, những vết thương chi chít trên người cậu cũng biến mất không còn nữa, mà tinh thần lại vô cùng mỏi mệt. Cậu chống đầu gối miễn cưỡng đứng vững, đột nhiên nghe thấy tiếng cơ thể nặng nề va vào mặt đất.

Cách đó vài mét, Huyễn yêu mắt đỏ ngã mạnh xuống nền, trước khi hắn chết hai tay bóp chặt cổ mình, do không thể hô hấp khiến gương mặt biến thành màu gan lợn.

Từ Dĩ Niên hơi giật mình nhìn thi thể của Huyễn yêu trên mặt đất, có người chạy tới đỡ cậu.

"Còn ổn không?" Thần Nhiên hỏi.

"Tôi trị liệu giúp cậu!" Tô Đường vội vội vàng vàng khởi động dị năng.

Từ Dĩ Niên lắc đầu.

"Không tổn thương da thịt." Cậu thật sự không còn sức nói chuyện, cố tình tư thế của Thần Nhiên với Tô Đường cứ như thể giây tiếp theo cậu sẽ tắt thở luôn, hai người một trái một phải đỡ cậu, Tô Đường luống cuống tay chân đè lên miệng vết thương không hề tồn tại của cậu để trị liệu, Từ Dĩ Niên không quen nổi: "Hai cậu làm gì thế? Tôi cũng đâu có tàn phế...."

Trong đại sảnh đấu giá chết vô số người, đám yêu quái vừa lấy về một mạng không hiểu ra sao lại cùng e ngại nhìn chăm chú về một phía, đều không đoán được vị sát thần này lúc nào thì làm khó dễ lần nữa. Sợi dây rối gắn trên tay Úc Hòe nắm giữ mạng sống của hàng trăm con Huyễn yêu, anh liếc mắt nhìn sang Từ Dĩ Niên đang đứng trong đám nhốn nháo bên kia, thuận tay giải trừ năng lực, mấy Huyễn yêu ở đây ngay lập tức ngã hết xuống đất, sống chết không rõ.

"....."

Đám yêu quái hai mặt nhìn nhau, không dám phát ra thanh âm nào.

Trừ yêu sư cục Kỳ Hải vốn đang canh gác ngoài cửa, thấy tình thế không ổn thì định chạy tán loạn đi, mà bốn cánh cửa ở đại sảnh đấu giá lại cùng lúc bị đẩy ra từ bên ngoài.

Rất nhiều trừ yêu sư mặc đồng phục trắng bao vây ngoài cửa, trên ngực áo bọn họ có huy hiệu của tổng cục. Gương mặt thanh niên dẫn đầu đội vừa anh tuấn vừa yêu dị, tóc vàng rạng rỡ dưới ánh đèn, là vẻ đặc trưng của yêu tộc.

Bán yêu Nguyên Mộ, phó hiệu trưởng học viện Phong Kiều.

Nhận ra là Nguyên Mộ tự mình dẫn đội tới, vài trừ yêu sư cục Kỳ Hải suýt nữa thì ngất xỉu, Nguyên Mộ sống hơn trăm năm, phần lớn trừ yêu sư ở đây đều từng là học trò của anh ta.

"Chúng tôi nhận được tin tức, tộc Huyễn yêu tổ chức hội đấu giá ngầm bất hợp pháp, phân cục Kỳ Hải từ chối giúp đỡ cho học sinh của chúng tôi." Nguyên Mộ cười ôn hòa, nhìn về một trừ yêu sư trong đó, "Đây có phải là sự thật không?"

Vẻ mặt người bị hỏi trông còn khó coi hơn khóc: "Thầy Nguyên....Không, không phải, Nguyên tiên sinh! Tình huống em không biết rõ lắm, tới đây chỉ để bảo vệ trật tự thôi. Bọn em chế ngự được một bộ phận Huyễn yêu, đang chuẩn bị đưa lên cấp trên xin chỉ thị đây."

"Là vậy à." Nguyên Mộ gật đầu, ý bảo một mảnh đồng phục trắng phía sau mình: "Có cái gì không biết, cứ trực tiếp xin chỉ thị của tổng bộ đây này."

