Chàng Câm - Kính Lý Phiến

chương 40: ngoại truyện 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đồ trang sức của Trịnh Sở rất đa dạng, nhưng ở nhà chăm con, đeo những thứ này không những dễ gây tổn thương cho bé con mà cũng không cần thiết, cho nên cô rất ít khi đeo.

Lục Vi Chân vốn không muốn đến nhà họ Mạnh, vì Trịnh Sở nói đi nên anh mới đi. Nghe cô nói như vậy, anh bỗng nảy ra suy nghĩ có thể tham gia tiệc rượu thêm vài lần.

Anh đưa tay xoa tóc Trịnh Sở, trong lòng không còn sự kháng cự ban nãy nữa. Mặc dù nhà họ Mạnh là nhà ông nội anh, nhưng những chuyện ông ấy làm lại khiến người khác không thoải mái.

Ông ấy nuôi tình nhân ở bên ngoài khiến bà nội anh tức chết, bố anh bỏ nhà đi. Lúc về già thì bắt đầu nhận ra lỗi lầm của mình, nhưng đáng tiếc là mọi người đều đã chết rồi, dù có hối hận như thế nào cũng vô ích.

“Anh cũng đừng nghĩ nhiều.” Trịnh Sở nói: “Coi như lần trước nhà họ Mạnh giúp đỡ chúng ta, lần này chúng ta tới để cảm ơn đi.”

Lục Vi Chân gật đầu.

Trịnh Sở nói: “Chuyện của thế hệ trước chúng ta không thể nói rõ ràng được, anh không lớn lên ở nhà họ Mạnh, cũng không cần quan tâm chuyện phiền não này… Nhắc đến chuyện lớn lên, em mới nhớ ra một chuyện, lần trước bố em nói phải xem xét đến việc tìm giáo viên cho Phán Phán.”

Lục Vi Chân có hơi kinh ngạc, Phán Phán mới có mấy tuổi, bây giờ vẫn đang tập đi, như vậy cũng nhanh quá rồi.

Anh không nói gì, Trịnh Sở cũng không đoán được anh đang nghĩ gì.

“Bố em chỉ nói vậy thôi, nghe nói hồi trước em cũng đi học sớm, nhưng mà con còn nhỏ, đến lúc đó lại tính tiếp.”

Tiếng mưa tí tách rơi bên ngoài cửa sổ, nhiệt độ dường như hơi lạnh. Trịnh Sở nghe thấy tiếng mưa, nói: “Năm nào gần tới Trung thu cũng mưa, năm ngoái cũng vậy, chẳng bao giờ nhìn thấy được trăng.”

Trong thôn cũng thường như vậy. Lúc Lục Vi Chân còn nhỏ người nhà qua đời hết, anh vẫn luôn sống ở trong thôn, chưa chuyển đến rừng trúc. Cậu nhóc vừa lạnh vừa đói, ở trong phòng quấn chăn mới miễn cưỡng vượt qua được.

Sau khi lớn lên, Lục Vi Chân cũng không quan tâm đến Trung thu nữa. Trong nhà không có bánh trung thu, mà cho dù có cũng là do ông hiệu trưởng kiên quyết nhét cho anh thôi.

Âm thanh nói chuyện của Trịnh Sở và anh ngày càng nhỏ dần, cuối cùng từ từ chìm vào giấc ngủ. Cô vẫn dựa vào người Lục Vi Chân, trong bóng đêm tối đen như mực chỉ có thể cảm nhận được hơi ấm trên người cô.

Lục Vi Chân xoay người lại ôm cô vào lòng, chóp mũi thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt, anh nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Vào ngày Trung Thu, Trịnh Sở ôm Phán Phán cùng Lục Vi Chân đến nhà họ Mạnh. Ông Lý tài xế là một người thích nói chuyện, dọc đường đi ông ấy nói với họ không ít, nói một hồi còn nói đến tin đồn nhà họ Mạnh.

Ông Lý biết chuyện của Lục Vi Chân, cảm thấy tiếc cho anh, lúc nói đến nhà họ Mạnh cũng không hề giấu giếm chuyện gì, dù sao chuyện ông nói cũng có rất nhiều người biết, chỉ là mọi người đều không nói ra mà thôi.

