Chàng Câm - Kính Lý Phiến

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Hỏa Hỏa

Nước sông trong veo chậm rãi chảy, bờ cát bị nước bắn tung toé. Dường như con chó đã bị đá nện trúng, đột nhiên phát ra âm thanh nức nở thê thảm.

Trong làng người nuôi chó không ít, Trịnh Sở cảm thấy tiếng chó sủa nghe hơi quen tai, nhưng không nhớ đã từng nghe qua ở đâu. Cô nhíu nhíu mày, mặc kệ có phải người dân xung quanh nuôi hay không thì đám trẻ này làm như vậy cũng có phần quá đáng.

“Lý Tề, Lý Tư dừng tay lại, các em đang làm cái gì vậy!” Trịnh Sở gọi đám trẻ dừng lại: “Sao lại thế này? Thường ngày cô dạy các em như thế này hả?”

Giọng cô nghiêm khắc, bọn trẻ nghe tiếng chợt quay đầu liền nhìn thấy cô giáo thì hoảng sợ, vài đứa trẻ không học lớp của Trịnh Sở vội vã bỏ chạy.

Nơi này không phải là nơi khi gặp giáo viên liền thưa chào cô thầy, học sinh tiểu học chạy trốn còn không kịp, cho dù hiệu trưởng có đến thì cũng chạy.

Mặc kệ tuổi tác người dân trong làng lớn hay nhỏ, bối phận cao hay thấp thì khi gặp giáo viên đều vừa kính vừa sợ. Trước kia Trịnh Sở nhìn thấy thì cảm thấy hơi buồn cười, nhưng hiện tại lại nhăn mày.

Lý Tề và Lý Tư là học sinh trong lớp của cô, nào dám chạy? Chỉ có thể ở trong lòng phỉ nhổ một tiếng bạn bè không nghĩa khí. Sau đó chúng nó đứng yên tại chỗ, tay để ở sau lưng, giấu cục đá rồi kêu cô Trịnh.

“Ai dạy các em bắt nạt động vật nhỏ? Khi đi học các em học cái gì? Bài khoá mới học tuần trước, hôm nay các em đã quên rồi phải không?”

Trịnh Sở đưa mắt nhìn về phía bên sông, con chó đen lớn kéo theo cái chân bị thương bò lên bãi cỏ dài ở giữa sông, trên thân thể còn có vết máu, cảnh giác nhìn chăm chăm về phía bên này.

Mắt cô hơi trợn to, có dự cảm chẳng lành.

Chó của Lục Vi Chân? Tại sao lại ở chỗ này?

Lúc này Lý Tư giảo biện giải thích: “Cô Trịnh, con chó này thì khác, không được tính là động vật nhỏ, đuổi nó để loại bỏ xui xẻo. Chúng em không bắt nạt nó, đều do nó tự xuất hiện ở đây.”

Rõ ràng cô bé không cho rằng mình đã làm sai. Ở trong làng Lục Vi Chân không được người khác yêu thích cho lắm, ngay cả con chó bên cạnh anh cũng bị liên lụy theo.

Mà Lý Tề cũng ấp úng nói theo: “Em không có quên, Lý Tư nói đúng”.

Ban đầu chó đuổi theo thứ gì đó đến bên này, cái mũi ngửi ngửi mùi trên mặt đất. Ngày thường nó rất ít lại đây.

Đám trẻ gan lớn biết nó là chó của Lục Vi Chân, liếc mắt nhìn nhau. Sau khi chúng hì hì cười thì ý đồ xấu liền xuất hiện, ỷ vào người nhiều không sợ chó, lặng lẽ cầm gậy gộc đánh mấy cái vào đầu của chó.

Chó ngày thường ôn hoà, đề phòng cướp trộm chỉ dựa vào thân hình to lớn với tiếng kêu làm bộ hung ác. Ở trong rừng sâu bảo vệ chủ nhân còn được, khi khác gặp người liền vẫy đuôi. Mỗi lần Lục Vi Chân nhìn thấy như thế sẽ xem thường nó, cũng không để nó làm mấy chuyện khác.