"...."

"Bán đấu giá nhân loại và yêu tộc, buôn lậu vật phẩm cấm, khinh xuất chức trách không làm tròn nhiệm vụ....Biết những hành vi phạm tội này cộng lại là bao nhiêu năm không? Đủ cho các cậu tới tháp đen ngồi tù đến kiếp sau! Điều kiện ban đầu là sau khi thẩm tra và phán quyết các cậu còn có thể giữ lại một mạng!" Mỗi lần nói đến một tội, vẻ mặt Nguyên Mộ càng hung ác hơn, trừ yêu sư thành phố Kỳ Hải bị anh ta mắng đến tái mặt.

Nguyên Mộ nói xong, lại khôi phục giọng điệu ôn hòa như trước: "Thân là học sinh ưu tú tốt nghiệp từ học viện, lại quăng hết lời thề của mình ra sau não, giáo viên đây thật thất vọng với các cậu mà."

Rất nhiều trừ yêu sư từ tổng cục đi theo Nguyên Mộ vào trong, đám yêu quái lần đầu trình diện trước cục trừ yêu vốn đang lo lắng sợ hãi thì bất chợt cảm nhận được gió xuân ấm áp. Phần lớn yêu quái đều là vô duyên vô cớ bị phía chủ sự chộp tới đây làm vật phẩm đấu giá, tổng cục cần tiến hành đăng ký thân phận cho bọn họ, có yêu quái đang trên đường đăng ký còn mang lòng sợ hãi: "Đồng chí tổng cục ơi, các cậu có thể bảo đảm chúng tôi được an toàn ra khỏi đây phải không?"

"Đương nhiên," Trừ yêu sư mỉm cười nói, "Xin cứ yên tâm, chúng tôi đã khống chế được phần lớn Huyễn yêu rồi."

"Không, không, không nói cái này, có thấy chỗ kia không, Úc Hòe cơ!" Yêu quái cứ như kẻ trộm nhỏ giọng thì thầm, "Các cậu nhìn kỹ người đó một tí, chủ yếu là phải đảm bảo Từ Dĩ Niên toàn thân đi ra ấy! Cậu mới tiến vào không biết đâu, Úc Hòe thật sự là gϊếŧ người không chớp mắt luôn í!"

"....."

Nguyên Mộ nhìn quanh một vòng, đi về phía ba đứa học sinh đang đứng cùng một chỗ.

"Vất vả rồi." Anh ta nhìn Từ Dĩ Niên đứng giữa, "Em đấy, ra khỏi học viện là dũng khí chỉ có tăng chứ không giảm, trường hợp này còn dám hành động một mình....Có phải là ỷ vào có người thay em thu dọn cục diện hỗn loạn không hả?"

Lúc Nguyên Mộ nói chuyện như có như không nhìn về phía Úc Hòe, vẻ mặt Thần Nhiên quái dị, Tô Đường mở to mắt, không thể tin nổi phó hiệu trưởng thế mà đi đầu đẩy couple không đường. Mỗi mình Từ Dĩ Niên không nghe ra ý ngoài lời nói, ỉu xìu nói: "Cảm ơn ngài, lần sau đến sớm một chút thì càng tốt hơn."

Nguyên gốc là "Đập Đường Máu", ý chỉ cp người ta đã rạn nứt rồi mà vẫn còn đẩy thuyền người ta á, còn một nghĩa khác nhưng mà không liên quan lắm nên thôi mình không giải thích nhé.

Nguyên Mộ bị cậu chọc cho bật cười, đang định trêu cậu thêm hai cậu, Úc Hòe lành lạnh nói: "Ngài nghĩ nhiều rồi. Cậu ta làm việc chưa bao giờ lo lắng xong việc sẽ thế nào đâu, nhìn đầu mặc kệ đuôi."

Từ Dĩ Niên quay đầu giận dữ nhìn Úc Hòe. Như cảm thấy trường hợp này rất thú vị, vẻ mặt Nguyên Mộ mang theo ý cười: "Nói đến cái này, tôi còn phải cảm ơn cậu, nếu không nhờ cậu ra tay giúp đỡ thì mọi chuyện cũng không dễ giải quyết như vậy....Có điều hình như hội đấu giá cũng không liên quan gì đến cậu nhỉ, Úc Hòe?"

