Victoria đã đọc lá thư của Amelia đến ba lần mà vẫn chẳng thể nào tin nổi. Có vẻ như bà Benedict hết sức thích thú với cái áo ngực mà nàng đã gửi và tăng giá lên cao đến nỗi người ta chỉ đủ tiền để được ngắm nó. Bà đã ca ngợi chuyện lựa chọn chất liệu và cả việc tạo nó ra như thế nào.
Họ muốn có thêm hai mươi lăm chiếc nữa với đủ màu sắc. Hai mươi lăm. Nàng không dám tin vào điều đó và không biết liệu mình có khả năng may được nhiều đến thế không. Thật không thể nào.
Sinclair đã mang chiếc màu đen đi và có lẽ nó cũng sẽ được bán với mức giá tương tự. Khi nàng mở cái túi đựng vải vóc mà anh ta đã mua, nàng thấy trong đó không chỉ có satin, lụa, nhung… mà còn cả muslin lẫn tơ mịn. Còn có cả ren và đăngten, phiến sừng hàm cá voi và dây – tất cả đủ để nàng bị giằng xé giữa chuyện cười to vui sướng và hoảng sợ khi nghĩ đến khối lượng công việc cần phải thực hiện.
Những lời cuối thư của Amelia đủ khiến nàng bừng tỉnh. Có vẻ như Margaret và Juliette đã quyết định gọi tên của sản phẩm mới – Aphrodite’s Unmentionables. Cái tên Aphrodite gợi nhớ đến nữ thần tình yêu. Và Aphrodite’s Unmentionables ám chỉ đây là một thứ trang phục gợi cảm và có tính cấm đoán.
Những thứ trang phục mà kiểu phụ nữ như nàng sẽ chẳng bao giờ đụng tới. Mà nàng cũng có biết gì về tình yêu đâu? Nàng chỉ mới trải qua nụ hôn đầu, nhưng sẽ không đi xa hơn thế. Cuộc sống của nàng là ở đây. Còn cuộc sống của ngài Nottoway sẽ là một nơi khác.
“Cô không nên để cho những người như Sinclair trở thành người đưa tin cho mình.” Ngài Nottoway chống nạng trở lại phòng khách, anh đưa mắt nhìn ra hành lang.
“Anh ấy rất hữu ích với chúng tôi”, Victoria phản đối. “Có thể anh ấy không phải một quý ông, nhưng chúng tôi có thể tin anh ấy.”
“Cô đã biết anh ta được bao lâu rồi?”
“Cũng mấy năm rồi.” Nàng không trực tiếp trả lời, không muốn cho anh ta biết toàn bộ câu chuyện. Dù nàng biết Cain Sinclair còn có một cuộc đời gai góc, nhưng em gái Juliette đã thuyết phục mọi người rằng anh ta là một người đáng tin cậy. Và theo thời gian, anh ta thực sự đã chứng minh điều đó. Với nàng, thế là đủ.
Ngài Nottoway đặt cây nạng qua một bên và ngồi xuống đối diện. “Vậy nếu số vải này là hàng ăn cắp thì sao?”
“Ồ, anh ấy không phải một tên trộm. Chúng tôi trả tiền để mua vật liệu và anh ấy giữ lại một phần cho mình.” Theo biểu hiện thận trọng trên mặt anh, nàng có thể nhận ra Jonathan nghĩ Sinclair không chỉ là một kiểu tội phạm thông thường.
“Sao cô lại biết hắn ta không phải trộm những thứ này và giữ lại tiền cho mình? Cô chẳng có lí do gì để tin gã cả”
“Vậy tôi có lí do gì để tin tưởng ngài không?”, Victoria phản bác. Nàng gấp lá thư lại và đặt nó lên ghế sofa. “Tôi thật lòng rất cảm kích trước sự quan tâm của ngài, nhưng ngài không cần phải lo lắng thế. Sinclair giúp tôi bán số quần áo tôi đã may và rất kín đáo về chuyện đó.”
“Có thể anh ta đã giữ lại phần lớn lợi nhuận cho riêng mình.”
“Em gái tôi đã xác nhận số tiền trong thư.”
Nàng nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt anh. Nhưng anh không hỏi thêm gì, chỉ lấy bàn cờ của cha nàng và sắp xếp lại các quân. Anh cầm một con Tốt trắng đi hai bước. “Là lựa chọn của cô thôi, tất nhiên. Nhưng hai người không phải đang thảo luận về mấy cái váy, phải không?”
Anh nói như thể biết gì đó, và má nàng đỏ bừng vì sợ rằng anh có thể đoán ra sự thật. “Sao ngài lại nói thế?” Nàng vờ quan sát bàn cờ, chọn một con Tốt đen, đi một bước để đánh lạc hướng sự chú ý của anh.
“Vì chuyện mà gã Sinclair đó nói lại khiến cô đỏ mặt.” Anh di chuyển quân Sĩ đen vào đúng vị trí, nhìn xem nàng mím môi trong khi cân nhắc câu trả lời.
“Một vài… mẫu áo có hơi táo bạo. Và bản thân tôi sẽ không bao giờ mặc những kiểu đó.”
Nói dối, lương tâm lên tiếng khiến trách nàng. Khi nàng thử chiếc áo ngực bằng lụa, nàng đã cảm nhận được nó thoải mái hơn thứ nàng thường mặc rất nhiều. Nàng đã nghĩ đến chuyện tự làm một chiếc cho mình, mặc dù có lẽ màu sắc sẽ hơi nghiêm trang một chút.
“Khi mặc màu đỏ thẫm trông cô sẽ đẹp hơn”, anh nói, ăn một con Tốt. “Màu đỏ hợp với cô.” Cho dù không nhìn thẳng vào nàng nhưng giọng nói của anh vẫn trầm thấp không giấu được sự thân mật. Như thể anh chỉ đang tưởng tượng nàng khoác lên người mỗi chiếc áo bằng lụa đỏ vậy.
Tay nàng run rẩy, di chuyển quân cờ, nhưng lại không thể nhận ra hai người bọn họ đã đi những bước nào. “Tôi thích màu xám hơn.”
“Vì cô nghĩ sẽ không có ai chú ý tới mình khi mặc màu đỏ sao?”, anh hỏi.
“Tôi đâu cần được chú ý làm gì.” Đó là sự thật, nàng chẳng mảy may có chút mong chờ gì chuyện ấy. Từ sâu thẳm con tim mình, nàng cảm thấy run rẩy khi nghĩ đến chuyện khoác trên người một màu sắc nào đó có thể trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.
“Theo kinh nghiệm của ta thì những người phụ nữ càng không muốn được chú ý lại càng là những người xứng đáng nhận được nhiều sự chú ý. Và ngược lại.” Anh lại ăn thêm một quân nữa, rồi nói tiếp, “Sao cô lại muốn bí mật may những thứ quần áo này?”
