Edit: Thảo – Meow Team
Con chó nằm rạp bên cạnh hai chậu hoa dưới đất, hai móc phơi quần áo trong sân để trống. Xung quanh được quây kín bằng hàng rào trúc, phía trước là mảnh đất dùng để trồng rau, đã được thay hạt giống mới.
Trịnh Sở cảm thấy bản thân như bị quỷ ám, những lời như vậy cũng nói ra được.
Bố cô lo lắng là đúng, nhưng ông sẽ càng kinh ngạc hơn.
Ai cũng hiểu được ý tứ trong câu nói của Trịnh Sở, Lục Vi Chân khẽ nuốt nước bọt.
Trịnh Sở muốn nói chuyện của bọn họ với bố cô, như vậy nghĩa là… cô đồng ý rồi.
Sức lực trên tay Lục Vi Chân bỗng tăng thêm một chút, anh cảm thấy Trịnh Sở sinh ra là để khắc chế mình.
Cô xinh đẹp, lại có lá gan lớn, cơ thể mềm mại đến mức anh chỉ cần ôm vào là sẽ không muốn buông ra.
Bây giờ đến lời nói của cô cũng rất ngọt ngào, tùy tiện một câu là có thể khiến anh như mở cờ trong bụng. Không biết cô thích anh từ khi nào, không sớm đưa thư cho anh, cứ phải chạy đến rừng trúc để làm dáng, mắt cá chân bị thương, tự làm tổn thương mình.
Cô tốt như vậy, anh chắc chắn không thể làm Liễu Hạ Huệ.
Mặt Trịnh Sở vẫn nóng, lúc cô ngẩng đầu nhìn anh, Lục Vi Chân lại cúi đầu hôn lên khóe môi cô.
Lúc ấy mắt cá chân cô sưng rất to, ngay cả khi cất tiếng gọi anh cũng vô cùng yếu ớt. Anh không đáp lời cô, cô gái này sẽ khó chịu đến nhường nào?
Lục Vi Chân ôm chặt cô, đúng là ngốc nghếch, sao lại tự làm mình bị thương?
Người trong lòng mềm mại như nước, lúc nãy anh không dám dùng sức, sợ để lại vệt đỏ trên người cô, người khác sẽ nói lung tung. Nếu cô sớm trực tiếp nói cho anh biết thì tốt, cứ lòng vòng, lãng phí thời gian, anh không muốn cô khó chịu dù chỉ một chút.
Trịnh Sở không biết anh đang nghĩ lung tung gì, hơi thở hai người hòa vào nhau, có chút dinh dính, giống như đang vuốt ve đối phương.
Trịnh Sở thấy trên tay anh có chiếc nhẫn, mở miệng hỏi anh.
“Anh Lục, chiếc nhẫn này là của bố mẹ anh à?” Trịnh Sở thăm dò: “Em muốn xác nhận một số chuyện, còn về chuyện kết hôn thì không cần vội, em nói với Cố Nguyên Trạch trước, để anh ấy báo cho bố em. Bây giờ không có mấy người biết chuyện của chúng ta, quá đột ngột rồi.”
Lục Vi Chân gật đầu, viết vào lòng bàn tay cô: “Chờ một chút.”
Váy cô vẫn còn hơi ẩm, Lục Vi Chân buông cô ra, đứng dậy lên tầng lấy một chiếc áo sạch. Mặc dù thời tiết này sẽ làm quần áo khô nhanh nhưng da dẻ cô giáo Trịnh mềm mại, cơ thể lại yếu đuối, nếu bị ốm anh sẽ đau lòng.
Anh không để Trịnh Sở thay đồ mà mặc lồng áo ở bên ngoài váy, rồi cởi giày giúp cô, đỡ cô nằm xuống sô pha. Lục Vi Chân đặt tay lên mắt cá chân mảnh khảnh của cô, anh mím môi nghĩ sự thờ ơ của mình với cô lúc trước, trong lòng hơi khó chịu. Cô gái yếu ớt này, nếu sớm nói cho anh thì tốt rồi.
Lục Vi Chân đưa cho cô một cuốn sách. Cuốn sách cũ này có lẽ đã được đọc nhiều lần, nhưng bìa sách vẫn sạch sẽ.
Trịnh Sở bất ngờ, không biết anh muốn làm gì.
Anh viết: “Anh đi nấu cơm, em ở lại ăn, ngoan.”