Thấy vị này là bạn thân mẹ Úc, Úc Hòe bất đắc dĩ nói: "Ngài có việc gì, cứ nói thẳng là được."

Nguyên Mộ cười mà không nói, dùng mắt ra hiệu bóng người vừa bước vào: "Đúng lúc, cũng đến rồi kìa."

Bên cửa truyền ra vài tiếng xôn xao, hình như có người đến gần đại sảnh đấu giá. Yêu tộc từ trước đến nay vốn bướng bỉnh, phần lớn Huyễn yêu cho dù bị cục trừ yêu còng tay tra khảo cũng không lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng kia, không ít Huyễn yêu dính máu đầy tay cũng bất an lo sợ cúi đầu.

"Thật ngại quá, tới hơi muộn."

"Không," Nguyên Mộ nói, "Ngài tới vừa đúng lúc, chúng tôi vẫn chưa bắt đầu nói chuyện chính."

"Trong lúc tôi đang chuẩn bị hội đấu giá ban ngày, trong gia tộc đồng thời cũng có người chuẩn bị cho hội đấu giá ngầm, sự việc ồn ào đến cuối cùng còn phải nhờ cục trừ yêu và học viện ra mặt, là tôi thất trách rồi." Hoa Hành Cảnh đi thẳng tới, nhìn mấy đồng tộc bị bắt, "Đây là muốn dẫn bọn họ tới ngục giam? Phiền để lại cho tôi hai người, chính chúng tôi cũng cần điều tra những người liên quan....Thôi thì hai người cậu đi."

Hai tên Huyễn yêu bị Hoa Hành Cảnh thuận tay chỉ cùng sửng sốt, tên thông minh hơn chút liên tục mở miệng xin tha: "Gia chủ, ngài đổi người khác đi! Tôi không biết gì hết, ngài dẫn kẻ cầm đầu về đi! Hắn ta mới là người duy nhất đến nhận lệnh của trưởng lão!"

"Trái lại cậu vừa nhắc nhở tôi," Hoa Hành Cảnh căn dặn cấp dưới bên cạnh, "Đi tìm kẻ đầu lĩnh."

"Đã chết rồi." Hoa Hành Cảnh lộ ra vẻ mặt bất ngờ, Úc Hòe thấy vậy hỏi thêm một câu, "Không ngại chứ?"

"Đương nhiên không ngại, ông chủ Úc à." Hoa Hành Cảnh phản ứng lại cười cười, "Vậy vẫn dẫn hai tên này về đi."

Hai tên Huyễn yêu thấy vậy mặt xám như tro tàn, biết rõ tai nạn sắp ập vào đầu thì víu chặt hai tay tại chỗ, lúc bị kéo đi thậm chí còn cầu cứu cục trừ yêu: "Van xin mấy người! Mấy người dẫn tôi đi ngục giam đi! Tôi đồng ý nhận thẩm tra phán quyết!"

Dáng vẻ Huyễn yêu giãy giụa thật sự rất đáng thương, một trừ yêu sư có kinh nghiệm cũng lộ vẻ không đành lòng, lắc lắc đầu, ý bảo hắn không cần nói thêm gì nữa.

Nghiêm khắc mà nói, hành vi của Hoa Hành Cảnh là không hợp quy định, tuy rằng lễ phép, nhưng không hề cho cục trừ yêu cơ hội từ chối, có điều tình huống trong gia tộc người ta từ trước đến nay rắc rối phức tạp, cục trừ yêu cũng không tiện nhúng tay vào.

"Bước đầu chúng tôi đã chắc chắn hội đấu giá ngầm và trưởng lão tộc Huyễn yêu không thoát khỏi liên quan, kế tiếp còn có một số việc cần điều tra rõ." Lúc này Nguyên Mộ mở miệng, "Bởi vì có hai học sinh tử vong, học viện và cục trừ yêu kết hợp điều tra sự việc lần này...."