“Cha tôi sẽ không cho phép tôi làm thế.” Ván này nàng thua rồi mà thậm chí còn không biết mình đã đi những nước cờ hoảng loạn ra sao. “Cha không biết hiện tại tình hình khó khăn đến thế nào. Mẹ đã chẳng nói gì với cha và trong chừng mực số tiền kiếm được từ công việc này còn đủ để trả nợ thì chúng tôi không cần cha biết.”
Nàng di chuyển quân Xe, nói thêm, “Với lại, vấn đề của chúng tôi thì là có gì so với những thứ mà cha đang phải chịu trên chiến trường. Khi cha trở về, sẽ chẳng cần phải may vá làm gì nữa. Khi đó thì thỏa thuận giữa chúng tôi và Sinclair cũng sẽ chấm dứt.” Anh hạ một nước cờ và ngay lập tức, nàng ăn một con Tốt, di chuyển quân cờ sang một hướng khác.
Một nụ cười ngượng ngập hiện lên nơi khóe môi. “Chiếu.”
Nàng thất vọng nhìn bàn cờ. “Giờ thì anh có thể kết thúc ván cờ này rồi nói chiếu Tướng, hạ cờ được rồi. Tôi chẳng thể nào thắng được. Tôi chơi trò này tệ thật, vậy mà không hiểu sao anh lại thích chơi với tôi.”
“Vẫn còn tốt hơn ngồi nghe cô đọc sách.” Nhưng anh vẫn đẩy bàn cờ sang bên như một thỏa thuận ngầm. Ánh nến lung linh nhảy múa trên mặt anh, đôi mắt màu xanh lục nhìn nàng chăm chú. Chiếc áo sơ mi trắng hoàn toàn tương phản với vùng da ngăm ở cổ, nút trên cùng của cái áo gi lê không được cài. Dù cà vạt được thắt đơn giản, anh vẫn có vẻ gai góc vì chưa cạo râu. Trông anh có vẻ nguy hiểm, như một tên cướp đường.
“Cô còn làm gì khác để giết thời gian?”, anh hỏi. Dù đó chỉ là một câu hỏi bình thường, nàng lại không cảm thấy thế.
“Tôi nên đi thôi”, nàng nói, vội đứng lên, làm đổ mấy quân cờ. “Tôi còn phải may vá và… anh có thể đọc gì đó tùy thích.”
Rồi không đợi trả lời, nàng vội chạy ra khỏi phòng khách. Trong thâm tâm, nàng hy vọng người hầu của anh sẽ sớm đến. Ngài Nottoway còn kẹt lại đây lâu chừng nào thì tâm trí phản bội của nàng lại càng mong muốn anh ở lại nhiều chừng ấy.
…
Giữa đêm, Jonathan nghe thấy tiếng gì đó. Anh mở mắt và bắt gặp ánh đuốc bên ngoài cửa sổ phòng khách. Qua tiếng tranh cãi, có vẻ như một đám đông đã được hình thành ngoài kia. Anh không biết bọn họ định làm gì, nhưng anh không có ý định trở thành nạn nhân lần thứ hai.
Anh giật mạnh tấm khăn trải giường, trượt xuống sàn, với tay lấy cây nạng. Sau cảnh báo lần trước, anh biết cha của Victoria có hai khẩu súng lục đặt trong ngăn tủ cuối của bàn làm việc. Anh nhanh chóng xác định vị trí của chúng dù không thể nạp đạn trong bóng tối. Tuy nhiên, họ sẽ chẳng biết nó chưa được nạp đạn.
Anh nguyền rủa cái chân bị sưng của mình, hiểu rõ tình trạng hiện tại không thuận lợi chút nào. Một tay cầm khẩu súng lục, anh khập khiễng băng qua hành lang, tiến đến chỗ cửa trước.
Victoria vội bước xuống lầu, trên người khoác một chiếc áo ngủ, choàng khăn xám quanh vai. Mắt nàng đầy kinh hoàng khi trông thấy khẩu súng lục. “Anh đang làm cái gì vậy?”
Anh chỉ ra bên ngoài và đặt một ngón tay lên môi.
“Anh không thể đối đầu với bọn họ”, nàng khẳng định bằng giọng thì thầm hơi to. “Chỉ cần… vờ như không có ai ở đây. Họ sẽ đi ngay thôi.”
“Bọn họ biết chúng ta ở đây, và họ có đuốc, thưa tiểu thư Andrews. Ta không định để bọn họ phóng hỏa đốt trụi căn nhà này đâu.” Anh đặt cây nạng chống lên tường, với tay cầm nắm cửa.
“Và anh nghĩ là chỉ cần bắn bọn họ thì có thể kết thúc chuyện này sao?” Nàng giữ chặt tay nắm lan can, kinh hoàng nghĩ đến chuyện anh sắp làm.
“Ta sẽ làm chuyện cần phải làm. Nếu bọn chúng muốn tìm cách phóng hỏa đốt nhà, cô mau chạy ra lối cửa sau, và đợi chỗ gần tường trong vườn. Ta sẽ đến đó tìm cô và…”
“Không”, nàng lắc đầu, ngồi sụp xuống cầu thang. “Không, tôi không thể rời khỏi đây.”
“Nếu bọn chúng đốt cháy ngôi nhà này thì cô phải đi.”
Nỗi sợ hãi từ lâu đã thấm vào xương tủy đang dần hiện lên và nàng thấy tay mình run rẩy. “Tôi không thể.”
Tiếng thì thầm chứa đựng nhiều hoảng loạn và kinh khiếp mà anh không sao hiểu nổi. Nhưng anh không có thời gian để hỏi nhiều hơn, nên chỉ nói, “Có thể sẽ không tới mức đó”.
Anh đưa tay lên nắm cửa và thấy tiếng la hét lớn hơn. Dù chưa bao giờ phải đối mặt với một đám đông giận dữ, nhưng anh đã thường xuyên chứng kiến cơn thịnh nộ của cha. Anh đẩy lùi mọi lưỡng lự, chỉ để cho lý trí lạnh lùng lên tiếng. Dù cho lý do của lần tập kích này có là gì đi nữa, anh cũng sẽ tìm được cách để dập tắt nó.
Khi anh mở cửa, ánh sáng tỏa ra từ vô số ngọn đuốc như bừng cháy lên giữa khung trời đầy tuyết. Có gần hai mươi người, đủ mọi lứa tuổi. Dù cho đều mặc quần áo kẻ sọc giống hệt nhau, nhưng bọn họ chính là một tập hợp của đủ mọi gia đình bị buộc phải rời bỏ đất đai của mình. Sự thịnh nộ của bọn họ trước những bất công này quá hiển nhiên, và thậm chí còn có vài người mặc quần áo hoàn toàn rách rưới hầu như không chút phù hợp với thời tiết giá rét này.