Mặt Trịnh Sở lập tức đỏ lên, cảm thấy cuốn sách cô đang cầm nóng đến bỏng tay.
Cô và Lục Vi Chân mới bên nhau một thời gian ngắn nhưng đã làm hầu hết các việc mà các cặp đôi nên làm, nhưng hình như hai người chưa cùng nhau ăn cơm.
Trước đây Trịnh Sở chưa từng yêu đương, nhưng cô cảm thấy Lục Vi Chân thật sự rất tốt, tốt đến mức cô không thể từ chối anh, dù trước đây cô đã từ chối vô số người đàn ông.
Trong thời gian yêu đương mặn nồng, trong đầu hai người yêu nhau gần như chỉ có đối phương. Trịnh Sở vừa bị Lục Vi Chân náo loạn một trận, nên bây giờ miệng có hơi đau.
Cô sắp quên luôn chuyện mình muốn hỏi, Trịnh Sở đỏ mặt ngồi trên ghế sô pha, không thể đọc được chữ nào vào đầu. Khi nhớ đến việc kết hôn với Lục Vi Chân một lần nữa, cô mới phản ứng lại, có một số việc nên nói rõ ràng với anh trước.
Con chó đợi bên ngoài hồi lâu cuối cùng cũng được nhớ tới, nó nằm rạp trên mặt đất một cách buồn chán. Tâm trạng Lục Vi Chân rất tốt, đổ đồ ăn sáng cho nó, còn cho thêm nửa khúc xương.
Con chó lập tức sống lại, sủa gâu gâu không ngừng.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Sở ăn cơm ở nhà Lục Vi Chân, tuy là bữa sáng nhưng Lục Vi Chân làm không ít món. Anh sợ Trịnh Sở cảm thấy anh keo kiệt, nên đã đặc biệt làm thịt xông khói có sẵn trong tủ.
Nhà bếp nằm bên phải sân, bên cạnh là giếng nước. Trên mặt đất có vài nhánh cỏ dại, có lẽ con chó gặm không hết.
Lục Vi Chân cao lớn khỏe mạnh, sống lưng thẳng tắp, đứng trong căn bếp nhỏ nhìn có chút tủi thân. Nhưng dáng vẻ của anh nhìn như đang rất vui vẻ.
Lục Vi Chân đã bắt đầu tính toán, trong đầu anh hiện lên tên của một số người, đều là người nên mời lúc kết hôn. Nhưng người có thể đến dường như chỉ có ông hiệu trưởng, những người khác không có khả năng sẽ đến nhà anh.
Nồi đặt lên bếp đã được rửa sạch sẽ, củi chất ở một bên, lỗ nhỏ trên tường có vài cái bật lửa.
Nếu người khác không tới, đến lúc đó chẳng phải còn không lấp đầy một bàn sao? Động tác thái thịt của Lục Vi Chân chậm lại, sao có thể như vậy được? Cho dù anh không để tâm, nhưng cô giáo Trịnh nhìn thấy cảnh vắng vẻ như vậy, trong lòng sẽ nghĩ thế nào?
Kết hôn là việc hệ trọng, không náo nhiệt không được, ngay cả một bàn cũng không nhét đầy người chứng tỏ anh nghèo kiết xác còn không có tình người. Lục Vi Chân không muốn người khác xen vào việc của mình, nhưng việc này tuyệt đối không thể qua loa, không thể để cô giáo Trịnh bị thiệt thòi.
Suy nghĩ của anh thay đổi, lập tức nghĩ đến việc tìm vài người về để lấp cho đủ chỗ. Khi còn bán đồ đạc, anh quen rất nhiều anh em, tìm mấy người về đây cũng không thành vấn đề.
Rượu thịt và rau là thứ không thể thiếu, cơ thể cô giáo Thịnh hơi yếu, cần phải bồi bổ nhiều. Phòng tân hôn cũng phải trang trí đổi mới, còn phải mua cho cô giáo Trịnh quần áo mới.
Trong thời gian nấu một bữa cơm, gần như Lục Vi Chân đã tính toán hết mọi thứ.
Đầu anh lúc này chỉ có cô giáo Trịnh, nếu Lục Vi Chân biết nói chuyện, e rằng Trịnh Sở sẽ bị anh phiền đến chết.
Lục Vi Chân đột nhiên dừng tay lại, cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, anh quay đầu lại nhìn ra phía cửa nhà bếp. Lục Vi Chân nhíu mày nhìn Trịnh Sở đang đứng ngoài cửa, bảo cô đi nghỉ ngơi.