Nó bị đánh ngốc ngay tại chỗ, chạy đi theo bản năng. Đám trẻ đầu gấu này thấy nó chạy, lá gan càng lớn hơn nữa, vừa cười to vừa nhặt đá lên đuổi theo ở phía sau, tiếp tục đuổi chạy đến bên bờ sông.

Tay Trịnh Sở vịn đầu gối, nửa cong lưng, nhíu mày nói: “Lý Tư, ngày thường cô rất thích em, cảm thấy em là một cô bé hiền lành, tốt bụng. Lý Tề, vừa rồi cô còn khen em với bố mẹ của em, các em phụ lòng tín nhiệm của cô như vậy sao?”

Mặt hai đứa nhỏ bỗng chốc đỏ lên, ngược lại không phải hổ thẹn vì chuyện bản thân làm sai, chỉ là cảm thấy ngày thường cô Trịnh rất dịu dàng, mà bây giờ lại đang phê bình chúng.

Mặt Lý Tư đỏ lên, cô bé không cho rằng bản thân làm sai, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé đối mặt với ánh mắt thất vọng của Trịnh Sở.

“Cô ơi, tụi em không có, tụi em không có bắt nạt các động vật khác. Con chó này là của Lục câm, không có tính.” Cô bé sốt ruột muốn khóc, lại nói: “Cô Trịnh đừng nói ra ngoài, em sợ bố mẹ sẽ tức giận.”

Người theo chân nhỏ Lý Tề cũng vội vàng nói theo: “Cô Trịnh, sau này tụi em không bao giờ ăn hiếp nó nữa, xin cô đừng nói ra ngoài.”

Hai đứa nhỏ sợ đến teo tóp, Trịnh Sở cũng không nói ra được những lời quá nặng.

Cô biết toàn bộ người trong làng đối xử với Lục Vi Chân không tốt cho lắm, người mắng anh là người câm đáng chết rất nhiều. Tính Lục Vi Chân tàn nhẫn nên không chịu ức hiếp, hai bên hầu như không chào hỏi khi gặp nhau.

Chủ nhiệm từng cố gắng hoà giải, nhưng Lục Vi Chân không cảm kích còn đóng cửa nhốt người bên ngoài rồi lên giường ngủ.

Trịnh Sở cũng không muốn tìm hiểu giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, có lẽ đám trẻ này cũng chỉ làm theo người trong làng, chứ cũng không hay biết cái gì.

Cô khẽ nói: “Lần sau không thể bắt nạt vật nuôi của người khác lung tung, nếu như chủ nhân của nó đến đây tìm các em, các em mới biết bản thân đã gặp phải phiền toái.

Chuyện của Lục Vi Chân ở trong làng cô cũng từng nghe qua, nếu như bị anh phát hiện, với tính cách của anh, đến lúc đó chắc chắn hai đứa nhỏ này sẽ bị đánh một trận. Lục Vi Chân xuống tay không phân biệt tuổi tác lớn nhỏ.

Trịnh Sở ngẩng đầu, thấy chó ở giữa sông đang gắt gao nhìn chằm chằm vào bọn họ. Con chó này có thân hình dũng mãnh, chỉ nhìn thôi đã làm cho người khác cảm thấy sợ. Cũng không biết đám trẻ nhỏ này lấy đâu ra lá gan lớn như thế, nếu như bị con chó này táp một miếng, sợ rằng mạng cũng mất một nửa.

Cô nói: “Sau này không thể làm loại chuyện như này nữa, lần này cô sẽ không nói, trở về chép phạt một lần bài khoá học ở tuần trước.”

Bọn trẻ vội vàng gật đầu.

Trịnh Sở lại nhăn mày, hai đứa nhỏ này hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng: “Lần sau nếu còn làm chuyện như này, cô sẽ trực tiếp đi tìm bố mẹ các em.”

Tìm phụ huynh là việc mà học sinh tiểu học sợ nhất, Lý Tư với Lý Tề cũng không ngoại lệ, chỉ có thể liên tục gật đầu nói bản thân lần sau sẽ không dám làm nữa.

