Edit: Anne – Meow Team
Làn gió lướt nhẹ qua lá trúc ở bên cạnh, mặt trời trên cao trốn giữa những đám mây trắng, nhiệt độ oi bức như thiêu đốt khiến tâm trạng người ta khó chịu. Trịnh Sở nói xong lập tức xoay người rời đi.
Hai bên tai cô đều bốc khói, trong lòng vừa xấu hổ vừa nóng nảy, cả lòng bàn tay cũng ra mồ hôi.
Trịnh Sở thực sự không hiểu được ý tứ của Lục Vi Chân qua những từ anh viết, trong lòng cô cũng xoắn xuýt chuyện này rất lâu, nhất là mỗi lúc rảnh rỗi ở trên trường thì càng nghĩ nhiều về chuyện này. Trịnh Sở không biết Lục Vi Chân muốn biểu đạt với cô cái gì, thế nên cô bèn đi tìm anh ngay khi có thời gian rảnh.
Trước khi tới đây, cô sợ Cố Nguyên Trạch sẽ nghi ngờ việc cô đến tìm Lục Vi Chân, cô cũng chưa hỏi Cố Nguyên Trạch đã xảy ra chuyện gì ở bên ngoài, mà chỉ hẹn anh ta lần sau nói chuyện riêng.
Lấy tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt đỏ bừng của mình, Trịnh Sở bước nhanh hơn, không nhận ra thân hình thẳng tắp của Lục Vi Chân còn cứng ngắc hơn cả cô nữa.
Lục Vi Chân có một cánh tay rắn chắc và nở nang, trong tay anh xách một xô đầy nước lạnh, các khớp xương hiện lên rõ ràng khi những ngón tay cuộn lại. Mà thân hình cường tráng đó, giờ không có gì ngoài một chiếc quần lót.
Cũng không phải lần đầu tiên anh bị phụ nữ nhìn thấy, nhưng lần đó đang giặt quần áo ở bên sông, trên người vẫn còn một chiếc quần bò, không có lần nào như bây giờ, cả người Lục Vi Chân đều cứng đơ.
Lục Vi Chân có thân hình cường tráng với nước da màu đồng khỏe khoắn, eo và đùi anh cứng rắn và săn chắc. Kiểu đàn ông trẻ trung và mạnh mẽ này rất hấp dẫn phụ nữ trong một số chuyện.
Trước đây, có một góa phụ không biết sợ muốn dụ dỗ anh, nhưng Lục Vi Chân không thèm quan tâm. Sau đó suýt nữa anh đã đánh cho người ta một trận trong buổi tế lễ của dòng họ.
Anh chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy, trong lòng còn lén khịt mũi coi thường, chướng mắt người khác, cho rằng phụ nữ là những kẻ tiêu xài phung phí.
Đột nhiên Trịnh Sở xuất hiện ở nơi này, ngay tại thời điểm anh chuẩn bị tắm rửa, nói cô vô tội thì cũng quá gượng ép rồi.
Sắc mặt Lục Vi Chân rất kỳ lạ, cả người không được tự nhiên. Anh không dám bước lớn, đôi mắt sẽ thỉnh thoảng nhìn ra ngoài vì sợ Trịnh Sở quay đầu lại.
Lục Vi Chân thường sống một mình, ở đây có rất ít người đến. Dù có người đến thì cũng chỉ là mấy cô bác lớn tuổi tới gây chuyện, còn hiệu trưởng thì già rồi, ông cũng không cần phải đến đây làm gì cả.
Thế Trịnh Sở vô duyên vô cớ đến đây làm gì? Lại còn cố tình đến ngay lúc này nữa!
Anh cảm thấy hơi khó chịu, không ngờ hôm nay mình gặp phải tình cảnh xấu hổ thế này. Toàn thân Lục Vi Chân như bốc hỏa, đầu óc cũng trở nên mơ hồ.
Đây là bản chất bình thường của con người, anh lại không phải thánh nhân, nên không có gì ngạc nhiên khi anh có vài suy nghĩ như vậy với Trịnh Sở.
Gân xanh trên tay Lục Vi Chân nổi lên, miễng cưỡng kìm nén sự xao động trong lòng. Chóp mũi ửng đỏ, anh hơi cúi đầu rồi hít sâu một hơi.
Người phụ nữ này quá lắm rồi!
Con chó đánh hơi được mùi của Trịnh Sở, nó ở bên cạnh vui mừng sủa lên, chạy nhảy ồn ào làm cho Lục Vi Chân đau đầu. Thật không biết người nào đã nuôi nó nữa, ai tới thì nó cũng sủa được như thế này, đúng là không có tiền đồ mà.