Trịnh Sở hơi lo lắng, cô chắp tay về phía sau, hình như có điều muốn nói.
“Anh Lục, bây giờ chúng ta kết hôn không phải hơi sớm sao?”
Lục Vi Chân lắc đầu nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái. Sớm gì mà sớm? Nếu không phải anh muốn chuẩn bị kỹ một chút thì ngày mai họ kết hôn luôn cũng được.
“Người nhà của em có lẽ sẽ không đồng ý.” Cô nhỏ giọng nói: “Đã nhiều năm rồi em và bố không gặp nhau, ông ấy cũng chưa gặp anh, em sợ đến lúc đó ông sẽ không đồng ý.”
Tâm trạng Lục Vi Chân lập tức chùng xuống, thế mà anh lại quên mất người thân của Trịnh Sở. Lục Vi Chân nhìn Trịnh Sở, mím môi gật đầu ý bảo mình đã biết, để Trịnh Sở về phòng chờ mình trước.
Trịnh Sở muốn nói với anh rằng đừng lo lắng, bố cô sẽ không can thiệp vào chuyện của cô, chỉ là sau này khi trở về sẽ hơi phiền phức.
Nhưng Lục Vi Chân lại quay lưng về phía cô, dường như không để ý đến việc này, khiến cô chẳng biết nói sao.
Lửa bốc lên làm nóng chảo, vài giọt dầu bắn ra, phòng bếp truyền đến âm thanh xèo xèo, mùi hương lan ra bốn phía. Buổi sáng Lục Vi Chân chưa ăn gì, ngửi mùi cũng không thấy đói, bụng anh như thể đã đầy rồi.
Trịnh Sở không thể quay về nhà cũ của mình, nếu không cô cũng không đến quyến rũ anh. Nhưng nếu bố mẹ không đồng ý, có lẽ cô sẽ nghe theo họ.
Lục Vi Chân xào thức ăn, suy nghĩ trong lòng trở nên hỗn loạn.
…
Lúc Lục Vi Chân bước ra ngoài, lông mày và khóe mắt đều mang theo ý cười, bước đi nhẹ bẫng. Nhưng khi anh bưng mấy đĩa đồ ăn trở về phòng, vẻ hào hứng lúc nãy đã biến mất.
Nhưng anh không tỏ vẻ trước mặt Trịnh Sở, Lục Vi Chân ra ngoài rửa sạch tay, lại lấy cho Trịnh Sở đôi đũa.
“Ăn cơm trước.” Anh viết lên giấy.
Trịnh Sở không phải kẻ ngốc, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cầm bút của anh. Lục Vi Chân ngẩng đầu nhìn rồi cầm lấy tay cô, khẽ hôn lên khuôn mặt cô, để cô không suy nghĩ nhiều nữa.
Đồ ăn trên bàn nóng hổi, hai đôi đũa đặt song song.
“Anh Lục, trong nhà anh có ai họ Mạnh không?” Trịnh Sở đột nhiên hỏi anh: “Anh chỉ cần gật đầu là được.”
Lục Vi Chân lắc đầu, anh không có chút ấn tượng nào.
Bố mẹ anh mất trong một trận hỏa hoạn, dì nhỏ đã nhận anh về nuôi, sau đó nhà họ Lục không may, đều mất hết cả rồi. Anh chưa bao giờ nghe nói về người họ Mạnh, dường như con dâu nhà bác Lục cũng không có ai họ Mạnh cả.
“Em nghe nói trong thôn từng xảy ra một việc.” Trịnh Sở cân nhắc hỏi: “Có một gia đình không may bị sét đánh dẫn đến hỏa hoạn, anh có biết chuyện này không?”
Trong lòng Lục Vi Chân hơi run lên, anh thoáng nhìn Trịnh Sở, lắc đầu tỏ vẻ mình không biết.
Gia đình gặp chuyện không may đó là gia đình anh, anh là người duy nhất được cứu ra. Lúc ấy Lục Vi Chân còn nhỏ, không nhớ được chuyện gì, chỉ biết rằng lửa rất lớn, ánh lửa chói mắt. Bố anh cứu anh ra ngoài nhưng không thấy mẹ anh, bố lại xông vào, cuối cùng hai người họ đều mất rồi.