"Có hai học sinh tử vong ạ?" Từ Dĩ Niên nhíu mày.

Ngoại trừ Cố Hiểu Đông, còn người nào chết nữa?

"Trong nhóm các em có một nữ sinh chết trong nhà kho dưới mặt đất, nơi đó chất đống không ít thi thể, có thể là phía chủ sự dùng người huyết tế để thỏa mãn điều kiện khởi động một vài vật phẩm đấu giá." Nguyên Mộ than nhẹ một tiếng, "Nữ sinh đó tên Khương Thu Nguyệt."

Từ Dĩ Niên trợn to mắt, Thần Nhiên cũng ngẩng mạnh đầu lên.

Bọn họ gần như nói cùng một lúc: "Làm sao có thể?!"

Nguyên Mộ tỏ ý bảo bọn họ giải thích. Tốc độ nói của Thần Nhiên rất nhanh: "Lần cuối cùng em với Từ Dĩ Niên gặp cậu ấy là ở trên mặt đất, cậu ấy không có giấy thông hành, làm sao có thể một mình đi xuống?"

"Em gặp em ấy khi nào?"

"Lúc chạng vạng, cậu ấy nói cho hai bọn em biết có hai yêu quái dáng vẻ khả nghi, bọn em bắt cóc chúng nó, từ trên người hai tên đó lấy được hai tấm giấy thông hành, cậu ấy ở trên mặt đất chờ học viện thông báo."

"Nhìn độ cứng của thi thể, em ấy hẳn là đã chết từ buổi sáng rồi."

"Ảo thuật." Úc Hòe nói, "Có người giả thành dáng vẻ của cô ấy, muốn dẫn các cậu đi xuống."

"....."

"Các cậu nói là lấy được giấy thông hành, còn giữ không?" Hoa Hành Cảnh hỏi.

Nhận giấy thông hành từ tay Từ Dĩ Niên, Hoa Hành Cảnh nhìn kỹ: "Giấy thông hành cậu lấy này có vấn đề, cậu xem."

Hắn duỗi tay chỉ góc trái của tờ giấy, ảo thuật che phủ rút dần đi, cuối cùng chỉ còn lại một tờ giấy trắng tinh sạch sẽ.

"Ảo thuật như vầy tất cả mọi Huyễn yêu đều có thể làm được, từ lúc các cậu đưa giấy thông hành này ra thì đã trở thành mục tiêu của phía chủ sự rồi."

Khó trách bảo vệ nhanh như vậy đã động thủ với cậu và Thần Nhiên, thì ra từ đầu đã lộ tẩy.

Từ Dĩ Niên không nói một lời nắm chặt tờ giấy này.

Nháy mắt kế tiếp, đầu ngón tay cậu chợt tụ ánh điện đốt tờ giấy trắng thành tro, cậu nhìn về phía Nguyên Mộ: "Phó hiệu trưởng, em muốn____"

Nguyên Mộ trực tiếp đánh gãy cậu: "Em đừng muốn, không cần bày vẻ mặt vọng tưởng chen ngang chân vào nóng lòng muốn thử này ra đâu."

Úc Hòe ở bên cạnh lạnh lẽo đâm thêm một nhát: "Loại tâm lý 'từ đầu tới cuối xoay ông đây như chong chóng như vậy ông nhất định phải đánh mày' bất chính này của cậu, là hành động theo cảm tính không hề phù hợp."

Không cho Từ Dĩ Niên phản bác, Úc Hòe bổ sung: "Nếu cậu cảm thấy bạn học gặp chuyện ngoài ý muốn có trách nhiệm của cậu....Cậu là Bồ Tát chuyển thế đấy à? Sai lầm gì cũng muốn ôm vào mình."

"...." Từ Dĩ Niên thẹn quá hóa giận, phun ra bát tự chân ngôn: "Liên quan đếch gì tới anh! Lắm chuyện vô nghĩa!"

