“Oáppp~ Towa, trông ông buồn ngủ hơn mọi khi.”
“Xem ai đang ngáp nói kìa.”
Tôi nhìn Katou Kenichi, thằng bạn ngồi trước mặt tôi, đang ưỡn lưng. Có thể nói tên này là đồng phạm với tôi.
Đúng như điều cậu ta vừa chỉ ra, cơn buồn ngủ khó chịu ập đến tấn công tôi. Lý do đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là bởi gần đây, tôi đi ngủ muộn.
Nếu tôi về nhà muộn sau khi xong công việc làm thêm, giờ ngủ của tôi ắt hẳn cũng muộn theo. Mà điều đó cũng khó tránh khỏi.
Kết cục là, trên trường tôi cứ lơ ma lơ mơ và không tập trung nghe giảng nổi.
Cơ mà, tôi hiếm khi nào nghe giảng tử tế, nên thành ra cũng chẳng có gì khác với mọi khi ha…
Tuy nhiên, Kenichi và tôi làm bạn khá lâu rồi. Thế nên cậu ta mới nói là, “hơn mọi khi.”
Tiện đây nói luôn, dù tôi gọi quan hệ của hai thằng là là ‘bạn bè’, nhưng chúng tôi thân nhau chỉ là bởi hai thằng cùng lớp với nhau từ hồi học cấp một cho tới cấp ba. Bọn tôi không phải kiểu quan hệ mà hay chơi bời tụ tập hoặc làm mấy trò như thế.
Chỉ là có dính dáng tới nhau thôi.
Chưa kể, hai thằng khác nhau một trời một vực. Kenichi thì ưa nhìn, thuộc nhóm A cơ. Có rất nhiều chủ đề để nói, Kenichi luôn là trung tâm của đám bạn bè. Còn tôi thì, tôi chỉ nói chuyện với Kenichi và… giáo viên. Chưa kể những lúc họ mắng tôi.
Mà, Kenichi có nhiều người quen bởi cậu ta là một tên có thể trò chuyện với bất cứ ai mà không cần kén chọn. Hơn nữa, cậu ta nổi tiếng ngang nữ thần trong khối.
Nhưng đó là điều dĩ nhiên.
Tính cách thì hoạt bát. Ưa nhìn. Thông minh. Giỏi thể thao.
Trên hết, cậu ta chịu khó quan tâm người khác.
Siêu nhân hoàn hảo đây hả?
Có câu nói, “Thượng đế không trao ai quá một tài năng,”, nhưng tôi dám chắc đó là xạo. Thượng đế ban cho cậu ta quá nhiều!
Mà dù sao thì, cái người đó luôn cười nhăn nhở mỗi khi hai thằng chạm mắt nhau trong giờ nghỉ trưa rồi cậu ta tới gần phía tôi. Tôi không biết liệu đó là vì quan hệ với thằng bạn không ai ưa này sâu đậm đến thế hay sao. Cách đối xử của cậu ta vẫn là một điều bí ấn với tôi.
Cậu ta không cần phải bỏ nhóm của mình để tới chỗ tôi mà, thiệt tình…
“Nhắc mới nhớ, Kenichi, tôi hỏi chút được không?”
“Hử? Được thôi. Mấy khi Towa lại hỏi tôi.”
Kenichi nghiêng đầu, cái mặt ngái ngủ biến mất như thật. Trái lại, mắt cậu ta còn sáng như đèn pha ô tô.
Tại sao?
“À ừ thì. Bạn gái cậu dạo này thế nào rồi?”
“Ồ! Ra là chuyện yêu đương!! Được, được!”
“À ừ ừ. Chuyện yêu đương…”
Trông cái cách Kenichi hào hứng hơn nữa, mặt tôi vô thức cứng lại. Gần! Gần quá!!
Chắc là tò mò về điều Kenichi vừa thốt ra, mọi người xung quanh căng tai lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.
… Có lẽ là vì mọi người sẽ quan tâm tới một cuộc trò chuyện liên quan tới một tên ưa nhìn. Hơn nữa còn đang nói chuyện về người yêu cậu ta.
Nhưng tôi có lý do để đề cập tới chủ đề này. Có chuyện tôi muốn biết.
“Tôi hơi bị thân với em ấy nhé! Hôm qua hai đứa còn đi chơi với nhau nữa!”
“…Hôm qua ông đi chơi với cô ấy thật hả?”
“Hả? Tôi nói gì lạ à? A! Nếu ông không tin thì để tôi cho ông xem bằng chứng!” Kenichi nói. Cậu ta rút điện thoại và bắt đầu vừa hí hoáy vừa huýt sáo.
“Đâu rồi, ảnh đâu rồi…”
Cậu ta chụp nhiều ảnh tới nỗi ảnh hôm qua không xuất hiện ngay lập tức… Đúng là một tên hòa đồng khác hẳn với tôi. Nhân đây kể luôn, thư viện ảnh điện thoại tôi chỉ là mấy bức chụp màn hình tôi lỡ ấn nhầm.
“Đây rồi! Này, nhìn đi!”
“Ồ, cảm ơn.”
Tôi nhìn vào ảnh của Kenichi.
“Hả… Bạn gái ông là Fuji-san hả…?”
“Đúng! Ảnh này em ấy dễ thương nhỉ? Em ấy hạnh phúc vì lần đầu tiên được strike trò bowling~ Còn đây là ảnh chụp em ấy vài giây sau.”
Nụ cười tươi ấy biến thành gương mặt vô cảm như không có chuyện gì xảy ra. Fuji-san là một mỹ nhân lạnh lùng nhỉ. Cô ấy cũng tỏa ra không khí không để ai lại gần cô.