Trịnh Sở đứng thẳng người, mày nhíu chặt không thả lỏng. Cô để bọn trẻ đi về trước, hai đứa nhỏ như được đại xá, nhanh chóng chạy đi mất.

Bên này giáo huấn người, bên kia còn có phiền toái.

Cô không có nghĩ tới đám trẻ này nghịch ngợm như thế, ngay cả chó của Lục Vi Chân cũng dám bắt nạt. Chẳng lẽ cảm thấy nhân duyên của Lục Vi Chân không tốt, lại là một người câm không nói được, cho nên sẽ không có ai nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì hay sao?

Con chó này ở trước mặt Lục Vi Chân nhảy nhót vui sướng, nhìn có vẻ hung ác ngang ngược như thế, mà không biết tại sao lại để đám nhỏ kia bắt nạt thành ra như này.

Hai hàng lông mày của Trịnh Sở nhíu chặt lại. Nếu như Lục Vi Chân biết chó của anh bị học sinh của cô bắt nạt, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Cô nhìn về hướng của con chó, vẫy vẫy tay. Chó do dự xoay người trong bùn, chân chó in ra mấy dấu chân hình hoa mai. Nó vẫn còn một ít ấn tượng với Trịnh Sở, bởi vì bên cạnh Lục Vi Chân rất ít người lạ xuất hiện.

Trịnh Sở lại vẫy tay lần nữa, cuối cùng con chó cũng cũng nhảy xuống sông, bơi về phía bờ sông. Trịnh Sở có hơi kinh ngạc một chút.

Nước trên người nó chảy xuống theo đám lông ướt rối loạn lung tung, vừa lên bờ liền lắc lư thân thể vẫy nước đi, chân sau có vết thương, có thể mơ hồ nhìn thấy vết máu khắp nơi, nhìn rất đáng thương.

Có thể bị học sinh tiểu học bắt nạt thê thảm đến nhường này thì chắc tính tình cũng không hung ác lắm.

Trịnh Sở ngồi xổm xuống, chần chừ một lát, nói với chó: “Chị dắt em về nha?”

Trịnh Sở không biết chó nghe có hiểu hay không, nhưng trừ bỏ cái này ra thì cũng không có chuyện gì để nói. Cô có chút khó xử, nghĩ thầm nên nói với Lục Vi Chân như thế nào. Trịnh Sở không muốn tự nhiên vô cớ rước lấy phiền toái, càng không muốn gây thù với người khác. Có lẽ không nói chuyện này với Lục Vi Chân là tốt nhất.

Mà con chó từ từ chuyển động xoay quanh cô, thân hình cao lớn có chút doạ người, đồng tiền trên vòng cổ lắc lắc. Nhưng nó không giống như muốn công kích người, ngược lại tiến lên ngửi mùi của Trịnh Sở, dịu ngoan cực kì.

Trịnh Sở có hơi lưỡng lự, cô đứng lên rồi đi về nhà, chó đi phía sau cô.

Con chó này thường bị Lục Vi Chân mắng ngu đần, không phải không có nguyên nhân. Người khác ngã một lần khôn, chỉ có nó bị bắt nạt còn tiến về phía con người vẫy vẫy đuôi vui sướng.

Thím Lý vừa mới cùng người trong làng cắn hạt dưa tám chuyện, chuyện của Trịnh Sở bà cũng không dám nói ra. Người khác làm thân, muốn hỏi biết tình hình cụ thể, bà cũng chỉ tuỳ tiện nói vài câu liền đổi đề tài khác. Bà là người thành thật, không dám quản nhiều.

Bà hái rau từ vườn rau trở về nhà, vừa vào cửa thì thấy một con chó lớn màu đen xông lên, sợ tới mức lùi về đằng sau chạy.

“Thím, đừng chạy, con chó này rất ngoan.” Trịnh Sở ở phía sau nghẹn cười: “Quay lại đây, thuốc còn chưa bôi xong.”

Chó nghe thấy tiếng kêu to, khập khiễng mang cái chân bị thương chạy trở lại rồi nằm sấp bên chân Trịnh Sở. Trên mặt đất có khăn lông ướt, kéo, một ít băng gạc, còn có chút thuốc, đều là đồ lần trước Trịnh Sở bị thương mắt cá chân dư lại.

