Chương : Bán đấu giá
Beta: Hana
"Cậu ta luôn có năng lực gây chuyện như vậy."
-
Lúc Úc Hòe trở lại đại sảnh đấu giá, trong này đã khôi phục lại trật tự rồi.
Máy ước nguyện không một dấu vết biến mất trước mặt bao người, phía chủ sự đành phải lâm thời thêm vật phẩm đấu giá. Theo tiếng còng xích leng keng, hai người phục vụ áp giải một người đi lên.
Người chủ trì mới trên đài cao giọng giới thiệu, định hấp dẫn lực chú ý của khách mời lần nữa: "Rất nhiều phiên đấu giá đã được tổ chức, châu báu các loại nhiều vô kể, nhưng vật phẩm đấu giá tiếp theo đây chính là lần đầu tiên xuất hiện____Một trừ yêu sư trẻ tuổi, diện mạo xuất chúng!"
Khách mời tấp nập vang lên tiếng thảo luận.
"Từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ bán đấu giá trừ yêu sư! Chúng tôi đã khéo léo lựa chọn, tổng hợp lại năng lực, tuổi, dung mạo cho ra vật phẩm đấu giá hiếm có này: cho tới bây giờ, cô gái này đã gϊếŧ chết yêu quái, hoàn thành hơn một trăm nhiệm vụ trừ yêu! Càng quan trọng hơn là người này có dị năng chữa lành quý hiếm, không chỉ có thể trị liệu cho người khác, còn có thể tự lành lại. Chỉ cần còn một hơi thở, cô ấy chính là túi máu vĩnh cửu, tùy ý để ngài sử dụng...."
Người bị kéo lên sân khấu xinh đẹp mà đơn bạc, tóc dài che đi bờ vai gầy yếu.
Là một nữ sinh.
Úc Hòe không hứng thú thu hồi tầm mắt. Nam Chi chờ đã lâu ngửi được mùi máu tươi trên người anh, thấp giọng báo cáo: "Sau khi ngài rời đi, mấy cửa ra vào khác không phát hiện bóng dáng của máy ước nguyện, phía chủ sự cũng không có hành động lạ thường nào."
"Cái đám cháu trai này..." Úc Hòe nắm chặt lan can, mu bàn tay dần nổi lên gân xanh, ken két một tiếng! Lan can bị bẻ gãy thành hai đoạn. Anh trào phúng nói: "Tay chân cũng sạch sẽ thật."
Trong sảnh bắt đầu ra giá, nữ sinh trên đài sắc mặt tái nhợt, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi, đám yêu quái tham lam nhìn chăm chú người cô. Cô càng khiếp sợ bọn họ càng hưng phấn, tiếng tăng giá liên tục lên cao, như là hận không thể xé rách cô ngay tại chỗ.
"Đúng rồi, lúc trước ngài phái người nhìn chằm chằm Từ thiếu chủ, bên cậu ấy đã xảy ra chút chuyện thú vị."
"...." Úc Hòe thu lại lệ khí đang tỏa ra, ý bảo cô tiếp tục nói.
"Cậu ấy và cậu bạn học kia ban đầu bị bắt nhốt vào lồng sắt, không ngờ cậu ấy không chỉ gϊếŧ canh gác, còn thả tất cả yêu quái trong hậu đài ra, bây giờ không chừng đang đi phá tung chỗ nào rồi đấy chứ." Nam Chi không khỏi mỉm cười.
"Cậu ta luôn có năng lực gây chuyện như vậy." Úc Hòe nhàn nhạt nói, "Làm việc liều lĩnh, lại không biết động não."
Nam Chi thấy anh đánh giá Từ Dĩ Niên như vậy, nghĩ trong lòng anh không vui, lại dời chủ đề đi: "Tiếp theo cần làm gì?"
"Đương nhiên là ở lại xem kịch vui." Khóe môi Úc Hòe cong lên, bày ra vẻ mặt xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
"...."
Bên ngoài đại sảnh đấu giá.
Thần Nhiên lo lắng vỗ Từ Dĩ Niên, thấp giọng nói: "Những lời vừa rồi cậu nhớ kỹ cả chưa? Lát nữa tìm thời cơ cứu Tô Đường với Cố Hiểu Đông, nhất định phải tránh xung đột chính diện. Tôi gửi tín hiệu mới được hành động, những yêu quái trốn ở chỗ khác cũng sẽ lên cùng lúc với chúng ta."
Từ Dĩ Niên ngại hắn phiền: "Cậu nói đi nói lại ba lần rồi, dài dòng đủ chưa?"
"Cứu người xong thì rút lui ngay." Thần Nhiên cảnh cáo cậu, "Đừng có ham chiến."
"Biết rồi, tôi có chừng mực." Từ Dĩ Niên đáp lời đi tới cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.
Ánh đèn huy hoàng từ đại sảnh đấu giá chiếu vào tầm mắt. Theo đó là thanh âm vang vọng của người chủ trì và tiếng khách mời cao giọng tăng giá. Vật phẩm đấu giá càng lúc càng tăng cao, có yêu quái không tưởng tượng nổi nói: "Đây cùng lắm chỉ là cô gái nhân loại có diện mạo không tồi thôi, giá trị sao có thể cao như vậy!"
"Anh không nghe thấy à! Cô ta có dị năng chữa lành! Chỉ cần cẩn thận đừng để cô ta chết, cả đời này có thể uống máu ăn thịt của cô ta đó!"
"Ăn tươi nuốt sống thì lãng phí quá, xinh như vậy, mua về làm gì đó không tốt hả?"
"___Năm triệu rưỡi!" Người chủ trì vui sướng báo giá, "Năm triệu rưỡi lần thứ nhất, năm triệu rưỡi lần thứ....Sáu triệu! Vị khách khu D ra giá sáu triệu!"