Là một thần chú trong kinh Phật, mình không dám giải thích nhiều tại vì mình không hiểu biết rõ, mà nói chung thần chú này không câu nào chửi 'Liên quan đếch gì tới anh' đâu:)))

Tô Đường hít một ngụm khí lạnh, Thần Nhiên che kín mặt, Hoa Hành Cảnh thấy cực kì thú vị, chỉ có vẻ mặt Nguyên Mộ không đổi: "Úc Hòe nói đúng, bạn nhỏ còn chưa thông qua kiểm tra tốt nghiệp đừng tham dự vào chuyện của người lớn. Các em sao vẫn còn đứng ở đây?"

Mặc dù nhóm bọn họ vô cùng xui xẻo gặp phải đống chuyện ngoài ý muốn, nhưng tính theo kết quả này, kiểm tra tốt nghiệp của bọn họ cũng không thể tính là hợp lệ được. Thần Nhiên và Tô Đường rất tự giác quay đầu rời đi, chỉ có Từ Dĩ Niên vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn quay sang nói với Nguyên Mộ: "Không cần quan tâm đến em, ngài cứ tiếp tục đi."

Nguyên Mộ buồn cười liếc mắt nhìn cậu, chuyển ánh mắt nhìn sang Úc Hòe: "Như vừa rồi đã nói, học viện và cục trừ yêu kết hợp với nhau, Hoa Hành Cảnh cũng sẽ cố gắng hỗ trợ hết mức. Nếu cậu có hứng thú tham gia, bên phía học viện sẽ giao toàn quyền phụ trách cho cậu."

Nếu là đại diện cho học viện tham gia điều tra, mọi hành động đều có thể trở thành danh chính ngôn thuận.

Hoa Hành Cảnh ở bên cạnh ừ một tiếng, mỉm cười: "Nghe nói quan hệ của phó hiệu trưởng và ông chủ Úc rất tốt, lời đồn quả nhiên không phải là giả."

"Dù sao cũng từng là học sinh tôi dạy mà."

"!" Mắt Từ Dĩ Niên sáng lên, bắt được trọng điểm, "Em cũng là học sinh ngài từng dạy, em cũng có thể cùng tham gia đúng không?"

Nguyên Mộ trực tiếp đá cục phiền này ra ngoài: "Phía học viện do Úc Hòe phụ trách toàn bộ, em có nhu cầu gì thì đi mà nói với cậu ấy."

Nhớ lại mới ban nãy mình vừa nói năng vô lễ với người phụ trách, vẻ mặt Từ Dĩ Niên cứng đờ, theo bản năng nhìn sang Úc Hòe, đúng lúc anh đang cười, hiển nhiên cũng nhớ lại câu liên quan đếch gì tới anh của Từ Dĩ Niên: "Chuyện này không liên quan đến tôi đâu."

Từ Dĩ Niên hơi trầm mặc, làm bộ chưa xảy ra chuyện gì cả: "Anh dẫn theo tôi đi? Tôi rất hữu dụng đó."

Úc Hòe không nói lời nào.

Từ Dĩ Niên nhìn ánh mắt từ chối cho ý kiến của anh, quyết định nhẫn tâm: "Tôi....Tôi đánh nhau cũng xem như lợi hại, anh bảo tôi đánh ai thì tôi đánh người đó ngay! Tôi sẽ đi theo những người khác từ đầu tới cuối, cam đoan không làm vướng mắt anh đâu."

Úc Hòe như lơ đãng nói: "Cậu hình như không nghe lời nhóm trưởng của cậu lắm."

"Thần Nhiên sao có thể giống anh?" Từ Dĩ Niên ngay thẳng nói, "Cậu ta là trình độ gì, anh là trình độ gì? Nếu đi theo anh làm việc, mọi hành động tôi đều nghe theo anh hết."

Hoa Hành Cảnh bên cạnh rất không nể tình cười thành tiếng.

Dưới ánh mắt chờ mong của Từ Dĩ Niên, Úc Hòe khẳng định lại tổng thể cậu: "Quyết tâm rất tốt, nhưng tôi không cần học sinh kiểm tra tốt nghiệp cũng không qua nổi."

Từ Dĩ Niên ngây người một lúc, mới dám khẳng định Úc Hòe đang nhẹ nhàng bâng quơ trào phúng thực lực của cậu.

