Chàng CEO Của Tôi

chương 21: là muốn sai khiến cô ấy!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG 21: LÀ MUỐN SAI KHIẾN CÔ ẤY!

Bùi Duy nghe vậy, vội vàng bày tỏ đồng ý: "Đúng vậy, tổng giám đốc Bùi, Bùi thị của chúng ta không nuôi người nhàn rỗi, cũng không cần bình hoa, nếu dự án Nam Hải lần này cô ta có thể hỗ trợ anh lấy được vậy thì sẽ không có ai ý kiến với cô ta nữa. Nhưng nếu cô ta không giúp lấy được dự án thì chứng tỏ cô ta không đủ năng lực!"

Dự án đàm phán có thành công hay không, không chỉ do người đàm phán của hai bên mà một trợ lý giỏi cũng rất quan trọng. Mà dự án quy hoạch Nam Hải vốn dĩ rất khó nhằn, bảo một thư ký mới vừa vào công ty như cô cộng tác hoàn thành dự án này thực sự là làm khó cô rồi.

Sở dĩ Bùi Duy làm như vậy là muốn khiến cho Đường Nhật Khanh biết khó mà lui, ép cô rời khỏi Bùi thị, đương nhiên Bùi Danh Chính rõ ràng mục đích của anh ta.

Anh quay đầu nhìn Đường Nhật Khanh không nói gì.

Đường Nhật Khanh chú ý tới ánh mắt của Bùi Danh Chính, cô đứng lên ngay, sau đó nhìn mọi người, hơi khom lưng nói: "Nếu tổng giám đốc Bùi đồng ý, tôi bằng lòng trợ giúp anh ấy cố gắng hết sức lấy được dự án Nam Hải, cũng cảm ơn mọi người đã cho tôi cơ hội chứng minh bản thân."

Bùi Duy cười gằn, mở miệng hỏi ngược lại: "Vậy nếu bởi vì sai lầm của cô dẫn tới dự án thất bại thì sao?"

Đường Nhật Khanh cắn răng nói: "Tôi đồng ý gánh chịu tất cả trách nhiệm."

Cô rất rõ Bùi Duy là đang cố ý làm khó dễ cô, nhưng anh ta nói không hẳn là không có lý. Bây giờ nhiều nhân viên cấp cao đều có mặt ở đây nếu cô không đồng ý ngược lại là thừa nhận bản thân là bình hoa không có năng lực, vì vậy cô nhất định phải đồng ý!

"Được!" Bùi Duy ngồi thẳng lên: "Mọi người cũng đã nghe rồi đấy. Đây chính là do cô ta tự nói. Nếu bởi vì sai lầm của cô ta mà dự án thất bại, cô ta sẽ chịu tất cả trách nhiệm!"

Mọi người không nói gì, tất cả đều đang lặng lẽ đánh giá sắc mặt của Bùi Danh Chính, thấy anh không nói gì mọi người mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này chỉ là một đoạn nhạc đệm trước khi bắt đầu cuộc họp, sau đó rất nhanh, Bùi Danh Chính đã yêu cầu mọi người báo cáo nội dung cụ thể của dự án, cuộc họp chính thức bắt đầu.

Sau hơn một giờ, cuộc họp kết thúc, dự án chính thức bàn giao. Tất cả hồ sơ liên quan đến dự án Nam Hải là một xấp dày cộp, Đường Nhật Khanh ôm lấy, sau đó đi theo Bùi Danh Chính đi ra khỏi phòng họp.

Bọn họ còn chưa đi xa, phía sau đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Bùi Duy đi tới bên cạnh Đường Nhật Khanh, liếc cô, rồi tiện tay đặt hồ sơ trong tay lên chồng hồ sơ mà Đường Nhật Khanh đang ôm.

"Mang cái này đến phòng hồ sơ."

Anh ta nói xong, bước tiếp về phía trước.

Bùi Danh Chính xoay người, lướt nhanh qua đống hồ sơ Đường Nhật Khanh đang ôm, ngẩng lên quát: "Đứng lại!"

Bước chân của Bùi Duy dừng lại, anh ta quay đầu hỏi: "Có chuyện gì sao tổng giám đốc Bùi?"

"Cậu không có tay chân à?" Sắc mặt Bùi Danh Chính sa sầm.

Bùi Duy cũng sầm mặt lại, hơi tức giận nói: "Cô ta không phải là thư ký sao? Bảo cô ta đưa hồ sơ thì có làm sao?"

"Cô ấy là trợ lý của tôi không tới lượt cậu sai khiến." Bùi Danh Chính bước lên một bước, chắn ngay trước mặt Bùi Duy, vóc dáng anh cao hơn Bùi Duy nửa cái đầu, vô hình tạo cảm giác áp bức.

"Tôi cứ muốn sai khiến cô ta đấy!"

Bùi Danh Chính nghe vậy, đưa tay ra lấy ngay xấp hồ sơ trên cùng không hề khách sáo quăng cho Bùi Duy: "Bùi Duy, nếu cậu không dùng được trợ lý của cậu thì tôi không ngại giúp cậu đuổi cổ người đó đâu, còn nữa, hồ sơ này mười phút sau phải giao đến phòng hồ sơ, nếu không sẽ xử lý theo quy định về tội tiết lộ tin tức của công ty."

"Anh... "

Bùi Duy cắn răng, không nói được gì.

Bùi Danh Chính không để ý tới phản ứng của anh ta, anh thu ánh mắt lại, nhìn Đường Nhật Khanh bên cạnh nói: "Đi."

Nói xong, anh sải bước đi về phía trước, Đường Nhật Khanh phản ứng lại, bước theo anh ngay lập tức.