Anh trừng mắt nhìn con chó ăn cây táo rào cây sung kia. Trịnh Sở chỉ cứu nó một lần, vậy mà con chó ngốc này còn nhớ thương người ta nữa.
Con chó nhận thấy bầu không khí khác lạ, tiếng sủa của nó dần dần nhỏ hơn, cuối cùng nằm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Lục Vi Chân, nhỏ giọng kêu một tiếng.
Lục Vi Chân phớt lờ bộ dáng giả vờ đáng thương của nó.
Tai anh đỏ bừng vì nóng, nhưng Lục Vi Chân không hề biết điều này. Nếu đưa cho anh một cái gương, thì sợ rằng anh cũng chỉ nghĩ là do mình tức giận mà thôi.
Cơ bắp trên tay Lục Vi Chân căng cứng, anh cho rằng Trịnh Sở là người quá khó để hình dung, không chịu nổi cuộc sống ở nơi đây như vậy sao? Vì muốn có một cuộc sống tốt hơn, nên cô có thể làm bất cứ chuyện gì à? Chẳng lẽ cô thực sự muốn ngủ với anh vài lần?
Anh, anh không đồng ý đâu!
Lục Vi Chân tức đến mức không nói nên lời, anh cảm thấy rằng cô gái này đúng là không có tự ái. Hôm nay cô có thể đến đây nhìn anh mặc đồ lót, vậy có phải ngày mai cô sẽ lên giường của anh luôn hay không?
Tiền, tiền, tiền, ngày ngày cũng nghĩ về thứ này! Có thể ăn cơm no không phải là đủ rồi sao? Rốt cuộc cô làm thế nào để trở thành một giáo viên vậy? Học sinh học theo những cái xấu của cô thì làm sao bây giờ?
Lục Vi Chân thật sự tức đến mức choáng váng, anh mang một mớ bực bội trong người. Lục Vi Chân nghĩ rằng thứ mà Trịnh Sở coi trọng, là tiền để không của anh.
Anh mang cái xô vào phòng tắm rồi đặt mạnh xuống đất làm nước văng tung tóe. Lục Vi Chân thở hắt ra một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, sau đó anh thận trọng vươn đầu nhìn ra ngoài vài lần rồi đóng cửa lại.
Nước giếng lạnh lẽo xối lên người, Lục Vi Chân không có cảm giác gì, trong lòng anh vô cùng rối rắm. Không phải vừa rồi chỉ bị một người phụ nữ liếc mắt một cái thôi sao, có gì đáng xấu hổ cơ chứ? Loại chuyện nhỏ nhặt này xảy ra rất nhiều ở trong thôn mà, anh cũng không phải kiểu đàn bà nũng nịu.
Lục Vi Chân rửa mặt bằng nước lạnh, mặt vừa đỏ vừa nóng.
Anh sờ trán, nghĩ thầm nhất định là bị sốt rồi, chứ không có lý do gì khác.
Lục Vi Chân thầm rủa một câu, cái đồ chỉ biết quyến rũ đàn ông.
Trời nắng chang chang khiến mặt đất nóng bừng, không khí chứa đầy hơi nước. Trịnh Sở đang đứng dưới bóng cây ở cách đó không xa, cô dựa vào một cành cây to chắc, khuôn mặt hồng hào hơi cúi xuống.
Thật là mất mặt quá đi! Trịnh Sở cắn môi, nghĩ đến cảnh tượng vừa thấy là cô ôm trán, cảm thấy quá xấu hổ.
Lục Vi Chân thực sự có một dáng người đẹp, cơ bụng thì săn chắc. Chẳng trách lúc ôm cô ra khỏi rừng trúc thấy anh chẳng hề mệt tí nào, hơi thở vẫn ổn định như cũ.
Biết vậy lúc nãy cô đã rời đi luôn rồi, còn nhiều lời nói đợi lát nữa tìm anh, bây giờ còn không trực tiếp đi luôn được.
Cô cúi đầu đá viên đá ở dưới chân, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, càng nghĩ càng cảm thấy mình đã hành động quá lỗ mãng. Nếu buổi chiều cô ở trường, sau đó tìm Cố Nguyên Trạch để hỏi chuyện thì hôm nay sẽ không xảy ra chuyện kỳ quái này rồi.
Trước đây cô đều luôn nói mình sẽ không bao giờ đến đây nữa, vậy tại sao cô còn phải tới hỏi rõ ràng? Trịnh Sở cảm thấy hơi hối hận, sớm biết thế thì nhờ hiệu trưởng hỏi giúp cô cho rồi, hay là bây giờ đi về nhà luôn nhỉ? Ai biết Lục Vi Chân tắm bao lâu?
Trong lòng cô còn đang do dự, bỗng nhiên có người vui mừng gọi một tiếng cô Trịnh.
Trịnh Sở giật mình, cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người đang cầm cuốc đi tới.