Jonathan cố bình tĩnh đối mặt với chuyện sắp tới, anh biết mình phải bảo vệ Victoria. Mong muốn đó cao hơn hết thảy. Anh đóng cánh cửa lại sau lưng, mặc kệ gió lạnh đến buốt da, anh gật đầu chào bọn họ.
“Các quý ngài. Chẳng lẽ có chuyện gì khiến mọi người đến làm phiền giấc ngủ của tiểu thư Andrews sao?” Anh giữ chặt khẩu súng lục áp sát bên sườn, để bọn họ thấy khẩu súng nhưng không để lộ chút đe dọa nào.
“Gã chính là kẻ đã mua đất của Strathland và đuổi chúng ta đi”, một người lên tiếng, gương mặt đầy giận dữ.
Jonathan bình tĩnh nhìn người đàn ông. “Ta chỉ mới đến đây một thời gian ngắn thôi. Sự giận dữ của anh đặt không đúng chỗ rồi.”
“Chúng tôi không thể sống ở đây được nữa”, một người lên tiếng. “Không có đủ chỗ ở và ở trong lều thì quá lạnh với bọn trẻ con.”
Jonathan không cãi lại chỉ nói, “Ta nhớ là mới đây thôi tiểu thư Andrews đã sắp xếp chỗ trong nhà kho cho những người bị thương. Ta nghĩ chắc cô ấy sẽ không phiền gì nếu bọn trẻ cũng vào đó ở chung đâu.”
“Trong khi cô ta lại được ở trong một ngôi nhà tốt như thế này sao?”, người đàn ông đầu tiên lên tiếng. “Tao nói bọn tao sẽ chiếm căn nhà. Hoặc là đốt trụi nó.”
Sự hoang dã trong đôi mắt người đàn ông cho thấy gã không sẵn sàng lắng nghe chuyện phải trái gì. Jonathan nâng súng lên, chĩa thẳng về phía người đàn ông. “Anh nên đi đi.”
“Mày chỉ có một khẩu súng”, gã nhắc nhở anh. “Còn bọn tao thì đông.”
“Thì ra đây là cái mà các người trả cho gia đình cô ấy sau khi cô ấy cho các người một chỗ để trú chân sao?”, Jonathan nói. Anh cố tìm một luận điểm khác đủ có lý với bọn họ.
“Một nơi để trú chân sao?” Người đàn ông dậm mạnh chân xuống đất. “Có cái quái gì ở đây ngoài một khoảnh đất đầy người đến nỗi không đủ chỗ để đặt bô. Bọn họ đã cho tao cái gì kia chứ?”
Jonathan nhìn thẳng đám tá điền giận dữ không muốn thối lui. Tiền bạc không thể giải quyết được vấn đề của bọn họ và nếu anh định dùng tiền để mua chuộc, bọn họ sẽ đòi nhiều hơn. Não anh không ngừng hoạt động cố tìm một cách để dẹp yên đám người này, và một ý tưởng chợt nảy lên.
“Tiểu thư Andrews có thể cho vợ của các anh một công việc. Cô ấy đang may áo váy và người ta đặt hàng nhiều hơn. Ta biết cô ấy sẽ hoan nghênh nếu nhận được sự giúp đỡ từ những người biết may vá.”
Một sự ngờ vực bao phủ gương mặt họ nhưng anh vẫn tiếp tục nói, “Sinclair sẽ mang chúng lên Luân Đôn bán và cô ấy không thể tự mình làm hết tất cả. Cứ đi hỏi anh ta nếu các anh không tin.”
“Sinclair đã quay trở lại phương nam”, một người nhắc.
“Nếu vậy thì các anh cũng biết là tôi đang nói thật.” Dù cho có thành công hay không thì anh vẫn tiếp tục, “Nếu có lời, mọi người sẽ được chia phần.”
“Chúng tôi không thể lấy tiền mà ăn được”, người đàn ông phản bác, nhưng sự giận dữ của anh đã dịu đi phần nào. Đám đông đã thay đổi, họ bắt đầu trao đổi với nhau bằng tiếng Gaelic.
“Không, nhưng Sinclair có thể mang thực phẩm về, trả bằng chính những đồng tiền đó. Vậy thì gia đình của các anh sẽ có thực phẩm qua hết mùa đông. Nhưng nếu các anh muốn thiêu trụi ngôi nhà này và để cho cơ hội đó biến mất, vậy thì tùy thôi.”
Một lúc sau, một người đàn ông cao lớn tiến về trước, có vẻ như ông ta là người đại diện cho bọn họ. “Sáng mai tôi sẽ đưa vợ tôi và một vài người nữa đến. Nếu anh nói thật, và tiểu thư Andrews có thể tạo việc làm cùng tiền bạc cho gia đình chúng tôi...”
“Đó là sự thật.” Jonathan hạ súng xuống. “Sáng mai hãy quay lại và tự mình nói với tiểu thư Andrews.”
Và thế là một số người bắt đầu giải tán. Anh nhìn theo cho tới khi mọi người đều đi hết nhưng người đàn ông đầu tiên không đi theo bọn họ. “Chuyện này chưa xong đâu”, gã nói. “Tốt nhất là mày coi chừng đấy, thằng lỏi Anh.”
Khi ngài Nottoway trở vào nhà, Victoria thở phào nhẹ nhõm tạ ơn trời đất. Anh ta vẫn còn sống. Và qua tiếng ồn ào càng lúc càng nhỏ dần, nàng biết anh thật sự đã khiến bọn họ bỏ đi.
“Bọn họ đi hết rồi sao?”, nàng thì thầm.
Anh gật đầu, cầm cây nạng. “Lúc này, bọn họ đồng ý giải tán.”
Một tiếng động nhẹ ở hành lang cho biết MacKinloch và bà Larson đang ở đó. Cả hai đều không có vũ khí trong tay, nhưng sau khi nhìn ngài Nottoway một hồi, bọn họ trở lại khu dành cho người hầu.
“Cám ơn”, nàng thì thầm khi chỉ còn lại hai người.
Tim nàng đập liên hồi, nàng không biết đêm nay nàng có còn ngủ nổi không. Đám đông có thể sẽ phóng hỏa đốt nhà buộc nàng hoặc phải rời đi hoặc sẽ bị thiêu sống, lạy Chúa, nàng thật ngu ngốc khi ở lại đây. Nàng đã không hiểu hết những nguy hiểm mà một đám đông giận dữ có thể mang tới. Nàng đã tự nguyền rủa bản thân cả triệu lần vì đã sợ chuyện rời khỏi bốn bức tường này.