Nữ sinh trên sân khấu đã căng chặt thần kinh đến cực hạn, nghe thấy con số càng lúc càng cao, cô cắn chặt môi, rốt cuộc không nhịn được chảy nước mắt.
"....Súc vật."
Thần Nhiên cắn răng mắng câu thô tục, đỏ mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng trên sân khấu. Nữ sinh khóc lên khiến người chủ trì chậm rãi quay đầu lại, hắn ta cười cười: "Vật phẩm đấu giá của chúng tôi gặp chút tình huống nhỏ. Dáng vẻ này tuy rằng không khó nhìn, nhưng khóc sướt mướt trên sân khấu thế này cũng không thích hợp lắm."
"Đúng vậy, bảo cô ấy cười một cái đi!"
"Bày ra vẻ mặt cầu xin làm cái gì? Ngán muốn chết."
"Nhanh đi, cười một cái." Người chủ trì hướng dẫn từng bước, "Những người mua cô muốn xem dáng vẻ cô cười trông thế nào kìa."
Nữ sinh không ngừng lắc đầu, liên tục lùi về sau, hai gã phục vụ đang canh giữ bên cạnh thấy vậy cất bước đi đến. Trong khoảnh khắc hai cổ tay bị nắm chặt, cô phát ra một tiếng hét chói tai____
Ánh điện lóa mắt xé tan những tiếng ồn ào trong phòng, lôi điện từ trên trời giáng xuống đỉnh đầu hai gã phục vụ, đánh cho hai người này trắng dã mắt quỳ rạp xuống đất. Một bóng dáng tựa như sao chổi đáp xuống sân khấu, Từ Dĩ Niên duỗi tay nắm cổ của tên phục vụ, trong nháy mắt điện từ đầu ngón tay nổ tung khiến cho hai người mất đi ý thức!
Một loạt động tác này của cậu có thể nói là nước chảy mây trôi, Thần Nhiên hơi sửng sốt, lúc này mới ý thức được bên cạnh mình không còn ai nữa.
Ở mấy cửa khác của đại sảnh đấu giá, đám yêu quái đi ra từ lồng sắt hai mặt nhìn nhau, mờ mịt không hiểu nổi tình huống hiện tại.
"Từ Dĩ Niên lên hả?"
"Ủa sao thế, chưa có tín hiệu mà? Vậy bây giờ rốt cuộc chúng ta có nên theo lên luôn không?"
......
......
"Đi!" Từ Dĩ Niên nắm lấy cánh tay Tô Đường, đến gần dẫn cô lao xuống bên dưới. Thế mà dưới đài đã có vài người phản ứng lại, chỉ cậu lớn tiếng nói: "Tôi muốn người này! Tôi ra sáu triệu! Không, bảy triệu! Bắt lấy cậu ta cho tôi đi!"
Ánh mắt Từ Dĩ Niên sắc bén, quay đầu tàn bạo nhìn người khách vừa ra giá kia. Người này bị cậu nhìn hơi run rẩy, mà người khách bên cạnh không biết bị gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, còn hưng phấn vỗ tay gào ầm lên: "Bảy triệu rưỡi! Bắt lấy cậu ta!"
"Tám triệu! Phải còn sống! Đừng làm mặt cậu ta bị thương!"
"Chín triệu! Đánh gãy tay chân cậu ta cũng được! Nhưng kiểu gì cũng không được để cậu ta chạy!"
"Mười____Á! ! !"
Tên khách đang phấn khởi tăng giá đột nhiên không còn tiếng động nào, không chỉ người này, cổ của tất cả những người từng ra giá cũng lệch sang một bên quỷ dị, như là lúa ngoài đồng bị gió lớn thổi gãy.
".....Chết rồi?" Người bên cạnh thì thào, "Làm sao mà chết?"
Một mớ hỗn loạn, giọng người chủ trì quanh quẩn trong đại sảnh đấu giá: "Bắt lấy bọn họ! ! Đội tuần tra ở đâu? Mau gọi cho trưởng lão, đóng kín cửa ra vào! !"
Lúc này Thần Nhiên mới lấy lại tinh thần, hắn dùng dị năng ra hiệu cho mấy yêu quái đang đứng canh ở cửa, quát: "Chạy đến giúp đỡ đi!"
"Lên lên lên!" , "Đợi lâu lắm rồi!" , "Gϊếŧ! Gϊếŧ hết mẹ tụi bay!".......
Đám yêu quái chờ đã lâu giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, cùng chạy ào tới lao vào đấm đá với đội tuần tra. Hiện trường loạn thành một mớ bòng bong.
"Từ Dĩ Niên!" Tô Đường không nghĩ tới tự dưng đến phút này cậu lại không nhúc nhích, lo lắng thúc giục, "Mau nhân cơ hội chạy đi!"
Người bị cô gọi tên như vừa tỉnh khỏi mộng, ngơ ngác gật đầu, tầm mắt vẫn dừng ở lầu hai.
Úc Hòe dựa bên cửa sổ, tầm mắt buông xuống. Bên cạnh anh có một linh thể nho nhỏ đang lơ lửng, cách quá xa, Từ Dĩ Niên không có cách nào thấy rõ linh thể đó rốt cuộc đại diện cho năng lực gì.
Bốn mắt nhìn nhau.
Úc Hòe hơi híp mắt, tầm mắt xẹt qua mặt cậu, phảng phất như thần linh trên cao thoáng nhìn xuống.
Là anh gϊếŧ.
Từ Dĩ Niên nghĩ.
Những tên khách đã ra giá, tất cả đều bị Úc Hòe gϊếŧ chết.
Tác giả có lời muốn nói: Chồng con đẹp trai quá