Bùi Duy nhìn bóng lưng hai người rời đi, siết chặt nắm đấm.

Đường Nhật Khanh ôm hồ sơ về phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn người đàn ông ngồi xuống bàn làm việc, cô do dự trong chốc lát, cổ họng căng thẳng nói: "Tổng giám đốc Bùi, cảm ơn anh vì chuyện vừa nãy."

Bùi Danh Chính nghe thấy, ngước mắt lên nhìn Đường Nhật Khanh, cong môi như cười mà không cười nói: "Chỉ cảm ơn suông như vậy thôi sao? Không có thành ý thì chẳng có tác dụng gì. Phải có hành động thực tế mới được."

"Vậy..." Đường Nhật Khanh bị anh nhìn chằm chằm, cảm thấy là lạ, nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng của anh, cô đột nhiên hiểu rõ.

Thì ra anh là có ý đó.

Đường Nhật Khanh đỏ mặt, cuống quít nói sang chuyện khác: "Vậy bây giờ tôi sẽ đi sửa soạn tóm lược nội dung cuộc họp vừa rồi, sau đó sẽ gởi cho anh."

Cô nói xong xoay người ra ngoài ngay.

Không thể không nói, người đàn ông Bùi Danh Chính này quá khó lường, mới vừa rồi vẻ mặt còn sa sầm, một giây sau đã có thể nói ra những lời sâu xa như vậy.

Gò má Đường Nhật Khanh hơi nóng lên, cô vừa bước vào phòng làm việc của mình, điện thoại di động đã vang lên.

"Mẹ à? Có chuyện gì thế ạ?"

Lúc ra khỏi nhà, rõ ràng cô đã để lại tờ giấy viết tin báo cho mẹ biết là cô đi làm rồi mà. Đột nhiên lúc này bà gọi điện thoại đến chắc chắn là có chuyện gì rồi.

"Khanh à, có phải con đang làm việc ở Bùi thị không?"

"Đúng ạ, hôm qua con đã nói với mẹ rồi mà."

Mẹ Đường hơi do dự: "Khanh à, mẹ đang ở dưới lầu Bùi thị, con có thể xuống gặp mẹ một lát, đưa cho mẹ ít tiền được không?"

"Mẹ? Xảy ra chuyện gì rồi?" Đường Nhật Khanh sửng sốt trong chốc lát: "Mẹ cần tiền làm gì?"

Đường Thị phá sản, tuy trong nhà không còn nhiều tiền, nhưng cô đã để lại cho mẹ Đường một khoản tiền, bình thường ra ngoài ăn uống mua đồ vẫn đủ, nhưng sao mới mấy ngày mà đã hết rồi?

"Mẹ đi đến nhà dì Dung con chơi mạt chược. Vốn dĩ muốn kiếm chút tiền, nhưng không ngờ gặp phải vận đen, thua sạch rồi!"

Đường Nhật Khanh vừa nghe vậy lập tức nhíu mày.

Trước kia lúc Đường Thị chưa phá sản, có lúc mẹ Đường nhàm chán sẽ hẹn mấy người bạn thân uống trà tán gẫu ở nhà, thỉnh thoảng cũng có chơi mạt chược. Lúc đó nhà họ Đường có vốn liếng, bà đánh vài ván thua tiền cũng chẳng sao, nhưng bây giờ ngay cả chi phí sinh hoạt cơ bản của bọn họ cũng gặp eo hẹp, khó khăn, lấy tiền đầu ra cho bà chơi mạt chược chứ?

"Mẹ à, mẹ không phải không biết tình hình nhà chúng ta bây giờ. Sao mẹ lại còn đi chơi mạt chược nữa chứ?" Đường Nhật Khanh hơi đau đầu nhưng lại không biết nên nói thế nào?

"Haizz, mẹ biết chứ? Chẳng phải là vì mẹ thấy con vất vả sao? Sáng sớm đã đi làm, mẹ đau lòng con mà. Mẹ chỉ nghĩ thắng vài ván thì con sẽ không cần phải mệt như vậy nữa!"

Đường Nhật Khanh nghe mẹ Đường nói vậy, trong lòng cũng mềm đi đôi chút: "Mẹ à, con hiểu ý tốt của mẹ, nhưng chuyện đánh mạt chược này nói không chừng. . ."

"Mẹ biết, mẹ biết! Điện thoại của mẹ sắp hết tiền rồi, con cho mẹ thêm sáu triệu nữa đi, mẹ chỉ chơi thêm hai ván cuối nữa thôi!"

Vốn dĩ Đường Nhật Khanh muốn từ chối, nhưng nghĩ tới bây giờ bà một thân một mình, ba thì bị bắt, một mình bà cũng rất cô đơn, không có chỗ dựa, quả thật là trong lòng rất trống trải.

Đường Nhật Khanh thở dài, lập tức cất cao giọng, giọng điệu vô cùng kiên quyết: "Mẹ, đây là lần cuối nhé!"

"Được, đây là lần cuối cùng!"

Đường Nhật Khanh bất đắc dĩ cúp điện thoại, lấy tiền trong ví ra, đi ra khỏi phòng làm việc.

Trước kia lúc nhà họ Đường chưa sa sút, cô cũng không cảm thấy sáu triệu đồng là gì, nhưng bây giờ vật đổi sao dời, sáu triệu đồng với cô mà nói là nửa tháng tiền sinh hoạt.

Cô cầm tiền, vừa bước tới cửa thang máy đã nghe thấy có người gọi tên cô.

"Đường Nhật Khanh, cô định đi đâu?"

Truyện convert hay : Mạnh Nhất Cuồng Tế

Truyện Chữ Hay