Người con hoang của ông cụ Mạnh bị bệnh tnh trùng chết, mấy chục tuổi rồi mà vẫn chưa có con. Ông ta nuôi một đám tình nhân, cũng có người mang thai, nhưng sau khi đứa bé được sinh ra, đưa đi xét nghiệm ADN mới phát hiện ra đứa bé không phải là con ruột.

(Tnh trùng chết là hiện tượng tnh trùng không có khả năng sống sót trong tnh dịch, khiến cho quá trình thụ thai không thể xảy ra dẫn đến vô sinh – hiếm muộn ở nam giới.)

Nhà họ Mạnh phải có người thừa kế, ông cụ Mạnh không còn cách nào khác là phải mang một đứa bé mới sinh từ nhà họ hàng về và ghi tên nó dưới danh nghĩa là con trai của bố Lục Vi Chân.

Đứa con trai nuôi đó nhỏ hơn Lục Vi Chân một tuổi, phải gọi Lục Vi Chân là anh.

Cuối cùng ông Lý thổn thức một câu.

Nếu không có những chuyện hoang đường của ông cụ Mạnh lúc còn trẻ thì có lẽ bố Lục Vi Chân sẽ không bỏ nhà đi, gia đình đã hòa thuận vui vẻ, bệnh của Lục Vi Chân cũng có thể chữa khỏi khi anh còn nhỏ.

Phán Phán ngồi trên đùi Trịnh Sở, cô duỗi tay nắm lấy tay Lục Vi Chân, nói: “Nhà họ bây giờ rất loạn, Vi Chân đơn thuần, không ồn ào như những người đó.”

Người con riêng của ông cụ Mạnh năm nay đã hơn tuổi, nếu Lục Vi Chân quay về nhà họ Mạnh thì anh nhất định sẽ trở thành cái gai trong mắt ông ta, còn không bằng ở lại nhà họ Trịnh.

Lục Vi Chân chưa từng có suy nghĩ quay về nhà họ Mạnh, nhưng nghe thấy Trịnh Sở nói mình đơn thuần thì cảm thấy buồn cười.

Anh sống trong thôn lâu như vậy, có người xa lánh, có người bàn tán chê cười, Lục Vi Chân đã từng đánh nhau, làm người khác bị thương, cũng từng hãm hại người khác, chắc cũng chỉ có một mình Trịnh Sở cho rằng anh là người đơn thuần.

Phán Phán nhìn thấy chiếc hoa tai xinh đẹp trên tai của mẹ thì tò mò kêu i a, đưa bàn tay nhỏ bé lên sờ.

Trịnh Sở cúi đầu cười nói: “Bông tai đẹp lắm đúng không, Phán Phán? Nhưng mẹ không thể cho con nghịch được, cái này là bố tặng mẹ.”

Phán Phán cắn ngón tay nhìn Trịnh Sở, bé không hiểu cô đang nói gì. Trịnh Sở bỏ tay của Lục Vi Chân ra, ngăn Phán Phán tự cắn ngón tay mình.

Lục Vi Chân ngây ra, nhìn tay của mình, có hơi buồn bực.

“Gọi mẹ, mẹ.”

Phán Phán vẫn còn chưa nói sõi, học theo Trịnh Sở: “Mẹ, mẹ.”

Bé con đang bập bẹ tập nói, mà Lục Vi Chân không nói được nên bình thường đều là Trịnh Sở và những người khác dạy bé nói. Từ “mẹ” rất dễ học, lúc tháng tuổi bé đã phát âm được rồi, nhưng học nói từ “bố” thì hơi lâu.

Trịnh Sở lại dạy bé: “Bố, bố.”

“Mẹ, mẹ.” Bàn tay nhỏ bé của Phán Phán quơ loạn xạ, rõ ràng là bé không nghiêm túc lắng nghe: “Mẹ.”

Trịnh Sở không biết phải làm sao, cô ôm lấy Phán Phán, chỉ vào Lục Vi Chân: “Bố.”