Ngài Nottoway đón nhận lời cảm ơn của nàng bằng một cái gật đầu, nhanh nhẹn chống nạng di chuyển đến gần nàng. Dù anh đã tìm cách làm giảm đi những mối đe dọa nhưng nàng vẫn nhận ra vẻ lo lắng trên khuôn mặt anh. “Sáng mai, sẽ có mấy người phụ nữ đến giúp cô. Ta nói với bọn họ cô cần người giúp may vá. Đổi lại, cô sẽ chia bớt lợi nhuận cho những người tới giúp.”
Trước đây Victoria chưa từng nghĩ đến nhưng nó có thể giúp giải quyết vấn đề của nàng. Nếu nàng đưa cho họ chỉ dẫn đơn giản, bọn họ hoàn toàn có thể giúp được nàng. Nếu bọn họ thật sự giỏi trong việc may vá, vậy thì nàng sẽ có nhiều thời gian để thiết kế thêm nhiều kiểu mới thay vì tự mình phải làm hết mọi chuyện. Chuyện này còn tốt hơn mong đợi rất nhiều.
Nhưng mà... bọn họ không biết nàng đang may gì. Má nàng ửng hồng khi nghĩ về việc đó.
“Bọn họ cần có việc làm và tiền bạc”, anh nói. “Ta đã nói là cô có thể cho bọn họ những thứ đó.”
“Có thể chứ”, nàng vẫn giữ kẽ không muốn nói quá nhiều.
Anh đặt cây nạng chống lên cầu thang và giữ chặt lan can, quan sát nàng. “Ta có một câu muốn hỏi.”
Thấy nàng chờ đợi, anh nói tiếp, “Sao cô lại nói là không thể rời khỏi nhà? Ta đã nói bọn họ có thể thiêu trụi ngôi nhà này... và cô lại khẳng định là mình không thể đi.”
Nàng thấy cơ thể lạnh như băng vì sợ hãi nghĩ đến chuyện có thể anh sẽ đoán được bí mật của mình. Nàng không thể trả lời anh. Anh tiến đến gần nàng hơn rồi ngồi xuống dưới, cách chỗ nàng vài bậc thang. Vai của anh như sát ngay bên cạnh, gần đến nỗi tưởng như chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào. “Có phải cô sợ mấy người đó không?”
Nàng lắc đầu không nhìn thẳng vào anh. Lí do lơ lửng nơi đầu lưỡi và nàng không biết mình có thể che giấu chuyện này tới chừng nào.
“Vậy cô sợ ta sao?”, anh dịu dàng hỏi.
“Không.” Nàng co gối bên dưới chiếc áo ngủ, cảm thấy bản thân thật yếu đuối, nàng chỉ muốn biến mất hẳn vào giữa bức tường kia. “Chỉ là tôi quá nhút nhát thôi.”
Anh nhích lên thêm một bậc, vị trí của anh giờ cách nàng chỉ một bậc thang, khuôn mặt hai người kề sát nhau. “Ta sẽ không để ai làm tổn thương em đâu, Victoria.”
Cách anh trực tiếp gọi tên khiến ranh giới che phủ nỗi sợ hãi hoàn toàn bị lộ. Nàng hít một hơi và khi bắt gặp ánh mắt anh, nàng không hề thấy vẻ lên án trong đôi mắt đó. Vậy thì...
“Vài năm trước đã từng có... một số chuyện xảy ra.” Nàng bắt đầu, “Tôi không thích nói về chuyện đó”. Ký ức về chuyện bị lạc khỏi gia đình, bơ vơ giữa Cao nguyên là một nỗi sợ hãi kinh hoảng mà nàng luôn tìm cách vùi sâu tận tâm khảm.
Anh không nói gì, chờ cho nàng nói tiếp. Khi anh dựa lưng vào tường, gương mặt anh bị khuất sâu trong vùng tối. Nàng không thể biết hiện giờ anh đang nghĩ gì nhưng nàng buộc bản thân phải kết thúc chuyện này.
“Từ ngày đó trở đi, tôi chưa từng rời khỏi ngôi nhà này.” Nàng hít thêm một hơi thật sâu, rồi ngước lên nhìn anh. “Suốt năm năm nay tôi chưa từng ra khỏi nhà. Mỗi lần cố thử làm chuyện đó, cả cơ thể tôi không thể di chuyển được. Tôi không thể thở nổi cứ như có ai đó đang nghiền nát phổi mình.” Môi nàng run rẩy và nàng quay mặt đi. “Tôi ước gì mình có thể ép buộc bản thân. Nhưng điều đó thật khó, và tôi cũng không biết làm thế nào để vượt qua chuyện này.”
Từ trong bóng tối, anh chìa tay cho nàng. Anh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nắm chặt ngón tay nàng. Ngón cái của anh lướt qua mu bàn tay nàng như một sự vuốt ve thầm lặng.
Những ngón tay nàng luồn vào trong tay anh và anh đưa tay nàng đặt lên môi. Hơi thở nóng ấm của anh khiến nàng như say mê và trong bóng tối, nàng không thấy chút chỉ trích nào khi tiếp nhận sự tiếp xúc đó. Tất cả chỉ là thấu hiểu.
“Nhất định anh nghĩ tôi là một con ngốc”, nàng thì thầm. “Hoặc là một kẻ điên khùng.” Từ ngữ đang đào sâu vào lòng tự tin của nàng, và nàng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón nhận câu trả lời mà bản thân chẳng hề muốn nghe.
“Sợ hãi là cảm xúc bình thường. Đâu có gì phải xấu hổ.” Giọng anh có hơi căng thẳng, điều mà lúc trước nàng chưa từng cảm thấy, “Có ai đó khiến em thấy sợ nếu phải rời khỏi nhà sao? Là cha em sao”.
“Không. Không liên quan gì tới cha. Chuyện cũng lâu rồi. Tôi lại không biết làm thế nào để thay đổi được chuyện này.”
“Vậy những bức tường này hóa ra lại là nhà tù của em.” Anh vuốt và thả lỏng các ngón tay nàng.
“Tôi không hề muốn mọi thứ theo hướng này”, nàng thì thầm. “Nhưng sau ngần ấy năm, mọi chuyện càng trở nên tệ hơn. Mẹ và các em tôi không hiểu nổi tại sao tôi lại chẳng thể bước ra ngoài và mọi người cũng không muốn đề cập đến chuyện này nữa. Cứ để mọi chuyện... ra sao thì ra.”
Nàng không biết tại sao lại thú nhận với anh điều này, nhưng có lẽ khi ở trong bóng tối, người ta sẽ có ít cảm giác bị xâm phạm hơn và càng dễ dàng tiết lộ những bí mật luôn được giữ kín suốt bao năm qua.