Không đợi cơn giận của cậu bùng lên, Úc Hòe đã gọi tên Hoa Hành Cảnh: "Có việc hỏi anh, đi thôi."

"Bái bai, bạn nhỏ." Hoa Hành Cảnh xem kịch rất vui, còn cổ vũ Từ Dĩ Niên một câu, "Cố gắng tốt nghiệp nha."

Từ Dĩ Niên nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Bọn họ có còn là người không?!"

Nguyên Mộ tốt bụng nhắc nhở: "Hai bọn họ vốn không phải là người."

"....."

Trừ yêu sư của tổng cục đến đến đi đi, áp giải một đám Huyễn yêu bị còng tay rời khỏi.

Ra khỏi phạm vi nhìn thấy của Nguyên Mộ, Hoa Hành Cảnh nửa đùa nửa thật nói: "Lần đầu thấy cậu rảnh rỗi bỏ công đùa giỡn với ai như vậy, cậu đối với cậu ta cũng thật kiên nhẫn."

"Chỉ bằng cục trừ yêu, không dễ tra xuống đầu trưởng lão đâu." Úc Hòe không đáp lại câu trêu chọc kia, "Nếu anh muốn mượn danh nghĩa cục trừ yêu và học viện thanh lý môn hộ, đây là cơ hội rất tốt đấy."

Hoa Hành Cảnh hiểu được ý của anh.

Úc Hòe không ngại hắn mượn đao gϊếŧ người, việc gì không nên điều tra thì sẽ không tra.

Hoa Hành Cảnh thở dài: "Cậu đã nói vậy, tôi cũng thẳng thắn một chuyện, "Khương Thu Nguyệt" là tôi giả dạng, mảnh giấy trắng cũng là tôi đưa cho Từ Dĩ Niên."

Giọng Úc Hòe đè thấp, không có cảm xúc gì: "Anh thật đúng là thành khẩn."

Hoa Hành Cảnh lộ vẻ khó xử: "Sợ cậu tra được gì đó sẽ nảy sinh hiểu lầm, không bằng tôi thừa nhận trước. Sau khi tôi kế vị, mấy ông cụ trong gia tộc luôn làm ngược lại với tôi, các trưởng lão coi trọng vinh dự gia tộc, nằm mơ cũng muốn cho tộc Huyễn yêu trở thành thế gia vọng tộc đứng đầu yêu giới. Tôi không có lý tưởng rộng lớn như vậy, chỉ muốn làm ăn kinh doanh này nọ, rảnh rỗi thì đi ngắm mấy cô gái nhân loại xinh đẹp, cục trừ yêu muốn chung sống hòa bình với chúng tôi, nhân loại cũng muốn chung sống hòa bình với chúng tôi, còn hơn tiền bạc quyền lực trong tầm tay gì đó, vinh dự gia tộc cái vẹo gì."

"Anh từng biểu đạt suy nghĩ của mình cho trưởng lão trong nhà chưa?"

"Đương nhiên, có một người nghe xong thì bảo tôi cút ra ngoài ngay tại chỗ. Hội đấu giá ngầm là cơ hội tôi đã chờ nhiều năm, tôi biết bọn họ ở sau lưng tôi lén lút làm cái gì, mà tôi không tính ngăn cản, thậm chí hy vọng bọn họ làm càng long trọng càng tốt. Chuyện lớn như vậy cần phải có người phù hợp phát hiện, thân phận của Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên rất đặc biệt, bọn họ có việc gì ngoài ý muốn học viện sẽ không mặc kệ, cục trừ yêu cũng càng coi trọng hơn."

Hoa Hành Cảnh hơi tạm dừng, trịnh trọng nói: "Tôi không biết cậu....Nếu biết, tôi tuyệt đối sẽ không lợi dụng cậu ta."

Không khí ngưng đọng lại một lúc lâu.

"Không có lần sau." Úc Hòe nói với hắn.

Hoa Hành Cảnh nhẹ nhàng thở ra, cười vươn tay, vỗ vai Úc Hòe: "Lão quái vật nhà tôi không dễ đối phó như vậy, thời gian tới, hợp tác vui vẻ."

Truyện Chữ Hay