Phán Phán gọi mẹ, nhưng lại duỗi tay ra đòi Lục Vi Chân ôm. Lục Vi Chân thở dài trong lòng, vươn tay ôm lấy bé, đưa con vịt nhỏ đồ chơi cho bé.

Không chỉ Phán Phán thích con vịt nhỏ này, mà ngay cả chú chó cũng thích.

Ông Lý cười nói: “Đứa nhóc nhà chú hồi còn nhỏ cũng không biết gọi “bố”, dạy rất nhiều lần nhưng cũng chỉ gọi “mẹ”, chú rất sốt ruột.”

“Vậy con chú khi nào mới nói được vậy ạ?” Trịnh Sở đang đùa với Phán Phán: “Cháu nghe nói thường là ở tuổi này của Phán Phán sẽ gọi được.”

“Cũng tầm tầm đó.” Chú Lý nhớ lại: “Lúc đó chú vui muốn chết, còn đặc biệt xin nghỉ làm để đi mua sữa bột đắt tiền cho con.”

“Không biết khi nào Phán Phán mới gọi bố được nữa.” Trịnh Sở nói: “Phán Phán, đây là bố, bố.”

Cô rất nghiêm túc dạy Phán Phán nói, Lục Vi Chân mím môi, nếu anh có thể nói được, có lẽ Trịnh Sở sẽ không cần vất vả như vậy. Nhưng bác sĩ đã nói rồi, cho dù anh có thử thêm nữa thì cũng không có kết quả gì mấy.

Anh hít một hơi thật sâu, không suy nghĩ quá nhiều. Dù sao thì chuyện anh không nói được cũng là sự thật, mà Trịnh Sở cũng chưa từng ghét bỏ anh, nghĩ đến những chuyện vô nghĩa dằn vặt bản thân này để làm gì?

Lục Vi Chân vẫn luôn lạc quan, anh cho rằng dù mình không nói được thì Trịnh Sở vẫn sẽ thích anh. Nếu anh thật sự nói được, vậy chẳng phải cô sẽ bị mình mê hoặc đến xương cốt mềm nhũn sao?

Anh cúi đầu hôn Trịnh Sở, thầm nghĩ anh cũng thường bị cô mê hoặc đến không phân biệt được đông tây nam bắc. Trịnh Sở không biết anh đang suy nghĩ gì, chỉ ngẩng đầu nhìn anh một cái, có chút khó hiểu.

Lục Vi Chân lắc đầu, tỏ ý không có chuyện gì. Sau đó anh khẽ nắm lấy tay của Phán Phán, chỉ vào mình. Trịnh Sở ngẩn người, sau đó dạy Phán Phán gọi bố.

Mà Phán Phán tưởng rằng Lục Vi Chân muốn con vịt nhỏ, chỉ lơ mơ đưa con vịt nhỏ cho anh, làm anh bật cười.

Thời gian ăn cơm ở nhà họ Mạnh không dài, ông cụ Mạnh rất thích Phán Phán, ôm không nỡ buông tay. Phán Phán cũng không sợ người lạ, khua hai cái tay cười khanh khách.

Nhà họ Mạnh có một đứa bé lớn hơn Phán Phán tháng tuổi, nó là con của người con nuôi nhà họ Mạnh, nghe tin Phán Phán sắp đến nên dẫn nó qua đây chơi cùng bé.

Trẻ con nên tiếp xúc nhiều với người, Trịnh Sở cũng không từ chối, nhưng sau đó lại xảy ra một tai nạn nhỏ.

Sau khi ăn xong, bọn họ để hai đứa bé chơi cùng nhau, người lớn đứng bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng lại nói một vài chuyện liên quan đến việc nuôi dạy con.

Trịnh Sở rất xinh đẹp, khi cười hàng lông mày cong cong, mặc dù đã sinh con nên có thêm một chút thịt nhưng nhìn vóc dáng của cô như không hề thay đổi, khuôn mặt còn ửng hồng và khỏe khoắn hơn.