Hôm ấy trời mưa rất to, nhưng ngọn lửa gần như đã đốt cháy tất cả mọi thứ, chẳng có mấy người đi dập lửa. Không ít người nghe thấy tiếng sấm, muốn đi dập lửa nhưng do dự mãi không dám đi.
Nhà cũ của anh cách nhà Trịnh Sở không xa, ban đầu có rất nhiều người ở đó, có lẽ họ cảm thấy bị chết cháy, hơn nữa còn do sấm sét gây ra là điều vô cùng xui xẻo nên chuyển đi.
Đó là những điều mà dì nhỏ kể cho anh, khi đó người ở thôn còn chưa mắng anh là đồ xui xẻo, không ít người cảm thấy có lỗi nên đối xử với anh không tệ. Về sau thầy bói xem mệnh anh, nhà họ Lục cũng không còn mấy người, thế nên mọi người dần dần thay đổi.
Nhưng Lục Vi Chân không muốn Trịnh Sở biết chuyện đó, anh thậm chí không muốn đề cập đến nó, nhỡ Trịnh Sở tin vào chuyện này, đến lúc đó cô và anh sẽ xảy ra mâu thuẫn. Lục Vi Chân không cho rằng mình là người gây ra những chuyện lạ lùng ấy, anh không có sức mạnh siêu nhiên.
Lục Vi Chân thừa nhận số phận mình không tốt, nhưng nói anh khắc mạng người khác, Lục Vi Chân không tin. Nếu lời của thầy bói nói là thật, người ở thôn anh đã sớm chết sạch rồi, đâu còn sống để mắng chửi anh như bây giờ.
Một đám ăn no rửng mỡ.
Trịnh Sở lại hỏi: “Đồng xu trên cổ con chó là anh nhặt được sao?”
Lục Vi Chân lắc đầu, rồi lại gật đầu. Đúng là nhặt được, dì anh nhặt về đưa cho anh.
Trịnh Sở hoài nghi: “Nhặt được ở chỗ nào?”
Lục Vi Chân nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, cô hỏi nhiều như vậy làm gì? Chuyện này có liên quan đến cô đâu.
Nhưng anh vẫn viết cho Trịnh Sở: “Người trong nhà nhặt được để chơi, là đồ vật nhỏ không rõ lai lịch.”
Trịnh Sở nửa tin nửa ngờ, tuy không quá tin tưởng nhưng lại cảm thấy có lý. Chuyện này vốn đã không rõ ràng, nếu đúng là người nhà họ Lục nhặt về cho Lục Vi Chân chơi, vậy thì cũng không có cách nào khác.
Cô dừng lại một lát, không hỏi nữa, nói với anh: “Anh không cần phải lo lắng về bố em, ông ấy luôn tôn trọng ý kiến của em.”
Lục Vi Chân cúi đầu, không phải ứng.
“Chúng ta có thể tiếp xúc thử trước đã, việc kết hôn đợi mấy tháng nữa rồi bàn tiếp.”
Lục Vi Chân cầm tay cô, không trả lời, để cô ăn cơm trước.
Trịnh Sở đỡ trán, cô có thể nhìn ra Lục Vi Chân đang giận dỗi.
“Anh Lục, lẽ nào anh đang giận em?” Trịnh Sở nói: “Do em nói muốn trì hoãn việc kết hôn ư?”
Lục Vi Chân lắc đầu, chậm rãi buông tay cô, bảo cô ăn cơm trước. Anh không giận cô, anh chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ. Có điều gì đó không giống với tưởng tượng của anh, khiến anh cảm thấy hoang mang.
…
Vì là bữa cơm đầu tiên tại nhà Lục Vi Chân nên Trịnh Sở có chút e dè, cô cảm thấy Lục Vi Chân buồn bực hơn trước đây, mặc dù từ trước tới giờ anh chưa nói một lời nào.
Suốt bữa cơm cả hai đều im lặng. Sau khi ăn xong Lục Vi Chân đưa Trịnh Sở về nhà.
Anh nắm tay cô rất chặt, cảm thấy đoạn đường này sao lại ngắn ngủi như vậy, phút chốc đã đi được một nửa. Anh lén nhìn Trịnh Sở, tự hỏi tại sao cô không nói chuyện? Lục Vi Chân cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ là do vừa rồi anh không dỗ cô.
Nhưng vừa nãy là do cô không nói nên anh cũng không dám nói.
Có mấy người khiêng đồ đi về phía này, họ nhìn thấy hai người nắm tay nhau thì ngạc nhiên đến trợn tròn cả mắt.