“Trốn tránh nỗi sợ hãi sẽ không thể làm cho nó biến mất được đâu.”
“Tôi ước gì nó biến mất luôn cho rồi.”
Anh im lặng hồi lâu. Giờ thì anh đã biết mọi chuyện, nàng đoán có lẽ anh sẽ muốn sớm rời khỏi chỗ này. Ý nghĩ đó như giáng thẳng vào tâm hồn nàng, và nàng tuyệt vọng cầu mong sao cho mình có thể thay đổi được mọi chuyện. Những năm tháng cô đơn kéo dài trước mặt và những cột trụ cầu thang đột nhiên tựa như những thanh trụ sắt.
Cuối cùng anh lên tiếng. “Em đã cứu mạng ta”, anh thừa nhận, “và ta là người mang ơn thì sẽ trả”. Anh dịch người ngồi sát bên nàng, đầu gối anh chạm vào đầu gối nàng. “Ta nghĩ ta có thể giúp em. Nhưng nếu làm thế, ta sợ rằng có thể em sẽ càng không thích ta hơn bây giờ.”
“Tôi có bao giờ không thích anh đâu”, nàng phản bác. “Nhưng đúng là anh cứ luôn thích làm theo ý mình.”
“Tất nhiên là thế. Bởi vì ta luôn đúng.”
Sự ngạo mạn trong giọng nói của anh khiến nàng mỉm cười trong bóng tối. Đầu gối anh thúc nhẹ vào gối nàng và nàng cho phép bản thân hưởng thụ sự gần gũi và thoải mái từ những tiếp xúc nhẹ nhàng đó. “Anh nghĩ mình có thể”, nàng nhẹ giọng đáp. “Nhưng anh không thể giúp tôi đâu. Chỉ có chính tôi mới là người có thể giúp mình thoát ra khỏi chuyện này.”
“Đó có phải là lối sống của gia đình em không? Giáo dục em theo cách đó.”
“Đúng vậy.”
“Ta thì không như thế”, anh nói. “Đôi khi cần phải được ép buộc.”
Tự dưng nàng cảm thấy anh có thể sẽ kéo nàng ra ngoài bằng cái cách hoang dã sơ khai đúng nghĩa. Bản chất, sự tự tin đã ăn sâu vào trong máu và anh luôn muốn mọi mệnh lệnh của mình cần phải được tuân phục.
“Và anh nghĩ cách đó có thể giúp tôi thoát khỏi sợ hãi sao?” Nàng thật không sao tin nổi.
Tay anh vòng qua eo nàng, một hành động gần như vô thức, như thể không nhận ra mình đang làm gì. “Cách của người nhà cô không hiệu quả, đúng không? Vậy thì thử cách này cũng có hại gì đâu?”
Nàng không thể nghĩ ra nên trả lời anh thế nào, nàng chỉ cảm thấy điều tốt nhất bây giờ là anh đừng tham gia gì vào chuyện này hết. Nhưng khi tìm kiếm lý do để thoái thác, nàng nhận ra một sự thật khác. Sự tự cao mới thật là lí do trong trường hợp này. Nàng không muốn bị ngài Nottoway chứng kiến nỗi sợ hãi của mình. Nàng không muốn để anh thấy mặt yếu đuối trong con người mình.
“Nếu em muốn, chúng ta có thể đặt cược”, anh đề nghị. “Ta sẽ khiến em có thể bước ra ngoài chỉ trong vòng hai tuần.”
Không, anh không thể. Lời phản bác ngập ngừng nơi khóe môi nhưng nàng cố buộc mình không thể cứ chấp nhận thất bại dễ dàng như vậy. “Vậy nếu tôi không thể thì sao?”
“Vậy thì ta sẽ chu cấp cho em vì em đã lo lắng chăm sóc ta, rồi sau đó trở lại Luân Đôn.”
Đề nghị của anh thật cám dỗ. Nàng rất, rất muốn rời khỏi ngôi nhà này, thoát khỏi sợi dây vô hình trói buộc nàng với chỗ này.
“Nếu ngài thành công, có phải đó là... tất cả những gì ngài muốn?”, cô thì thầm. “Chỉ là để trả ơn?”
Trong bóng tối, anh đưa tay giữ lấy cằm nàng. Anh cúi xuống thật gần, gần đến nỗi nàng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào da thịt. “Ta vẫn còn muốn một thứ nữa từ em, tiểu thư Andrews.”
Nàng cảm thấy rùng mình, giọng nói của anh khiến nàng nghĩ đến những hình ảnh không sao mơ tới. “Nhưng có muốn lợi dụng sự thích thú này của ta hay không hoàn toàn phụ thuộc vào em.”
...
“Làm ơn đi. Con phải đi”, giọng của mẹ vang lên trong đầu anh. “Nếu ông ta thấy con ở đây...”
“Con không quan tâm. Mẹ là người duy nhất mà con lo lắng.” Jonathan đã nhìn thấy vết bầm tím trên mặt Catherine Nottoway. Mẹ anh đã bị cha anh đánh đập dã man rất nhiều lần đến nỗi bà quyết định không xuất hiện ở nơi đông người nữa.
“Mẹ sẽ ổn thôi. Chỉ là tính khí của ông ấy có hơi thất thường một chút. Mẹ có thể lo liệu được như trước giờ vẫn thế.”
“Con không tin đâu.” Anh chồm tới nắm tay mẹ, xoay lại, kéo tay áo lên. Trên cánh tay bà lộ đầy những vết bầm tím, dấu những ngón tay giữ chặt.
“Chỉ vì mẹ đã không nghe lời ông ấy. Mẹ đáng phải chịu trừng phạt vì chuyện đó.” Gương mặt ngập tràn sợ hãi nếu như không được giáo dục cẩn thận chắc hẳn anh đã buông lời chửi rủa ngay trước mặt bà. Làm sao bà lại có thể tin vào những chuyện như thế được chứ?
Jonathan muốn mẹ rời khỏi cha, trốn đi thật xa, đến nơi mà ngài công tước sẽ không bao giờ có thể tìm thấy được. Suốt hai năm qua, anh đã bí mật mua một số bất động sản, và không để cho cha biết chút gì về số tài sản này. Anh dự định sẽ đưa mẹ đi, đến một nơi bí ẩn mà không gã đàn ông nào có thể giơ nắm đấm với bà.
“Mẹ không nên bị đối xử thế này”, anh nói, dịu dàng nắm tay mẹ.
“Mẹ sẽ là một người vợ tốt”, bà nhấn mạnh. “Nếu biết vâng lời. Ông ấy thực sự là một người đàn ông tốt, Jonathan.”
“Ông ta chính là hiện thân của Ác quỷ.”