Trang sức trên người cô rất tinh xảo trang nhã, toát ra dáng vẻ quý phái phù hợp với khí chất của cô. Người mẹ nhà họ Mạnh kia thấy ngứa ngáy trong lòng, hỏi cô thêm một câu.

Trịnh Sở cười đáp: “Là Vi Chân tặng tôi, anh ấy có mắt nhìn hơn tôi.”

Chỉ trong thời gian nói chuyện vài câu, Phán Phán đã đánh nhau với con nhà người ta, mà bé còn đánh thắng.

Cũng không được xem là đánh nhau, chỉ là… có hơi kỳ lạ. Bình thường Phán Phán rất ngoan, không bao giờ ầm ĩ như vậy trước mặt bố mẹ.

Đứa trẻ của nhà họ Mạnh vốn được nuông chiều, nên có hơi cáu kỉnh.

Hai cục bột nhỏ đang chơi đùa trên thảm xốp, đứa bé nhà họ Mạnh giật đồ chơi của Phán Phán, cậu bé còn cười ném đồ vào người bé. Phán Phán sửng sốt một chút, sau đó tát cậu bé kia. Bầu không khí như lặng đi trong giây lát, đứa bé kia bị đánh thì òa khóc.

Trịnh Sở:???

Nếu hai đứa trẻ lớn hơn chút, chắc chắn chúng sẽ bị khiển trách một trận. Nhưng cả hai đều tầm tuổi, nên điều này chỉ đơn thuần là trò nghịch ngợm của trẻ con thôi.

Bố mẹ nhà họ Mạnh vội vàng bế đứa trẻ đang gào khóc lên, sau đó liên tục xin lỗi Trịnh Sở, mặc dù họ rất chiều con nhưng họ cũng biết rằng không thể trêu chọc vào nhà họ Trịnh.

Trịnh Sở xua tay nói: “Không sao đâu, con nít đùa nghịch thôi mà.”

Cô gọi Phán Phán, bé nhìn cô cười khúc khích, dang tay ra để cô ôm lấy mình. Trịnh Sở cảm thấy có chút kì lạ, Phán Phán hung dữ như vậy sao?

Thực ra cũng không có gì kỳ lạ, lúc Phán Phán mới sinh đã là một cậu bé mập mạp, tuy bây giờ không mũm mĩm như lúc mới sinh, nhưng người vẫn to hơn so với những đứa bé cùng tuổi, điểm này giống bố của bé.

Lục Vi Chân từ trên lầu đi xuống, cầm một túi tài liệu trong tay, Trịnh Sở ngước lên nhìn, vẫy tay với anh, ôm Phán Phán lên. Lúc nãy ông cụ Mạnh nói ông có một thứ muốn đưa cho Lục Vi Chân, kêu anh đi theo ông, Trịnh Sở và Phán Phán ở dưới đợi họ.

“Nói chuyện xong rồi hả?”

Anh gật đầu, ôm lấy Phán Phán từ trong tay Trịnh Sở rồi đưa túi tài liệu trong tay cho cô cầm.

Trịnh Sở nghi ngờ nhìn Lục Vi Chân, cũng không hỏi đây là gì, giơ tay lên nói: “Chúng cháu đi đây, ông nội Mạnh, sau này rảnh chúng cháu sẽ lại đến thăm ông.”

Con trai nuôi của nhà họ Mạnh đỡ ông cụ Mạnh xuống cầu thang, ông thở dài nói: “Cháu đừng lừa ông già này, chỉ cần tết năm nay hai đứa dẫn Phán Phán về là được, còn về tài liệu kia, cháu giữ cho cẩn thận.”

Ông cụ năm nay đã hơn tuổi, không còn sống được bao lâu nữa, ông cảm thấy hổ thẹn với Lục Vi Chân, cũng không có mặt mũi yêu cầu anh làm bất cứ điều gì cho nhà họ Mạnh.

Trịnh Sở cảm thấy tò mò, không hiểu ông cụ có ý gì. Trên đường trở về cô hỏi Lục Vi Chân mình có thể mở túi tài liệu ra xem được không.

Lục Vi Chân đang chơi cù lét với Phán Phán, bé cười khúc khích, nghe thấy câu hỏi của Trịnh Sở, anh khựng lại, sau đó thì gật đầu.