“Cô giáo Trịnh?”
Trịnh Sở cười đáp lại, cô đột nhiên ôm lấy cánh tay Lục Vi Chân, đan mười ngón tay vào nhau, chào hỏi bọn họ.
Bộ ngực mềm mại của cô cọ vào cánh tay cường tráng của anh, cơ thể Lục Vi Chân cứng đờ. Vừa rồi trên sô pha bọn họ có làm những động tác thân mật hơn vậy, nhưng khi ấy chỉ có hai người họ.
“Chúng tôi đây yêu nhau… mấy ngày nữa chuẩn bị kết hôn…. đang chọn một ngày lành xem thế nào.”
Lục Vi Chân càng thêm căng cứng, tay anh khẽ dùng sức, nắm chặt tay khiến Trịnh Sở phát đau.
Trịnh Sở chỉ trò chuyện với mấy người kia đôi câu. Bọn họ đều cảm thấy vô cùng thần kỳ, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, suýt nữa thì đụng cả vào nhau.
Bọn họ trông theo bóng lưng hai người dần dần đi xa, ngơ ngác nhìn nhau. Là giả đúng không? Lục Câm và cô giáo Trịnh? Bọn họ ở bên nhau lúc nào vậy?
Sau khi đi được một đoạn xa rồi, Trịnh Sở mới cúi đầu nói: “Tay em đau.”
Lục Vi Chân hít sâu một hơi, anh quá căng thẳng rồi, lúc vừa nhìn thấy đám người đó, anh tưởng rằng Trịnh Sở sẽ đẩy anh ra ngay lập tức. Lục Vi Chân vội vã thả lỏng sức lực trên tay, rồi lại nắm lấy tay cô. Lục Vi Chân không nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Sở, nhưng miệng lưỡi anh khô khốc, trong lòng như nổi lên một ngọn lửa nóng hầm hập, thiêu cháy toàn thân anh.
Cô cũng, cũng không đánh tiếng trước với anh, ít ra cũng phải để anh chuẩn bị tâm lý để đối phó chứ, dáng vẻ vừa rồi của anh thật sự vô cùng ngốc nghếch.
Mặt trời ngày càng lên cao, lá cây xanh biếc khẽ đong đưa, nhiệt độ không khí như có lửa đốt, có thể làm cho người ta phát nổ bất cứ lúc nào.
Suy nghĩ trong đầu Lục Vi Chân trở nên đứt quãng, lòng bàn tay anh đổ đầy mồ hôi. Anh muốn hỏi vài ngày sau Trịnh Sở sẽ chọn ngày lành, rốt cuộc là mấy ngày? Hay là hỏi thử một chút cho rõ ràng?
Trịnh Sở không dám ngẩng đầu, mặt cô đỏ lên, hơi nóng toát ra, cô nghĩ khó trách Cố Nguyên Trạch lại bị Tạ Thần dụ dỗ.
Thân phận và địa vị của hai người họ không giống nhau, con người Cố Nguyên Trạch vô cùng cao ngạo, nhưng cuối cùng Cố Nguyên Trạch lại để Tạ Thần sinh con cho anh ta, Trịnh Sở vẫn luôn nghĩ không thông.
Hiện tại cuối cùng cô đã hiểu cảm giác này, căn bản không thể kháng cự được.
Lục Vi Chân và Trịnh Sở không vòng đi đường nhỏ, trên đường trở về họ gặp không ít người. Trịnh Sở không giấu diếm, thoải mái thừa nhận quan hệ của cô và Lục Vi Chân, làm cho không ít người hoảng sợ.
Tâm trạng Lục Vi Chân nhảy nhót, anh nghĩ cô giáo Trịnh cũng thích anh lắm đúng không? Nhưng anh không tốt như cô nghĩ, sau này cô đừng có thất vọng. Người trong thôn đều ghét anh, cô không sợ người khác cũng ghét cô sao?
Tự mình nghĩ đến việc kết hôn thì anh sung sức lắm, đến khi Trịnh Sở nói thẳng ra, anh lại cố tình sĩ diện.
Lục Vi Chân hồi hộp đến mức chân tay trở nên loạn xạ, anh tự hỏi Trịnh Sở có đeo nhẫn không? Chiếc nhẫn đó hơi lớn, nếu rơi mất thì người khác sẽ không biết quan hệ của bọn họ, anh có nên mua cái mới không?