Và từ đó, họ bắt đầu cuộc sống riêng của người. Hắn giúp nàng dọn dẹp, giúp nàng đẩy xe hàng ra chợ, cùng bán hàng với nàng.
Đêm đêm, hắn giúp nàng xoa bóp chân. Thì thầm trò chuyện với hài tử của bọn họ.
Nàng có cảm giác đây mới về cuộc sống mà nàng hằng mong ước, đây là cuộc sống mà nàng đã luôn khát khao, nàng không cần quyền cao, chức trọng, không cần giàu sang phú quý. Nàng chỉ cần có hắn ở bên, hai người rau cháo qua ngày. Nhưng vậy là quá hạnh phúc rồi.
Cuộc sống của nàng cứ êm đềm như thế, hắn vẫn ở bên cạnh nàng và vẫn chưa nhớ bất kì điều gì. Chỉ có điều hắn giấu nàng mà không là hắn không muốn nàng lo lắng, dạo gần đây hắn luôn mơ giấc mơ. Hắn nắm tay người phụ nữ tên Lan Nhi cùng con của hắn đi dạo phố. Hắn không nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia, hắn chỉ biết tên người con gái ấy là Lan Nhi. Mỗi sáng dậy, hắn lại nhìn sang nàng tự nhủ đây ms là vợ con hắn. Lan Nhi kia chỉ là người lạ. Uyên Nhi tuyệt đối sẽ không giấu hắn.
Hắn ở bên cạnh nàng được tháng, lúc này cũng sắp đến ngày nàng sinh rồi. Thì bỗng nhiên hôm đó hắn đang chuẩn bị dọn hàng về. Bởi giờ nàng gần sinh nên hắn bắt nàng ở nhà. Bỗng nhiên, hắn bị đánh gậy. Khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ở trong căn nhà hoang và mọi thứ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Trong đầu hắn ngay lúc đó chỉ nghĩ phải đi tìm Tử Huyết, phải lấy lại ngôi báu, phải lấy lại những gì hắn đã mất. Chỉ duy có điều. Hắn không nhớ đến có người phụ nữ đang mang trong mình hài tử của hắn đang đợi hắn, luôn yêu hắn. Dù cho hắn từng nhục nhã nàng. Nàng cũng bỏ qua và luôn yêu hắn.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Mặt trời đã xuống núi hắn vẫn chưa về. Trong nàng như có lửa đốt vô cùng sốt ruột. Trời đang sấm sét chuẩm bị mưa càng làm nàng lo lắng hơn. Trời bắt đầu đổ mưa, nàng cũng không chịu nổi, mặc kệ mưa gió, mặc kệ sấm sét, đội mưa đi tìm hắn. Nàng tới nơi họ bán bánh chỉ thấy xe hàng, không thấy người đâu, nàng hỏi người xung quanh thì cũng không ai biết. Họ nói lần cuối nhìn thấy hắn là lúc hắn đang dọn đồ.
Nàng đi thêm đoạn thì thấy xe đẩy hàng của nàng, không thấy hắn ở đâu cả. Nàng lại cố đi hỏi người xung quanh thì biết có người mặc đồ tím đưa hắn đi.
Nàng sững người.... rồi lặng lẽ đi về. Có lẽ là Tử Huyết.... có lẽ chàng nhớ ra mọi thứ rồi... chàng nên trở về với vị trí của chàng. Như vậy là đúng rồi. Chỉ là...... chỉ là nàng đã quen vs hơi ấm của hắn..... chỉ là nàng không muốn xa hắn.
Khó khăn lắm nàng mới về được nhà. Đêm đó mưa to gió lớn còn nàng thì sinh con...
Những cơn đau ập đến mà làm nàng muốn mất hoàn toàn ý thức. Nàng cắn môi đến bật máu. Trong đầu nàng chỉ còn ý nghĩ không thể để hài tử của nàng bị tổn hại. Cố gắng hết sức mình gồng người để cho hài tử có thể thuận lời ra ngoài.
Nàng vật lộn cả đêm cuối cùng sinh được đứa nhỏ. Khi tiếng khóc của người hài tử vang lên. Ý thức của nàng cũng mờ dần rồi tất cả chỉ còn là màu đen kịt.
Khi nàng tỉnh dậy, trời vẫn tối đen, nàng không biết nàng đã ngất đi bao lâu, vội sờ lên bụng, cả phòng đậm mùi máu. Nàng vội vơ cái kéo cắt dây rốn của hài tử. Vội vàng ôm bảo bối của nàng vào lòng. Nàng thật sợ, sợ mình sẽ làm mất đứa bé. Nàng vội cho con bú. Nhìn đứa bé cố gắng hút từng miếng sữa mà trái tim nàng trở nên ấm áp vô cùng.
Đây là tâm can bảo bối của nàng mà sinh mệnh của nàng. Nàng có thể không có Thần nhưng không thể không có hài tử này.
Đến chiều ngày thứ hai sau sinh nàng mới xuống được giường, và cũng đã phải xuống giường, nàng phải đi ăn để có sữa cho hài tử của nàng. Đi vào bếp nhìn thấy cái muỗi đã nối dài thêm cái, đôi đũa được vót dài của hắn làm cho nàng mà nước mắt nàng lại rơi, Hắn đã từng nói sẽ cùng nàng chăm sóc hài tử, sẽ cùng nàng nhìn hài tử lớn lên. Sao nàng lại lần nữa ngây thơ tin những lời đó chứ. Không phải là hắn chỉ tạm quên thôi sao, không phải hắn còn Lan Nhi của hắn. Nàng là gì của hắn?? Một phi tần vô thiên, vô pháp cắm sừng hắn. Một phế phi được hắn ban cho "diễm phúc" bêu rếu cả kinh thành. Một đứa con hư hỏng đi phụ mẫu từ mặt. Đã đến như vậy nàng vẫn còn chờ đợi?? vẫn còn hi vọng sao??
Mấy tháng đó chỉ là phần kí ức mà có lẽ hắn cũng chẳng buồn để trong tâm trí đâu. Nàng có lẽ cũng nên quên đi, có lẽ cũng nên bỏ nó xuống rồi.... Không phải là giờ nàng còn hài tử của nàng sao? Cuộc sống của nàng giờ còn điều khác phải bận tâm, còn phải chăm sóc cho hài tử của nàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Rồi tháng đầu tiên của đứa bé quá đi, Không ai biết nàng đã khổ sở thế nào. Tuần đầu tiên, nàng chỉ húp cháo trắng. Nàng có gắng làm đủ mọi cách để có sữa cho đứa bé. Tuần thứ , nàng bắt đầu đẩy xe đi bán hàng trở lại. đứa bé cũng vì thế mà phải chịu khổ theo. nàng phải địu đứa bé đi theo, thật may hài tử của nàng rất ngoan không khóc nhiều chỉ an ổn nằm ở trên lưng nàng. Cuộc sống của nàng cứ yên ổn như thế cho đến khi nàng nghe được tin, triều đình lại biến độ, vị hoàng đế tưởng như đã chết của đất nước này lại bất ngờ xuất hiện và lại đảo chính lấy lại ngai vàng.
Nàng mừng cho hắn. Hắn đã có lại những thứ hắn muốn rồi. Nàng cũng có cuộc sống riêng của nàng rồi. Có lẽ họ sẽ thật sự không còn liên quan gì nữa rồi.... Có lẽ là kết thúc rồi!!!
Thế nhưng, nàng lại nhầm rồi......