Trịnh Sở thấy vẻ mặt của anh không đúng lắm, cũng không mở túi hồ sơ ra, để sang một bên, định khi nào về thì xem.

Cô vẫn luôn rất hiểu lòng người, Lục Vi Chân âm thầm thở dài. Tâm trạng của anh cũng không phải là rất tệ, chỉ là cảm thấy hơi phức tạp.

Trịnh Sở tán gẫu với anh: “Lúc nãy Phán Phán và đứa bé kia chơi với nhau, bị cậu bé dành đồ chơi, anh đoán xem sau đó xảy ra chuyện gì. Kết quả Phán Phán không chớp mắt, giơ tay đánh cho người ta phải khóc.”

Lục Vi Chân hơi ngạc nhiên.

“Không tin được đúng không? Buổi tối hôm bị tách khỏi chúng ta thì khóc vô cùng đáng thương, em nghe mà đau lòng muốn chết, hôm nay lại là Tiểu Phán Phán hung dữ.” Trịnh Sở nhéo má bé: “Đúng không nào?”

Phán Phán không hiểu mẹ đang nói gì, vỗ tay gọi mẹ.

Trịnh Sở lại thích thú: “Bố, bố”

“Mẹ”

Lục Vi Chân nhìn bộ dạng của hai mẹ con, cảm thấy sắp cười ra thành tiếng rồi.

Phán Phán nghiêng đầu, muốn cắn ngón tay, lại bị Trịnh Sở kéo tay ra. Cắn ngón tay là một thói quen xấu, bé vừa chơi đồ chơi xong, vẫn chưa rửa tay.

Bé tủi thân: “Bố! Bố!”

Lục Vi Chân và Trịnh Sở đều sửng sốt, liếc nhìn nhau, hai người còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Ông Lý ngạc nhiên nói: “Phán Phán thông minh quá! Hồi chiều lúc xuất phát vẫn chưa biết nói, bây giờ đã gọi được rồi.”

Lục Vi Chân nhìn ông ấy, lại nhìn về phía Trịnh Sở, trong lòng bỗng kinh ngạc không thôi, tay anh khẽ run.

Giờ phút này Trịnh Sở cũng kích động y như lần đầu nghe thấy Phán Phán gọi mẹ, cô nhanh chóng ôm lấy bé từ tay anh, nói: “Phán Phán, con nói lại lần nữa đi.”

Phán Phán ngơ ngác không hiểu gì, Lục Vi Chân nắm lấy bàn tay nhỏ của bé, có chút mong chờ.

Trịnh Sở chỉ vào Lục Vi Chân nói: “Đây là bố, bố, bố.”

Phán Phán nói theo Trịnh Sở: “Bố! Bố!”

Lục Vi Chân vui vẻ cúi đầu hôn Phán Phán, sau đó lại hôn Trịnh Sở, tim anh đập nhanh như lắp máy gia tốc, những chuyện không vui về nhà họ Mạnh cũng tan biến hết.

Ông cụ Mạnh nói rằng ông có lỗi với bố anh, ông có thể bù đắp bằng số cổ phần của mình trong nhà họ Mạnh, nhưng với điều kiện là đứa con sau của anh phải theo họ Mạnh và phải đưa nhà họ Mạnh nuôi.

Lục Vi Chân không suy nghĩ mà đã từ chối, ông cụ Mạnh vội nói: “Không có nhà họ Mạnh, lão cáo già nhà họ Trịnh sẽ đồng ý cho cháu lấy con gái cậu ta sao?”

Câu nói của ông cụ đã làm Lục Vi Chân tức giận, cho dù không có nhà họ Mạnh, anh và Trịnh Sở đã kết hôn từ lâu rồi, không đến lượt người khác nói này nói nọ. Ông cụ Mạnh chỉ bảo anh suy nghĩ một chút, đưa tập tài liệu cho anh.

Lục Vi Chân thầm nghĩ mặc kệ ông cụ, cùng lắm thì anh đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Mạnh, nhà họ Mạnh không cần bố anh, anh cũng không cần phải ép mình hòa nhập với nhà họ Mạnh.