Cô đã hỏi thử thầy thuốc Đông y lâu năm ở làng, ông bảo thuốc này còn có thể sử dụng, pha loãng với nước là có thể dùng.

Thím Lý hãi hùng khiếp vía hỏi: “Con chó này từ đâu ra, thím thấy giống như là chó của Lục câm. Sở Sở mau để nó đi ra ngoài, sao lại để con vật quái dị này ở trong nhà của chúng ta.”

Trịnh Sở không nhịn được mà bật cười: “Bọn Lý Tư gây ra chuyện xấu, tốt xấu gì cũng là học sinh của con, cũng không thể thấy bọn họ gây ra chuyện mà mặc kệ được.”

Vừa rồi chó khập khiễng đi theo Trịnh Sở về nhà, không ồn ào nghịch ngợm. Trịnh Sở quay đầu lại nhìn nó, cảm thấy kì quái. Cô còn tưởng rằng con chó này vốn hung dữ, đi theo cô bởi vì cảm thấy cô không có ác ý với nó, nhưng mặc kệ nhìn như thế nào đều cảm thấy nó hiền lành quá mức.

Ngay cả hàng xóm nhìn thấy, cũng lắm miệng hỏi cô vài câu đã xảy ra chuyện gì, có người còn cầm gậy trúc ra bảo cô chạy nhanh đi. Khi đó Trịnh Sở vội vã xua tay bảo không có chuyện gì cả, thấy con chó này đáng thương nên mang về nhà bôi thuốc thôi.

Chó của Lục Vi Chân cũng rất hoạt bát, tự mình có cảm giác quen thuộc, vào sân không bao lâu thì bắt đầu chơi đùa, không sợ mình bị người khác lừa gạt bắt cóc.

Lúc đầu Trịnh Sở còn cảm thấy lo lắng, hiện tại thì hết sức vui mừng.

Cô nhẹ nhàng bôi thuốc, lại cúi người thuận tay vuốt lông cho nó, nhìn đồng tiền trên vòng cổ của chó, thầm than một tiếng, nghĩ ngợi rốt cuộc Lục Vi Chân có quan hệ gì với nhà họ Mạnh đây? Tuy nhà họ Mạnh rời đi lâu rồi, nhưng mang thứ này về chắc sẽ giúp được phần nào.

“Nếu Lục câm đến đây tìm con thì làm sao bây giờ?” Thím Lý không dám đứng gần Trịnh Sở: “Con có tin cậu ta sẽ mắng người không? Thím nói cho con biết, người câm kia từng đánh con gái, đánh đến mức người ta phải nằm trên giường nửa tháng lận đó Sở Sở… Sở Sở?”

Băng gạc quấn trên đầu với trên chân của chó không hợp quy cách lắm, đây là lần đầu tiên Trịnh Sở làm chuyện này. Trên cơ thể nó còn có một ít vết thương nhỏ, không giống như vết thương bị vào hôm nay, đại khái là đi theo Lục Vi Chân chạy tới chạy lui không cẩn thận bị thương.

Trịnh Sở đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu a một tiếng, mờ mịt hỏi: “Cái gì ạ?”

Thím Lý: “Ngộ nhỡ Lục câm tìm đến đây thì làm sao bây giờ?”

“Trời còn chưa tối, chắc anh ấy sẽ không lại đây.” Trịnh Sở lắc đầu nói: “Con bôi thuốc xong sẽ để nó trở về, bằng không nửa đường xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ.”

Cũng không biết Lục Vi Chân ôm chó ở nơi nào về mà lông toàn thân xù xù, vừa nghe lời lại còn đẹp, giống như con chó nuôi trước kia trong viện. Chờ sau khi cô trở về cũng sẽ tìm một con để nuôi.

Thím Lý vội vàng nói: “Vậy con nhanh lên, con chó này nhìn là biết hung dữ, đến lúc đó nói không chừng con bị nó cắn một phát.”

Trịnh Sở bất đắc dĩ gật đầu, đương nhiên cô không muốn chậm. Đây là chó của người khác, nhà ai bị lạc cũng đều sốt ruột, cô cũng không thể để nó ở lại nơi này mãi.