Trông bà như mất trí đến nơi rồi. “Không, không phải thế. Ông ấy yêu mẹ, Jonathan.” Bà che những vết bầm trên cánh tay và cố mỉm cười. “Con không hiểu ông ấy bằng mẹ đâu.”
“Ông ta là một kẻ đê tiện và chỉ biết bắt nạt người khác. Không có ông ta, mẹ sẽ sống tốt hơn nhiều.” Rồi anh nhỏ giọng nói thêm. “Con sẽ mua đất đai cho mẹ. Chỉ cần mẹ chịu rời khỏi ông ta...”
“Không, con đừng bao giờ nói thế.” Sự bướng bỉnh trong ánh mắt cho thấy bà kiên quyết không bao giờ từ bỏ cuộc hôn nhân này. “Mẹ bằng lòng với cuộc sống hiện tại.”
Dù anh có cố thuyết phục bà hết lần tới lần khác, nhưng cuối cùng bà vẫn quyết định ở lại với người đàn ông khốn nạn đó.
...
Jonathan mở mắt, cảm thấy sức nặng đang đè lên cơ thể mình. Anh muốn mua một ngôi nhà ở Scotland để dành cho mẹ. Anh thích thú tìm được một chỗ ở vùng Cao nguyên xa xôi này, thầm mong nơi đây có thể cho mẹ một ít tự do mà bà không thể có khi ở Luân Đôn. Nhưng Catherine không muốn bỏ lại ngôi nhà trong thành phố, và cũng không bao giờ nghĩ mình có thể sống xa ngài công tước.
Nếu như khi đó anh buộc bà phải ra đi thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Mỗi ngày, anh đều sống trong cảm giác tội lỗi, biết rằng mình có năng lực bảo vệ mẹ nhưng cuối cùng anh vẫn để bà ở lại cái nơi quá nguy hiểm đó.
Anh tôn trọng mong muốn của mẹ và kết quả là mọi thứ đã kết thúc... theo cách thật tồi tệ. Jonathan nhắm mắt, cố xua đi những ký ức đen tối. Anh đã không cứu được mẹ mình.
Nhưng anh có thể cứu Victoria
Tình trạng của nàng lúc này rất không an toàn. Quanh nàng toàn là những kẻ nổi loạn, tuyệt vọng và liều lĩnh, sẵn sàng chọn phương án thiêu trụi ngôi nhà hơn là tìm một nơi ở mới. Và chuyện gia đình nàng lại đồng ý để mặc cô con gái ở lại một mình với một bà quản gia cùng một anh hầu cũng đủ khiến anh muốn phát điên lên đi được. Chẳng lẽ bọn họ thực sự ngây thơ không hiểu được nguy hiểm sao? Hay thực ra họ không thèm quan tâm gì đến chuyện đó? Sau đêm hôm qua, anh không muốn để Victoria ở lại một mình. Anh muốn nàng rời khỏi vùng đất này, tốt nhất là đến Luân Đôn, nơi gia đình có thể lo lắng, chăm sóc cho nàng.
Jonathan ngồi tựa về sau, ngẩng đầu nhìn trân trân lên trần nhà, tự hỏi phải làm thế nào mới có thể giúp nàng vượt qua được sự sợ hãi. Hàng chục sách lược lướt qua trong đầu, và trong số đó nhất định sẽ có một phương án tối ưu. Anh đã từng nói với nàng mình không phải là người tốt. Rõ ràng anh đã không hề xử sự tử tế trong quá khứ. Nhưng anh cũng không muốn trở thành một gã lưu manh vô lại như cha mình. Anh cân nhắc các khả năng và lên danh sách những phương án có thể thực hiện.
Mục tiêu chính là giúp nàng vượt qua nỗi sợ hãi. Nàng không muốn sống như một người ẩn dật, và đó là một lợi thế.
Giải pháp phần lớn nằm ở niềm tin. Nàng phải học cách tin tưởng anh, phải nhận ra được nguy hiểm thực sự là từ cuộc nổi dậy chứ không phải các yếu tố tự nhiên ngoài kia.
...
“Phu nhân Lanfordshire.” Cain Sinclair nghiêng mũ và chờ Phu nhân Lanforshire nhận ra mình. Cạnh bên bà, Margaret Andrews chăm chú nhìn anh ta. “Tiểu thư Andrews”, anh nói tiếp.
“Thật là ngạc nhiên khi gặp anh, anh Sinclair. Tôi không bao giờ nghĩ có thể gặp được anh vào gần dịp Giiasng sinh như lúc này, nhất là khi em trai anh vẫn còn ở Scotland.”
Cain lờ đi lời nhận xét đó. Anh ta đã hứa với Jonah sẽ trở về trước đêm Giáng sinh, và anh ta sẽ làm thế dù có phải trả thêm nhiều đồng xu quý giá cho người đánh xe. Dù em trai của anh ta đã được mười bốn tuổi và luôn khẳng định mình chẳng khác gì một người đàn ông trưởng thành, nhưng Cain vẫn không thích rời xa Jonah quá lâu.
“Tôi mang thêm tiền đến cho cô”, anh ta nói, đưa cái túi đựng những đồng xu cho Margaret. “Từ một bộ y phục khác mà chị cô đã làm. Lần này là ba mươi bảng.”
Đôi mắt của Margaret mở to khi nhận lấy số tiền, bàn tay anh chạm vào những ngón tay đeo găng của nàng. Trong tâm trí anh, tiểu thư Margaret Andrews đại diện cho cái mà người ta gọi là nghiêm trang. Mái tóc nâu được buộc chặt về sau như không có một sợi dư thừa nào thoát khỏi búi tóc ấy. Mỗi phân vuông trên cơ thể đều thật chỉnh chu và hoàn hảo, từ phần mũi giày được đánh bóng kĩ lưỡng cho đến bộ váy áo nàng đang mặc trên người cũng được chăm chút cẩn thận, không tì vết. Margaret thuộc kiểu phụ nữ cầu toàn, và hoàn toàn khó gần. Chính vì thế, anh rất thích trêu chọc nàng, quan sát những biến đổi trên khuôn mặt nàng.
“Chưa gì mà con bé đã may một bộ váy áo khác rồi sao?” Phu nhận Lanforshire há hốc miệng nhìn túi tiền và Sinclair đưa mắt nhìn Margaret dò hỏi, nàng lắc đầu như muốn bảo anh đừng nói cho mẹ nàng biết, nếu không nàng sẽ giết anh ta chết ngay lập tức.
Thật thú vị.
Cian nhún vai. “Tất cả đều ở đây. Và nếu bà muốn biết thì tôi đã mang thêm vải cho tiểu thư Andrews.”
“Cậu Sinclair, cậu thật tốt nhưng chúng tôi không còn cần những dịch vụ của cậu nữa. Con gái tôi không thể tham dự vào những chuyện mua bán thế này, nó sẽ ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân sau này của con bé.”