Ông Lý nhìn cặp bố mẹ trẻ này, trong lòng cũng vui như nở hoa, nhìn người ta khoe ân ái làm ông nhớ vợ và con gái của mình.

Phán Phán bỗng gọi được “bố”, nhà họ Trịnh và nhà họ Cố đều rất vui mừng, bọn họ ôm lấy Phán Phán dạy bé gọi tên mình. Phán Phán vẫn còn là một đứa bé, không học được nhiều như vậy, bé chỉ có thể kêu được hai từ “mẹ” và “bố”.

Con người khi vui vẻ sẽ luôn muốn làm một vài chuyện gì đó khác biệt, Phán Phán còn nhỏ, chuyện ăn mặc chưa bao giờ thiếu, bây giờ bé thích những món đồ chơi nhỏ, mà Lục Vi Chân vừa hay lại là một người làm đồ thủ công khéo tay.

Anh dành cả ngày trời để tìm người chuyển trúc từ rừng trúc của mình qua đây, sau đó lại mua một số dụng cụ, tự mình bắt tay vào việc làm đồ chơi.

Anh không bán rừng trúc mà nhờ người quen chăm sóc. Mặc dù lợi nhuận không đáng là bao, nhưng đây là nơi anh và Trịnh Sở gặp nhau lần đầu tiên.

Lục Vi Chân không dám làm những vật sắc nhọn, anh sợ Phán Phán sẽ làm bản thân bị thương, anh cẩn thận vót tới vót lui trong sân đại viện.

Trịnh Sở ôm Phán Phán ngồi bên cạnh xem anh làm, khuôn mặt tươi cười, lông mày cong cong, chốc chốc cô lại cúi đầu nói chuyện với Phán Phán.

“Phán Phán, bố đang làm đồ chơi nhỏ cho con đó, con có vui không?”

Phán Phán phấn khích khua tay, kêu: “Bố! Bố!”

Trịnh Sở cùng Phán Phán cổ vũ, mắt của hai người đều sáng ngời như ánh mặt trời, tim Lục Vi Chân mềm nhũn.

Lúc bố Trịnh về nhà nhìn thấy chú chó con bằng trúc trong tay Phán Phán, ông cảm thấy rất tinh xảo, còn khen Lục Vi Chân khéo tay.

Thỉnh thoảng Cố Nguyên Trạch sẽ đến thăm Phán Phán. Lúc trước anh ta từng chăm sóc cho Cố Nam Nam, biết dỗ trẻ như thế nào thì tốt nhất. Bây giờ Phán Phán rất thích anh ta, bé đem món đồ chơi nhỏ mà bố làm cho mình ra chơi với anh ta.

Cố Nam Nam năm nay hơn tuổi, cô bé ở cùng một bảo mẫu thật thà, họ nói với bên ngoài là cô bé đang dưỡng bệnh.

Bố ruột cô bé không chịu trách nhiệm, mẹ mất sớm, lúc đầu ông bà ngoại muốn nhận nuôi cô bé, nhưng lại cảm thấy nuôi con gái chỉ tốn cơm, không giống như con trai. Họ lấy được một khoản tiền thì không quan tâm gì nữa. Hiện tại dì nhỏ cũng mới tuổi, tính tình không tốt, trước đây cô ta cũng chẳng quan tâm đến đứa bé này.

Chuyện của người lớn không thể nói rõ đúng sai, cô bé rất vô tội, bởi vì ít khi gặp Cố Nguyên Trạch nên đã bắt đầu lạ lẫm với anh ta. Có điều cô bé cũng khá may mắn khi không phải sống trong gia đình như vậy.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái đã qua mấy năm. Lục Vi Chân vẫn sử dụng cái tên “Lục Sở Sở” của riêng mình, các tác phẩm của anh có năng suất cao và độc đáo, anh đã tham gia nhiều cuộc thi và giành được không ít giải thưởng, danh tiếng cũng không hề nhỏ.