“Thật sự là cô à? Tại sao cô lại tới nơi này vậy?”
Đây là một người ở trong làng theo đuổi cô, họ Trần, tính cách hào sảng, hình như năm nay hai mươi lăm tuổi và chưa kết hôn. Tuy nước da anh ta hơi ngăm đen nhưng bề ngoài cũng rất dễ nhìn, cơ mà Trịnh Sở đã từ chối anh ta rồi.
“Ở đây không có gì tốt đâu, còn có thể gặp nguy hiểm nữa đấy.” Người này cười thành thật: “Cô có chuyện gì sao? Hay là để tôi giúp cô nhé?”
Trịnh Sở không thích dây dưa với người mà cô đã từ chối. Cô lắc đầu, lễ phép nói: “Không có chuyện gì quan trọng đâu. Chẳng phải mấy ngày trước thấy được một con sói già ở đây sao? Tôi muốn ghé sang hỏi thăm người sống ở đây, nhưng hiện tại anh ấy có chút chuyện, tôi đợi thêm một lát rồi sẽ rời đi ngay.”
Một vết ửng hồng thoáng hiện lên trên khuôn mặt đen sạm của người đàn ông, anh ta không bận tâm đến sự xa cách của Trịnh Sở, mà thay vào đó là cảm thấy cô thật dè dặt làm sao.
Trịnh Sở mặc một chiếc váy hoa nhỏ dài tới bắp chân, cô có vòng eo thon nhỏ, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, hai má ửng đỏ, toát lên khí chất nhẹ nhàng của người có học thức.
Cô là giáo viên ở đây, ở nhà cũng không nhàn rỗi, cộng thêm cô là người bên ngoài tới, cũng rất có khí chất, trên người lúc nào cũng mang đến cảm giác thần bí. Người làng quê hay sợ giáo viên, dù cô chưa làm gì nhưng có không ít người vẫn sợ cô.
Chỉ có Lục Vi Chân sống ở nơi này, người đàn ông khó khăn nói: “Ở đây chỉ có một mình Lục câm sống, cô không thể hỏi anh ta bất cứ điều gì đâu. Chẳng lẽ là thầy Cố bảo cô qua đây hả?”
Trịnh Sở đưa tay sờ mũi, nghĩ thầm, là do cô không đoán ra được nên mới đến tìm Lục Vi Chân. Nhưng Trịnh Sở không thể nói thẳng điều này, cô chỉ gật đầu.
Chắc người này sẽ không đi hỏi cụ thể với Cố Nguyên Trạch, ngay cả khi anh ta hỏi thì Cố Nguyên Trạch sẽ không vạch trần cô đâu.
“Không biết con sói chết tiệt kia có phải là trò quỷ của Lục câm hay không. Tôi vẫn nên đưa cô về trước, sau đó chờ chủ nhiệm tới đây hỏi, một người phụ nữ như cô ở đây một mình không an toàn đâu.”
Trịnh Sở chắp hai tay sau lưng, tay này nắm lấy cổ của tay kia, cô hơi căng thẳng. Lúc nãy cô nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Lục Vi Chân, bây giờ trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, cũng muốn về nhà trước thay vì gặp lại anh.
Nhưng cô không muốn cùng trò chuyện và đi về nhà với người trước mặt. Cố Nguyên Trạch không muốn cô tiếp xúc nhiều với những người ở đây, mà bản thân cô cũng không có ý nghĩ đó với đàn ông ở đây.
Nhưng cô chưa kịp nói thì một con chó đen to lớn vô cùng phấn khích chạy đến.
Người đàn ông bị dọa sợ, nhanh chóng quay đầu lại, cầm cuốc lên muốn động thủ. Trịnh Sở vội vàng ngăn cản anh ta lại.
“Anh Trần, đừng ra tay. Con chó này không có ác ý, anh đừng đánh nó.”
Người đàn ông dừng tay, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Cô Trịnh?”
Con chó vui vẻ đi vòng quanh Trịnh Sở, cái đuôi đầy lông của nó vẫy mạnh.
Anh Trần thấy vậy thì kinh hồn bạt vía, giơ tay định kéo Trịnh Sở qua, nhưng Trịnh Sở lại xua tay, quỳ xuống sờ lông dài trên thân con chó.
Con chó ngoan ngoãn liếm tay cô. Chú chó này thỉnh thoảng sẽ bị dân làng bắt nạt, nhưng tính nó lại hay ham chơi, còn Lục Vi Chân thì không có hứng thú chơi đùa với nó.
“Tôi có chuyện nên mới tìm Lục Vi Chân, anh Trần không cần lo lắng cho tôi đâu, lát nữa tôi sẽ rời đi mà.” Trịnh Sở nở nụ cười: “Giờ là ban ngày, còn có người ở ruộng, cho nên không có chuyện lớn xảy ra đâu.”