Đám trẻ kia xuống tay không biết nặng nhẹ, chó bị thương rành rành, muốn lừa gạt Lục Vi Chân không phải dễ dàng, Trịnh Sở cũng không còn cách nào khác.

“Thím, bố mẹ Lý Tề cho con bó rau xanh, con để ở trên bếp.” Trịnh Sở cắt băng gạc, thu dọn kéo, đứng dậy để đồ vật lên trên bàn bên cạnh, sau đó nói: “Con đưa nó về đây.”

“Con đưa nó về làm gì?” Thím Lý sốt ruột nói: “Để nó ra cửa, nó tự tìm đường trở về.”

Chó nhìn về thím Lý kêu gâu gâu hai tiếng, thím Lý bị dọa không nhẹ, trốn tránh nó. Biểu cảm của nó ảm đạm lại, đột nhiên không sủa nữa, tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất, cắn chơi băng gạc còn dư lại.

Trịnh Sở nói: “Lỡ nó lại bị bọn trẻ kia gặp được làm sao đây, bọn trẻ quá nghịch ngợm.” Đột nhiên cô nhớ tới cái gì, dừng một chút, lại hỏi: “Thím, Lục Vi Chân biết chữ không?”

Tim thím Lý đập rất nhanh, bà thật sự không muốn nhìn thấy con chó này, đi vào phòng bếp nói: “Cái này thím không biết, con muốn viết gì cho nó.”

Trịnh Sở lắc đầu: “Không có gì. Thím, con đi ra ngoài trước… yên tâm con không đi đến nhà anh ấy đâu, con đưa nửa đường thôi, vì trời tối sẽ không kịp trở về.”

Chuyện này chắc chắn không thể lừa gạt anh được, vốn dĩ cô chuẩn bị viết thư xin lỗi, nhưng ngẫm lại hẳn là vô dụng, chưa chắc Lục Vi Chân biết chữ.

Cánh tay trắng nõn bóng loáng của Trịnh Sở không mang lắc tay, trong tay cầm mấy túi thuốc, kêu một tiếng đi thôi, mang theo chó đi ra ngoài.

Thím Lý đành phải nói: “Vậy con đi nhanh lên rồi trở về, sau này đừng mang con chó này vào nhà nữa.”

Trịnh Sở ở ngoài cửa đáp lại một tiếng với thím Lý, đi ra ngoài.

Cô thích ngoan ngoãn, bất kể là trẻ em hay là động vật hoặc là thứ khác, đều phù hợp với tâm ý của cô.

Trịnh Sở bị bắt gặp ở nhà của Lục Vi Chân, nhưng Lục Vi Chân không tức giận, cô bất tri bất giác phát hiện có lẽ căn bản anh không để trong lòng. Chính chủ cũng chưa nghĩ nhiều, cô cũng không muốn phí tâm tư.

Chó của Lục Vi Chân được người yêu thích hơn bản thân anh, ít nhất Trịnh Sở thực sự yêu thích con chó này. Trước kia đại viện cũng nuôi chó, cũng là con chó màu đen.

Con chó lè lưỡi ra, chân khập khiễng đuổi theo chuồn chuồn chơi. Sau đó nó trở về xoay quanh Trịnh Sở, không thấy nửa phần hung ác như vẻ bề ngoài.

Trịnh Sở đi dọc theo ven đường, bên cạnh có loại cỏ dại. Vô duyên vô cớ trêu chọc Lục Vi Chân không phải là chuyện tốt, cô giúp con chó này, lại cũng không muốn Lục Vi Chân biết là cô giúp. Dù sao việc xấu cũng là do học sinh cô làm ra, ngộ nhỡ về sau nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng hơi khó coi.

Cô chỉ cần đưa chó ra khỏi làng, rồi để nó tự mang thuốc đem về nhà là được rồi. Trịnh Sở không muốn lại đi đến nhà của Lục Vi Chân nữa.

Mà chó ngửi mùi trên mặt đất, đột nhiên ngẩng đầu kêu hai tiếng gâu gâu.

Truyện Chữ Hay