Trong khoảng thời gian này anh cũng gặp không ít chuyện phiền toái, bị vu oan, bị sao chép… Có những chuyện làm Lục Vi Chân phiền đến mức muốn đánh người, anh nghĩ rằng trên đời này sao lại vẫn còn có người ghê tởm như vậy.

Những lúc đó, Trịnh Sở vẫn luôn ở bên cạnh, ủng hộ anh.

Hai người họ có thể coi là vợ chồng kiểu mẫu, chưa bao giờ cãi nhau, không chỉ bởi vì Lục Vi Chân bị câm không nói được, mà còn bởi vì anh không nỡ hung dữ với Trịnh Sở, luôn sợ cô tủi thân.

Mặc dù Trịnh Sở đã kết hôn, nhưng vẫn có rất nhiều thanh niên tuấn tú quấn lấy cô, cô vừa xuất hiện trong bữa tiệc là có không ít người tán tỉnh, thân phận tiểu thư nhà họ Trịnh rất có giá trị.

Cô không thích như vậy, vẫn từ chối giống như trước kia, thỉnh thoảng có vài người khá kiên trì, tự xưng là thích cô thật lòng, nhưng sau khi thấy Lục Vi Chân thì cũng bị dọa bỏ chạy.

Lục Vi Chân cao lớn như vậy, sức lực không nhỏ, bọn họ cũng không muốn bị đánh.

Phán Phán tuổi đã có dáng vẻ của cậu bé đẹp trai trong tương lai. Hồi còn nhỏ, bé rất ngoan và nghe lời, ai nhìn thấy bé cũng phải mềm lòng, ngay cả ông cụ Mạnh cũng chiều bé, kết quả là sau khi có thể chạy nhảy, tính tình nghịch ngợm của bé lập tức lộ ra.

Bé luôn tò mò về những thứ mình nhìn thấy, trèo tới trèo lui, làm rơi vỡ không ít đồ vật, người giúp việc trong nhà hoàn toàn không thể quản được bé.

Bố Trịnh rất thích đứa cháu ngoại này, lúc trước bận đến nỗi không thể về nhà thăm cháu, sau khi có thời gian rồi ông thường trông bé, cưng chiều bé lên tận trời.

Lục Vi Chân không nói được, mà Phán Phán lại có thể quấn lấy Trịnh Sở nói liên hồi cả ngày.

“Mẹ, tại sao con chó lại màu đen?”, “Mẹ, con từ đâu đến vậy?”, “Mẹ, con muốn ngủ với mẹ.”, “Mẹ, tại sao lúc nãy bố lại trừng mắt với con?”…

Chú chó bây giờ đã trở lại đại viện, nó không cần phải theo chú Lý đến thao trường luyện tập nữa. Chú chó đen khỏe, cả người đầy lông xù, hiện là con vật mà Phán Phán yêu thích nhất, mỗi sáng sớm việc đầu tiên khi bé thức dậy là tìm bố mẹ cho chú chó ăn.

Bé thường dắt chó đi chơi khắp nơi, mà chú chó cũng rất thích chơi với người, Trịnh Sở cũng không trông nổi.

May mắn là không có người ngoài vào trong đại viện, việc giám sát rất nghiêm ngặt, chú chó to khỏe dọa người, không cần lo lắng về việc bé bị kẻ xấu bắt cóc, nhưng bé còn quá nhỏ, cũng quá ham chạy nhảy!

Trịnh Sở tốn rất nhiều công sức, dặn dò cậu không được chạy ra ngoài, nếu không đồ chơi sẽ bị tịch thu, chỉ có như vậy Phán Phán mới yên phận hơn một chút.

Những người trong đại viện không giống như những người trong thôn, bọn họ không âm thầm mắng Lục Vi Chân là “Người câm đáng chết”, “Quỷ xui xẻo”.

Mọi người đều không xem đây là chuyện quá đặc biệt và nhạy cảm, cũng không đem chuyện này ra để đùa cợt, vì vậy trong mắt Tiểu Phán Phán, việc bố không nói được là hết sức bình thường.