Anh Trần này không phải là người tọc mạch. Anh ta không biết Trịnh Sở và Lục Vi Chân có quan hệ như thế nào, nhưng anh ta có tâm tư với Trịnh Sở nên không dám để cô ở đây lâu.
“Bây giờ tôi có thời gian, cô đi rồi trở lại nhanh, tôi chờ cô ở đây. Nếu Lục câm dám ăn hiếp cô, cô hãy hét lên rồi tôi sẽ qua đó ngay lập tức.”
Trịnh Sở hết sức khó xử, nhưng cô vẫn không đồng ý. Nếu cô gặp Lục Vi Chân thì có lẽ thím Lý sẽ càu nhàu một hồi, nhưng nếu cô đi với người này, đến lúc đó Cố Nguyên Trạch lại hỏi cô rằng cô có ý tứ gì với người ta hay không.
Cách đây một khoảng thời gian, cô nói vài lời với một người khác và tình cờ bị Cố Nguyên Trạch gặp được. Trịnh Sở không nghĩ gì nhiều, nhưng Cố Nguyên Trạch ở bên cạnh hỏi bóng gió mấy lần, hỏi đến mức Trịnh Sở phát mệt. Cô không muốn trả lời nữa, anh ta mới nhịn không hỏi thêm.
Cô nói: “Cảm ơn anh Trần, chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi sẽ về sớm mà. Anh cũng đi trước đi. Nếu để thím tôi thấy thì sẽ nói bậy bạ đấy, anh cũng đừng nghe lời bà ấy nói.”
Trịnh Sở đứng dậy đi theo con chó, quay lại chào tạm biệt anh Trần rồi chạy chậm đi.
Người đàn ông họ Trần nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Trịnh Sở, lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đong đưa trong hàng rừng trúc nhỏ trước nhà Lục Vi Chân, một lúc sau thì lập tức biến mất.
Không cần đoán, người đó chắc chắn là Lục Vi Chân.
Anh ta sợ thím Lý nhiều chuyện, nhưng cũng sợ Trịnh Sở bị bắt nạt.
Cô Trịnh là người đơn thuần, ai mà biết được Lục câm sẽ lừa cô rồi làm ra chuyện gì. Cuối cùng, anh ta dứt khoát đặt cái cuốc xuống rồi đợi Trịnh Sở đi ra.
Trịnh Sở quay đầu lại thì thấy anh ta vẫn ở nơi đó, cô dừng lại và nói: “Anh Trần đi trước đi, nếu không thím tôi lại nói.”
Anh Trần vẫy tay để cô đi, anh ta sẽ đợi ở đây. Trịnh Sở thầm ôm trán, khó có thể nói thêm lời nào nữa.
Chiếc vòng trên cổ con chó đã cũ, đồng tiền kia cũng không biết là do ai gắn lên. Sức khỏe của Trịnh Sở hơi yếu, đứng lâu dưới ánh mặt trời nên chân cô hơi nhũn ra.
Trịnh Sở không thể đảm bảo rằng Lục Vi Chân sẽ làm điều gì xấu, nhưng anh sẽ không làm những điều bẩn thỉu, Trịnh Sở vẫn tin tưởng điều này.
Nếu muốn làm, anh sẽ làm ngay trong đêm cứu cô, không cần đợi đến bây giờ.
Nếu không phải là Trịnh Sở thực sự không hiểu những gì Lục Vi Chân muốn nói, thêm nữa là không có ai giúp cô tìm hiểu, thì Trịnh Sở sẽ không đến đây để chịu khổ làm gì.
Trịnh Sở cảm thấy đau đầu, thầm nghĩ thói quen xấu này của mình cần phải thay đổi. Sau khi trở về, cô sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như này nữa.
Cô đang nghiêm túc suy xét lại bản thân, nhưng Lục Vi Chân đã quay trở lại sân nhỏ với vẻ mặt vô cùng khó coi, anh tức muốn nổ phổi.
Trịnh Sở này giỏi thật nhỉ. Thấy anh không phản ứng lại thì lập tức mặc kệ anh, âm thầm chuyển qua mục tiêu khác à? Ở làng này đều là người nghèo, những người có tiền một chút thì đã chuyển đi rồi, không có ai có tiền đến mức có thể đưa cô ra ngoài đâu!
Vậy mà trước đây anh còn cho rằng Trịnh Sở có mắt nhìn tốt, nhưng hiện tại xem ra là anh có mắt như mù.
Nhìn người đó một cái thì đã biết là kẻ không thể làm chuyện lớn gì rồi, một kẻ nghèo kiết xác, thế mà cô còn nói chuyện với hắn nữa!