Khi cô ấy nói, “Tôi muốn trả ơn,” những lời đó cũng truyền đạt quyết tâm của cô.
Cách cô nhìn tôi cũng tỏ ra rằng, tôi sẽ không bỏ qua dù là rắc rối nhỏ nhất do tôi gây nên.
Có vẻ tôi sắp bị đôi mắt to tròn ấy nuốt chửng. Và một khi chúng tóm được tôi, chúng sẽ không thả tôi ra.
Bị đôi mắt ấy quan sát khiến tôi đầu hàng cảm giác ép chính mình đồng ý với mọi lời của cô.
Nhưng--
“Không, cô không cần phải làm vậy,” tôi nói, giả vờ bình tĩnh nhất có thể.
Không thỏa mãn với câu trả lời của tôi, Wakamiya bĩu môi lên chút và nói cộc lốc, “Không, tôi cần phải trả ơn cậu.”
“Vậy hả?”
“Đúng. Tôi sẽ trả lại những gì tôi được nhận. Cậu không nghĩ việc này là hiển nhiên hả?”
“Tôi không hiểu cô muốn nói gì. Nhưng…” tôi rút điện thoại ra và xem giờ. Đã quá mười rưỡi. “Giờ vừa về nhà vừa nói chuyện đã. Nói ở đây kỳ kỳ lắm…”
“Tại sao?”
“Ê, cô nhìn thử tình hình hiện tại mà xem…”
Tại ngỏ hẻm tối mờ, đôi nam thanh nữ tú đối diện nhau. Chưa kể tối khuya rồi.
Dù nghĩ thế nào đi chăng nữa, tình hình hiện tại đều không hay ho chút nào với chúng tôi.
Ngay sau khi Wakamiya hiểu ý tôi muốn nói gì, mặt cô đỏ bừng. Đến tận mang tai.
“Người lạ sẽ tưởng rằng chúng ta đang hẹn hò bí mật. Wakamiya cũng sẽ gặp rắc rối nữa đúng không? Thế nên ta hãy chuyển địa điểm. Nhưng vì đã đêm muộn rồi, cứ nói chuyện trên đường về cũng được.”
“Nói chuyện trên đường về? Không, cậu không cần đưa tôi về nhà.”
Cô không hề tỏ ra cảnh giác. Tuy nhiên cô âm thầm tìm hiểu động cơ của tôi. Hoặc đó là những gì tôi đoán được từ sắc mặt của cô.
…Cô ấy phải đề phòng mấy chuyện này nhỉ.
Nhưng,
“Nghe tôi nói đã Wakamiya-san. Đã tối muộn rồi, nếu cô đi một mình thì sẽ nguy hiểm lắm đúng không? Mà ngay từ đầu tôi thấy cô đứng đợi ở nơi lạ lẫm này cũng khá liều rồi.”
“Ư… t-tôi quên mất tiêu…”
“Haa. Giờ thì gọi điện cho bố mẹ cô đi. Có lẽ họ đang lo cho cô lắm đấy.”
“Ừ. Tôi sẽ làm thế.”
Wakamiya rút điện thoại ra và gọi cho phụ huynh. Nghe cô nói chuyện điện thoại không lịch sự cho lắm, nên tôi lùi ra xa một chút đợi tới khi cô nói xong. Thỉnh thoảng Wakamiya-san lại giật mình… Chắc bố mẹ cô đang giận lắm.
“Tôi bị mắng…”
“Đúng như tôi nghĩ. Tôi nên nói thế nào nhỉ? Không ngờ có những lúc cô vô tư thế đấy.”
“Mọi người hay bảo tôi thế…”
“Rồi đi thôi. Khi tới gần nhà cô thì bảo tôi. Tôi sẽ hộ tống cô tới tận đó.”
Tôi không muốn khiến cô ấy không thoải mái vì tưởng tôi là tên bám đuôi muốn biết địa chỉ nhà cô. Thế nên tôi nói là ‘gần nhà cô’.
Thế này sẽ khiến Wakamiya thấy dễ chịu hơn chút. Vì chúng tôi không hề thân thiết, bên cạnh tôi có lẽ khiến cô ấy không thoải mái.
“Nhưng sao tôi dám làm phiền cậu thế được? Từ đây tới đó khá xa…”
“Thế cô định về nhà bằng gì?”
“…Đi bộ,” Wakamiya trả lời ngượng ngịu. Nhìn cái mặt kia, rõ ràng cô ấy đang thấy hối lỗi.
Wakamiya đã nói cô đi bộ về nhà một mình thì ai dám từ chối không đưa cô về. Có lẽ vì biết được điều đó, cô có vẻ thấy tội lỗi.
“Đứng muộn thêm nữa là không hay đâu… Đi thôi.”
“Ừ…”
Wakamiya theo sau tôi, trông mặt cô vẫn ăn năn. Cô hơi giữ khoảng cách, nhưng vì chúng tôi còn chưa tới mức bạn bè, tôi nghĩ thế này chắc là lẽ thường tình.
Tôi đi một lúc, theo chỉ dẫn của Wakamiya kiểu như, “Sau đó rẽ phải,” “Sau đó rẽ trái.”
Và khi chúng tôi tới gần căn nhà cao tầng hoành tráng mới xây mùa xuân năm nay, chân Wakamiya dừng lại.
“À ừm, từ đây tôi tự về được rồi. Tôi sống trong căn nhà ngay đây mà.”
“Tôi hiểu rồi.”
Wakamiya chỉ vào căn nhà cao tầng mới toanh.
