Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Đờ
Dương Hạ biết mình dễ nhìn.
Hắn không ngại lợi dụng vẻ ngoài này để đạt được mục đích của mình.
Nhưng hắn không ngờ rằng Quý Nghiêu có tâm tư khác với mình.
Trên môi Dương Hạ còn lưu lại độ ấm của ngón tay Quý Nghiêu.
Y chịu khổ, không giống những Hoàng tử khác được nuông chiều, ngón tay thô ráp có cả những vết chai thật dày.
Động tác của Quý Nghiêu có thể nói là suồng sã.
Nhất thời Dương Hạ vừa sợ vừa giận lại vừa cả ghét bỏ.
Trong cung có bao nhiêu những điều dơ bẩn, chưa nói quan hệ giữa hoạn quan và cung nữ.
Bình thường hoạn quan khi đã trúng một đao kia, không còn đồ vật tượng trưng cho sự nam tính nhưng dục vọng vẫn chưa bị triệt đi hoàn toàn mà ngược lại, còn trở nên vặn vẹo điên cuồng.
Dương Hạ không thích như vậy.
Hắn không thích mất kiểm soát, cũng không thích tiếp xúc với người khác, lại càng không thích để lộ chỗ không trọn vẹn kia ra trước mặt người.
Đời trước, không phải là không có ai tặng người cho hắn.
Dương Hạ cũng có chơi thử nhưng tâm lý đề phòng của hắn quá nặng, lại đa nghi, không thấy hứng thú lắm, lại thấy chẳng giải quyết được việc gì, cảm thấy chẳng bằng chơi trò chơi quyền lực, ngồi trong ngục xem tù nhân khóc lóc van xin.
Dương Hạ kinh sợ tâm tư hoang đường của Quý Nghiêu, giận y không biết sống chết.
Một lúc sau, Dương Hạ dần bình tĩnh lại, đoán xem y có suy nghĩ đó từ khi nào, tâm tư đó có bao nhiêu sâu đậm trong lòng Quý Nghiêu.
Dương Hạ nghĩ, cũng thú vị đấy chứ.
Quý Nghiêu đã trở lại cùng tấm áo choàng khoác nơi khuỷu tay, hơi cúi xuống đắp cho hắn.
Dương Hạ nghiêng đầu về một bên.
Quý Nghiêu theo bản năng nắm vai Dương Hạ, cúi đầu gọi một câu: "Công công."
Dương Hạ nhắm mắt, ậm ờ coi nhưu đáp lời.
Quý Nghiêu không nhúc nhích, kệ cho hắn dụa vào, nhìn chằm chằm góc phòng, cơ thể căng cứng như dây đàn.
Một lúc lâu sau, tâm lý đã ổn định lại rồi Dương Hạ mới từ từ mở mắt, thấy Quý Nghiêu mới giật mình, nói: "Đúng là mệt mỏi quá, sao Điện hạ không gọi nô tài."
Mắt Quý Nghiêu dừng ở trên phát quan() bị lệch của hắn, ngón tay hơi động đậy, trên mặt lại nở nụ cười thật nhẹ: "Hay là công công lên giường nhỏ ngủ một lúc."
Dương Hạ nói: "Một lát nữa còn có việc phải đi gặp Bệ hạ."
Quý Nghiêu dài giọng, lầm bẩm: "Gặp Bệ Hạ...!Tại sao phải đi gặp Bệ Hạ?"
Dương Hạ từ chối trả lời mà cười cười, nói: "Điện hạ, nô tài về trước."
Quý Nghiêu không cam lòng nắm lấy cánh tay hắn.
Dương Hạ giơ tay lên, cười mà không cười nói: "Điện hạ, đừng làm nũng."
Quý Nghiêu rầm rì không đáp: "Điện hạ năm nay mười sáu..." Hắn nhìn Quý Nghiêu, đăm chiêu nói: "Những Hoàng tử khác đến tuổi này trong cung cũng có người rồi."
Quý Nghiêu chớp mắt, có vẻ ngây thơ: "Người nào?"
Dương Hạ cũng chớp chớp mắt như y, nói: "Người làm ấm giường giúp mình."
Quý Nghiêu nói: "Công công có không?"
Dương Hạ bình tĩnh đáp: "Điện hạ quên rằng nô tài là ai à?"
Đôi lông mày Dương Hạ nhếch lên, lạnh lùng rụt tay về, như giận giữ mà trào phúng: "Điện hạ ăn nói cẩn thận, nô tài là hoạn quan, hoạn quan..." Đôi môi đỏ bừng mím lại, lạnh lùng nói tiếp: "Điện hạ nói lời này là muốn sỉ nhục bản thân, hay là coi khinh nô tài."
Quý Nghiêu ỉu xìu đáp: "Công công nói thế ta không thích nghe đâu."
"Ta có khi nào coi khinh công công." Giọng điệu Quý Nghiêu nhẹ nhàng, ánh mắt đen thăm thẳm dừng trên người Dương Hạ, dường như muốn giữ hắn lại trong ánh mắt, dịu dàng nói: "Ta thích còn không kịp cơ."
() Phát quan
.