Nhưng sự khác biệt này… đáng yêu không ngờ.
“Như thể cô ấy biến thành người khác.”
“Đúng nhỉ? Nhưng tôi thích mặt này của em ấy. À mà này, đáng lẽ tôi phải xóa chỗ ảnh này đấy, nhớ giữ bí mật nhé!”
“Rồi rồi.”
Tôi đồng ý mà không nghĩ ngợi quá nhiều.
Rốt cuộc thì tôi giữ bí mật để làm gì không biết. Mọi người xung quanh đang lắng nghe chăm chú. Sớm muộn gì cũng tới tai Fuji-san thôi.
Không bận tâm luôn…Kenichi.
“Mà này Kenichi. Ông nên chuyển chỗ ảnh đó lưu sang chỗ khác ngay lập tức. Nếu ông muốn giữ chúng…”
Cảm giác tội lỗi vì nhắc tới chủ đề này, tôi cho cậu ta lời khuyên để đề phòng. Mong là cậu ta làm kịp…
“Cảm ơn vì lời khuyên. Nhưng tôi đã lưu hết dữ liệu vào máy tính ở nhà rồi. Ông không phải lo!” Kenichi thì thầm và cười tươi.
À, vậy là là phạm tội có tính toán hả? Cậu ta cố ý kể cho tôi để lan truyền tin đồn này.
Bằng cách đó, sau khi Fuji-san nghe thấy tin này, cô ấy sẽ nghĩ, “Mình nên xóa sạch dữ liệu trên máy anh ấy.” Cái tên đẹp mã này khôn phết nhỉ.
“Kenichi, cậu hẹn hò với Fuji-san bao lâu rồi? Tôi tưởng cậu đang hẹn hò với người khác.”
“Tôi nghĩ là tầm tháng năm. Đó người ta gọi là Phép màu Tuần lễ vàng đấy! Với cả cái cậu nghe được là tin đồn thất thiệt thôi.”
“À ra vậy hả?”
“Ừa, tin đồn sai bét. Tôi không hẹn hò Wakamiya Rin. Nhưng đúng là, bọn tôi nói chuyện với nhau suốt!”
Đúng, đây là điều tôi muốn hỏi Kenichi.
‘Katou Kenichi và Wakamiya Rin đang hẹn hò.’
Tin đồn này lan truyền từ lâu rồi. Nếu đó là sự thật thì tôi muốn giải thích chuyện đã xảy ra giữa tôi và cô ấy hôm đó và xin lỗi.
Nếu sau này cậu ta phát hiện ra thì hỏng bét. Chưa kể, biến Kenichi trong nhóm A thành kẻ thù thì không có lợi với tôi chút nào. Trường hợp tệ nhất có thể xảy ra là cậu ta tưởng tôi định ‘động’ đến cô ấy.
Nhưng cuối cùng tôi lại lo lắng vô ích rồi.
“Gì đây Towa~? Ông định nhắm Wakamiya á~? Nếu đúng thì cố hết sức nhé! Tôi sẽ hỗ trợ ông!”
“Không không. Chỉ là tôi tò mò về tin đồn thôi.”
“Hừm. Cơ mà có vẻ Wakamiya chưa có bạn trai đâu nhé.”
“Vậy à. Mà cái mặt cười gian gì thế… Không phải thế đâu, tha cho tôi đi. Với cả cỡ nhóm A như Kenichi mới nhắm cô ấy chứ tên thấp kém như tôi thì làm được trò trống gì.”
“Vẫn cứ tự nhục thế nhỉ.”
“Con người thấp kém phải tỏ ra thế đấy.”
“Haha. Kệ đi, tôi vẫn sẽ hỗ trợ ông, Towa!”
“Rồi rồi.”
Tôi cười đắng trước điệu cười nhe răng của Kenichi. Tuy nhiên, nụ cười cậu ta tắt ngúm vào khoảnh khắc cậu thấy bóng dáng ai đó.
“…Kenichi, lại đây chút.”
“Há, khoan đã!? Kotone!?”
“Bảo trọng~”
Tôi vẫy tay với thằng bạn kèm nụ cười đa cấp tôi thuần thục khi làm thêm.
“Tên phản bạn~!” Kenichi la lên với giọng đáng thương. Nhỏ bạn gái lôi cậu ta ra ngoài.
Tôi nhìn và dõi theo bóng dáng họ. Tuy nhiên, tôi rời mắt đi theo phản xạ khi tôi chợt để ý tới người đứng cạnh cửa.
“…Rin, giúp mình kéo tên ngốc này ra với. Mình sẽ cho tên này một bài học.”
“Kotone-chan, mình không nghĩ cậu nên kéo cậu ấy bằng vũ lực như thế. Cậu nên nhẹ nhàng nói chuyện với cậu ấy…”
“…Với tên nhóc hư, bạo lực cũng là nhẹ nhàng lắm rồi.”
“Không! Anh sẽ biến bức ảnh này thành vật gia truyền nhà anh!”
Dáng vẻ tên bạn tôi quá đáng thương. Nhưng khi tôi chợt nhớ ra cái vẻ tuyệt vọng kia là giả đò, tôi thật lòng nghĩ tên này thật đáng nể.
Tôi theo dõi cuộc trao đổi giữa ba người này từ khóe mắt mình. Trong một thoáng chốc, tôi cảm thấy như Wakamiya và tôi chạm mắt nhau…
Nhưng chắc hẳn là do tôi tưởng tượng ra rồi.
===========
Trans: Zennomiiiii