Nói thật, cô ấy không cần phải cho tôi biết cô sống trong căn nhà đó. Cô nên cảnh giác hơn với người cô mới trò chuyện lần đầu tiên trong ngày… Tóm lại là quá vô tư.
Và điều đáng ngạc nhiên là nhà cô ấy rất gần nhà tôi.
Tiện đây nói luôn, tôi sống trong căn nhà tồi tàn gần đây. Tôi chỉ cần đi bộ thêm chút là tới đó. Ở đó, tôi sống cùng người bố chẳng mấy khi về nhà. Sánh với căn biệt thự hoành tráng, ngang với so mặt trăng với cục phân chó…
“Hôm nay thật sự cậu đã giúp tôi rất nhiều, tôi…”
“À không có gì. Không phải bận tâm chuyện đó. Tôi là người sẽ thấy có lỗi vì bỏ cô lại như thế. Nên tôi làm vậy là vì tôi muốn thôi.”
“Cho dù thế thì cảm ơn cậu rất nhiều.”
Giọng nói trong trẻo và hớp hồn. Dẫu vậy, đây là lần cuối tôi được nghe nó.
Khi suy nghĩ đó lướt qua tâm trí, tôi cảm thấy hơi miễn cưỡng tạm biệt cô…
“Chí ít thì để tôi trả ơn cậu---“
“Thôi không cần,” tôi nói, quá đủ rồi. “Nếu cô muốn trả ơn tôi vì cô thấy tội lỗi thì quá vô lý.”
“Ơ… Tôi không hề có ý đó…” Wakamiya đáp lại ấp úng.
Tôi tiếp tục, “Tôi đã bảo là không sao mà. Tôi không bắt cô biết ơn. Tôi cũng không định đòi hỏi việc đó nếu tôi có cơ hội. Không hề. Chỉ là lúc đó tôi là tên nhiều chuyện thôi. Để tự thỏa mãn bản thân. Không hơn không kém.”
“Vậy à?”
“Đúng. Nếu cô vẫn muốn cảm ơn tôi thì tôi đã nhận quá nhiều thứ từ cô rồi. Tôi được có khoảng thời gian cùng với Wakamiya nổi tiếng, mỹ nhân năm nhất cơ mà. Những tên nhóm D mà biết thì chúng sẽ phát điên lên đấy cô biết không? Đúng ra tôi phải là người trả cô thêm phụ phí.”
“…”
Wakamiya cúi gằm mặt xuống đất. Có vẻ cô không biết phải phản ứng thế nào.
Tôi không biết động cơ phải trả ơn bằng được của cô là gì. Nhưng vì cô muốn trả ơn nó trong ngày hôm nay, tới mức đợi tôi tới tối muộn thế này, chắc cô muốn giải quyết hết mọi chuyện.
Tôi không nghĩ sẽ có người làm tới mức này chỉ vì họ mắc nợ. Biết là mỗi người một tính, nhưng tôi dám chắc cô ấy đã cắn rứt lương tâm.
Có lẽ cũng có những kẻ tiếp cận cô bằng cách làm quá việc họ làm cho cô trước giờ. Sức hấp dẫn của cô nổi bật trong đám đông, nên cũng dễ tưởng tượng chuyện đó xảy ra với cô. Mà chỉ là phỏng đoán của tôi thôi…
Vậy nên tất cả những gì tôi có thể làm là khiến cô ấy yên tâm rằng, ‘Cô đã trả ơn rồi. Cô không cần phải làm gì thêm nữa. Đúng ra tôi nhận nhiều tới mức tôi nên là người trả ơn cô,’ rồi tránh xa cô ra.
“Vậy tính sao? Tôi nên trả ơn cô thế nào? Cơ mà tôi không biết giá cả như nào, và tháng này tôi đang hơi kẹt. Tôi chỉ có thể đưa cô hết những gì tôi đang có trên người.”
“K-Không! Cậu không cần làm vậy!”
“Phải rồi. Dù sao thì tôi được trải qua giây phút bên cạnh gái xinh, và Wakamiya có bữa ăn. Từ góc độ của tôi, tôi thực ra là người nhận quá nhiều… Nhưng cô có thể gọi đây là hòa cả làng. Không, cứ cho là thế đi. Tôi không đủ tiền trả cô đâu.”
“Hòa cả làng… Ừm, cảm ơn cậu rất nhiều…”
Sau khi Wakamiya thì thầm với vẻ chút ăn năn, cô chỉnh lại dáng và quay về phía tôi.
Cô ấy thông minh, nên cô chắc cũng nắm được đại khái ý tôi muốn nói gì. Nhưng mà, không sao. Cứ thế đi.
“Tôi cũng vậy. Thật lòng cảm ơn cô.” Tôi nói, cúi đầu lịch sự ra vẻ tôi đang biết ơn cô.
Rồi tôi mỉm cười quay lưng lại với cô trước khi nói ngắn gọn, “Tạm biệt.” Rồi tôi bước đi theo ngược hướng nhà cô.
Tôi không hề ngoảnh mặt lại nhìn. Rốt cuộc thì quan hệ hai đứa chỉ kéo dài trong hôm nay. Chúng tôi vô tình chuyện trò, và tôi vô tình đưa cô ấy về gần nhà.
Phải rồi. Tôi dám chắc chúng tôi sẽ trở về thành người dưng chỉ từng trò chuyện xã giao với nhau. Nên tôi không được có bất kỳ hiểu lầm hay mong đợi gì kỳ lạ cả.
Tôi nói điều đó với bản thân nhiều lần, kết cục là về nhà muộn hơn so với mọi khi.