Lại thêm một cái nhìn cảnh cáo từ Margaret. Có vẻ như anh bị kẹt giữa vụ này rồi.
Khi tiểu thư Andrews đưa trả lại phần của Sinlair, trong một phần của giây, những ngón tay nàng giữ chặt lấy tay anh ta. Chỉ một phần của giây nhưng cũng đủ cho anh ta biết nàng có chuyện muốn nói.
Sincliar chào từ biệt và bỏ đi theo lối riêng dành cho người hầu. Anh ta đứng bên ngoài đợi gần năm phút. Hơi thở phả một làn khói nhẹ vào không khí buổi sớm mai và anh đứng tụa lưng vào tường nhà cho đến khi Margaret xuất hiện, ngoái đầu nhìn lại sau lưng để chắc chắn không ai theo sau mình.
Nàng nấp sau một cây trắc bá, vẫy tay ra hiệu anh đi theo mình. Anh bước tới gần, nàng thì thầm, “Ba mươi sao? Làm sao lại có người chịu trả tới ngần ấy tiền?”.
“Tôi đã nâng giá”, anh thông báo. “Chị gái cô gửi một chiếc áo ngực ren đen.”
“Đen sao?” Gương mặt nàng lộ rõ vẻ không thể tin nổi. “Nhưng màu đó chỉ dùng cho tang lễ.”
Sự ngây thơ của nàng khiến anh thấy thích thú. “Bất kì gã đàn ông còn hít thở bình thường nào cũng thích nhìn phụ nữ khoác lên mình loại lụa đen. Đặc biệt là cái thứ vải ren lại chẳng thể che phủ nổi...”
Nàng đưa tay che miệng lại. “Đừng nói.” Má nàng đỏ bừng nhưng anh không thể cưỡng nổi ý muốn đặt lên tay nàng một nụ hôn nhẹ.
“Anh Sinclair.” Nàng đứng thẳng, ngẩng lên. “Chúng tôi sẽ không bán thứ gì khác ngoài những chiếc váy mà Victoria may.”
“Áo ngực sẽ bán được nhiều tiền hơn”, anh ta nhận xét. “Tôi đã dùng tên mà em gái cô đặt – Aphrodite’s Unmentionables. Bà Beatrice đã giới thiệu món hàng mới này tới tất cả các tiểu thư và phu nhân.”
“Lương tâm tôi không thể cho phép chị mình tiếp tục bán thứ trang phục tai tiếng như thế nữa. Nó không... không quý phái.”
Cain không thể không mỉm cười. “Cho nên tất cả các quý cô nương đều muốn có nó.” Anh đặt hai tay hai bên nàng, ép sát nàng tựa vào tường. “Không gì kích thích bằng nhìn thấy một người phụ nữ có vẻ ngoài đứng đắn nhưng bên dưới lớp quần áo lại là một kẻ tinh quái và phóng đãng.”
Margaret ngước mắt nhìn anh, đôi mắt xanh xám đầy vẻ lo lắng. “Tôi không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến danh tiếng gia đình. Đúng là chúng tôi cần tiền, nhưng nếu ai đó phát hiện ra chuyện này... chuyện hôn nhân của tôi coi như xong.”
“Bí mật của cô sẽ được tôi giữ kín”, anh hứa chắc.
“Anh sao?” Môi nàng mím chặt, cúi đầu nhìn xuống đất. “Anh là người không bao giờ thèm quan tâm đến bất cứ ai hay bất cứ thứ gì. Anh cũng sẽ không thèm quan tâm đến chuyện chúng tôi có bị hủy hoại hay không.”
“Tôi quan tâm tới em trai mình”, anh thề. Anh đưa tay nâng cằm nàng, ra lệnh, “Tôi làm chuyện này cho em trai mình. Không phải tôi làm vì cô hay vì mấy chị em gái của cô. Tôi sẽ lấy đúng phần của mình theo thỏa thuận và giữ kín bí mật của cô. Nhưng tôi không phải một thằng nhóc chạy việc cho nên đừng bao giờ đối xử với tôi như thế.”
Cain bước đi nhưng vẫn đưa mắt nhìn nàng. “Và có thể cô cũng nên cho mẹ mình biết là chị gái Victoria của cô đang để một người đàn ông ở trong nhà với mình. Nếu cô muốn lo lắng chuyện ai đó bị hủy hoại vậy thì người cô nên lo lắng chính là chị mình.”
Và anh ta ngả mũ chào rồi bỏ đi.
Ba ngày sau.
“Chào buổi sáng.”
Victoria vừa bước vào phòng ăn liền nhìn thấy ngài Nottoway cầm trên tay một cái bát đựng đầy tuyết.
Nàng thật không hiểu là có chuyện gì. “Anh mang tuyết cho tôi sao?”
“Lần cuối cô chạm vào thứ này là khi nào?”, anh hỏi, chìa cái bát ra.
Cử chỉ của anh thật bất ngờ khiến nàng không biết phải làm gì. “Cũng đã lâu lắm.” Nhưng nàng cũng bước tới, chạm tay vào lớp băng tuyết lạnh giá nhưng êm mượt như tơ. “Vẫn lạnh như trong trí nhớ.”
“Hôm nay chúng ta bắt đầu chuyện cá cược luôn thôi.”
“Cứ tưởng là anh đã quên.” Đã mấy ngày trôi qua, nàng cũng chẳng nhắc lại vấn đề này, cứ nghĩ là anh đã đổi ý.
“Ta muốn đợi cho đến khi không còn phải dùng tới nạng nữa. Như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Anh nói cứ như thể tin rằng sẽ có công hiệu ngay trong sáng nay vậy.”
“Chuyện cũng không quá bi quan như vậy.” Anh nghiêng người tựa vào cây gậy Victoria đã cho mượn để đi lại, và tiến đến gần nàng hơn. “Ta đã hứa sẽ ở lại thêm hai tuần”, anh nhắc. “Bắt đầu sớm chừng nào tốt chừng ấy. Cũng gần lễ Giáng sinh rồi, còn món quà Giáng sinh nào tuyệt vời hơn điều này chứ?” Theo cái giọng điệu cứ như là chuyện hiển nhiên đó, nàng cảm thấy đúng là thử một chút cũng chẳng hại gì. Nàng đặt bát tuyết xuống và cùng anh quay ngược ra hành lang. “Cô tin ta chứ?”
Vấn đề không phải là tin anh hay không. Vấn đề là nàng có tin tưởng chính mình hay không. Cứ mỗi lần định bước ra ngoài, nàng lại thấy sợ hãi. Nhưng nàng chỉ giữ suy nghĩ đó cho riêng mình. “Ý anh là sao?”
“Cho ta thấy cô có thể đi được bao xa”, anh nói.