Lúc tuổi Phán Phán đã có phòng của riêng mình, nhưng bé sợ bóng tối, không dám ngủ một mình, bé thường khóc đi tìm bố mẹ, sau đó ôm mẹ ngủ.

Bố đối xử với bé rất tốt, nhưng mẹ lại mềm và thơm hơn.

Mặc dù Phán Phán luôn cảm thấy những lúc đó bố hơi kỳ lạ, sau đó đợi bé lớn hơn chút, bố không cho phép bé chạy đến phòng bố mẹ nữa. Nhưng Phán Phán có cách của riêng mình.

Nhân lúc bố mẹ không để ý, bé lén ôm gối nhỏ của mình chạy lên giường bọn họ ngủ. Chiếc gối nhỏ của bé đặt ở giữa, gối của bố mẹ đặt ở hai bên, cả nhà ngủ cùng nhau, bố mẹ nhất định sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

Lục Vi Chân cảm thấy cuộc sống tình dc không được thuận lợi.

Anh và Trịnh Sở đã lâu rồi không được tận hứng, một người đàn ông trưởng thành nhịn quá lâu, cho dù cơ thể không hỏng mất thì tâm trạng cũng sẽ buồn bực.

Nếu bế Phán Phán về phòng của bé, sau khi bé tỉnh lại nhất định sẽ khóc ầm lên đến gõ cửa phòng họ. Khuôn mặt đáng yêu của bé chỉ cần bày vẻ ấm ức là đã khiến Trịnh Sở quên hết mọi thứ.

Lục Vi Chân không biết đã nhìn thấy Phán Phán nằm ngủ say giữa giường bao nhiêu lần, anh cũng rất tủi thân, chỉ vào Phán Phán, lên án bằng ánh mắt với Trịnh Sở.

Phán Phán lanh lợi đã ngủ từ lâu rồi.

Trịnh Sở cảm thấy bất lực, cô ngồi ở mép giường khẽ nhéo cái mũi nhỏ của Phán Phán.

“Hay là chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi? Em không ngờ lại có Phán Phán sớm như vậy, lúc trước con còn nhỏ, không dám xa con quá lâu, nên không có thời gian đi đâu.”

Đề nghị của Trịnh Sở khiến Lục Vi Chân động lòng, bởi vì có Phán Phán, họ hầu như không có thời gian rảnh rỗi. Mà Phán Phán vẫn còn nhỏ, không thể xa bố mẹ quá lâu, vừa rời xa là khóc ngay lập tức.

Chuyện quan trọng nhất là đã lâu rồi anh không tận hưởng thế giới hai người cùng Trịnh Sở. Lục Vi Chân là đàn ông, cô vợ xinh đẹp mềm mại ở bên cạnh, mà anh lại thích cô như vậy, sao có thể nhịn được?

Hay là anh để dì Phương đến chăm sóc Phán Phán vài ngày, anh và Trịnh Sở đi hưởng tuần trăng mật?

Trịnh Sở nói: “Cố Nguyên Trạch chuẩn bị được nghỉ phép, quan hệ của Phán Phán với anh ấy rất tốt, để anh ấy trông bé chắc là không sao đâu.”

Lục Vi Chân suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu.

Phán Phán rất may mắn vì mọi người đều yêu thương bé, nhưng không biết tại sao bé cực kỳ thân thiết với Cố Nguyên Trạch. Mặc dù Lục Vi Chân không muốn thấy con trai mình có quan hệ quá tốt với người khác, nhưng chỉ cần Cố Nguyên Trạch dỗ được Phán Phán, anh sẽ không ghen tị.

Phán Phán có tất cả những hạnh phúc mà anh chưa từng được hưởng khi còn nhỏ, bây giờ khó khăn lắm mới lớn được một chút, không cần trông nom mỗi ngày, có thể ngủ một mình. Nếu bé lại đến giành mẹ với bố, như vậy thì không được rồi.

Chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, giường em bé trong phòng vẫn chưa được tháo ra. Phán Phán ngủ trên giường, lầm bầm nói gì đó không rõ. Bé trở mình, không biết rằng bố mẹ đã quyết định đi chơi, trải qua thế giới hai người.

Truyện Chữ Hay