“Tôi đã nói với anh rồi, tôi không thể bước ra ngoài.”
“Vậy thì bước tới cửa”, anh ra lệnh. “Mở cửa ra nếu được.”
Victoria đứng im quan sát anh. Mặc dù kế hoạch của anh có vẻ hợp lí nhưng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái với cái cách anh nhìn mình. Nàng do dự, không muốn đi bởi vì nếu làm thế anh sẽ có thể lập tức trông thấy nàng yếu đuối đến thế nào.
Sự căng thẳng dâng lên trong lòng, càng tiến dần về phía cửa, nàng càng cảm thấy hơi lạnh như ngấm sâu hơn vào da thịt. Từng bước, từng bước một, nàng tiến tới gần hơn cho đến khi chỉ còn cách cánh cửa hai sải tay.
“Cô chạm vào cửa được chứ?”, anh hỏi.
Nàng lắc đầu. Trái tim đã bắt đầu đập rộn lên trong lồng ngực, cả cơ thể trỗi lên sự kích động từ những sợ hãi vô nghĩa. Thứ duy nhất ngăn không cho nàng trốn tránh chính là ánh mắt theo dõi lặng lẽ của anh.
Anh tựa người lên cây gậy, bước đến cạnh bên nàng. “Nắm lấy tay ta.”
“Tôi không ra ngoài đâu”, nàng cảnh báo. “Chưa được.” Chỉ nghĩ đến chuyện anh sẽ ép mình bước thẳng ra khung trời băng giá bên ngoài, tay nàng bắt đầu run lên. Nỗi sợ hãi tăng dần lên, xâm chiếm toàn bộ cơ thể, nàng biết lần này cũng sẽ thất bại như mọi lần trước thôi.
“Nếu muốn thoát khỏi nỗi sợ hãi, cô phải đi bước đầu tiên”, anh ra lệnh. “Chỉ một bước thôi.” Không cho nàng do dự thêm chút nào nữa, anh nắm lấy tay nàng.
Nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ dù anh đã tiến thêm một bước. “Tôi muốn lắm, nhưng tôi kh... không thể.”
“Nhắm mắt lại.”
“Không, thật đó, tôi...”
“Làm đi”. Anh đưa một tay lên trán, che trước mắt cho đến khi nàng làm theo lời mình. Trong khoảnh khắc đó, anh đứng ngay bên cạnh nàng, đặt tay lên vai nàng. “Cô có thể bước tới nhưng vẫn nhắm mắt lại, được chứ?”
Nàng lắc đầu. Chân như mọc rễ, nỗi sợ hãi dâng trào cuồng loạn. “Tôi xin lỗi.”
“Vậy là cô cần một thứ gì đó khiến cô xao lãng một chút.”
Nàng không biết anh định làm gì cho tới khi, không hề báo trước, anh cúi người, môi anh phủ lấy môi nàng. Mắt nàng mở to nhưng anh không ngừng lại.
Mọi người đều có thể nhìn thấy bọn họ đứng ngay trước cửa nhà. Bối rối dâng lên khiến nàng phản ứng theo cách mà chính bản thân mình cũng không sao tưởng tượng nổi. Đôi môi nóng ấm của anh hòa quyện với môi nàng, và nàng nhận ra mình đã đánh giá thấp người đàn ông này. Anh ta sẽ không bao giờ chấp nhận việc nàng từ bỏ hay lại để bản thân mãi nằm khuất trong bóng tối. Nụ hôn cứ tiếp tục, đòi hỏi phản ứng từ nàng.
Cảm giác không như lần trước. Giờ là ham muốn chinh phục, bất chấp mọi lo ngại của nàng, mãnh liệt đòi hỏi cho đến khi nàng không còn cách nào khác mà phải làm theo ý anh. Lưỡi anh trượt trên môi nàng, buộc đôi môi đó hé mở và khi nàng hổn hển tìm lấy hơi thở, anh nhanh chóng xâm lược vào nơi ấm ấp đó với sự công kích gợi tình.
Để giữ thăng bằng, nàng đưa tay vịn lấy vai anh. Nàng nhắm mắt lại, hoàn toàn cảm nhận được bàn tay anh đang di chuyển dọc theo lưng mình, kéo nàng tới sát gần hơn cho đến khi đùi nàng chạm vào đùi anh.
“Chúng ta không nên”, nàng thì thầm giữa môi anh. “Sẽ có người nhìn thấy.”
“Thì cứ mặc bọn họ.”
Nàng chưa kịp ổn định lại suy nghĩ của mình thì môi anh lại phủ lấy môi nàng lần nữa, nụ hôn dần xuống tới hàm, chuyển về sau dái tai, vùng nhạy cảm của cơ thể. Cảm giác gai gai chạy rần rật khắp cơ thể, và thay vì đẩy anh ra xa, nàng lại kéo anh vào gần mình hơn. Nàng cảm nhận được bằng chứng kích thích của cơ thể anh chạm vào mình và đến lượt cơ thể nàng cũng nảy sinh phản ứng.
“Ta chưa bao giờ hứa sẽ không thử quyến rũ nàng,” anh nói, buộc nàng tiến gần hơn nữa. Môi anh lại chiếm đoạt môi nàng trong khi bàn tay anh hạ dần xuống hông. Victoria thở hổn hển và nàng không còn tìm được lý do gì để khiến anh thôi không chạm vào mình nữa.
Và rồi nàng cảm nhận được một làn hơi lạnh bất ngờ xâm chiếm. Không khí lạnh xộc vào da thịt và Victoria giật mình rời khỏi anh. Nàng đang đứng ngay trước khung cửa mở. Bên ngoài, tuyết vần vũ trong không khí, tốc thẳng vào nàng.
“Thấy chưa”, anh thì thầm. “Cô đã làm được thế này rồi đấy.”
Nhưng thay vì cảm thấy chiến thằng, nàng chỉ muốn chạy trốn. Cơ thể nàng đang run lên dữ dội, không khí lạnh nhắc cho nàng nhớ tới cái đêm khủng khiếp đó khi nàng chỉ có một mình. Nàng không sao thở nổi, và khi cố đẩy anh ra xa, anh lại càng ôm nàng chặt hơn.
“Được mà, Victoria. Chỉ thêm một bước thôi mà.”
“Không”, nàng hổn hển. Không chỉ là một bước. Đó là con đường hướng đến cơn ác mộng của nàng, một nỗi sợ hãi kinh hoàng mà nàng không còn cách nào thoát khỏi. Nàng giật mạnh, tách mình ra khỏi anh, chạy ngược lên cầu thang bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Để mặc anh đứng đó cùng với làn khí lạnh mờ mịt cuộn tròn sau lưng, đôi mắt vẫn dán chặt lấy bóng hình vừa biến mất.