Khi công việc làm thêm đã xong xuôi, tôi cất bước dọc theo con đường về quen thuộc, và ngay cạnh bên là Wakamiya sánh bước cùng tôi với đôi chân nhẹ bẫng.
Hẳn là do hôm nay cô nàng đã không bị bố mẹ mắng, họ luôn nổi cơn tam bành với cô mỗi khi cô về muộn.
Mới chỉ hơn sáu giờ một chút, ánh sáng xanh trong nơi khoảng trời phía tây dần nhuốm màu đỏ nhạt. Tôi mà chụp lại một bức ảnh với Wakamiya và bầu trời kia làm phông nền thì không khéo sẽ thắng giải luôn mất.
Một cảnh sắc hợp với Wakamiya đến vô cùng tận, nhưng có lẽ đó chỉ là điều quá đỗi bình thường với cô gái như bước ra từ trong tranh này.
“Trời vẫn còn sáng nhỉ.”
“Ừ. Đẹp thật.”
Một thằng từng trải chắc chắn sẽ chớp lấy lúc này mà tuôn ra một hai câu sến sẩm để khen ngợi Wakamiya.
Song tôi chỉ tiếp lời cô ngắn gọn với một chữ ‘Ừ’. Chắc cũng phải mất đến hàng thập kỷ tôi mới có thể rặn ra được một câu trả lời tốt hơn thế.
Nhưng hiển nhiên là hoàn toàn có khả năng tôi vẫn không thể rặn được sau bấy nhiêu thời gian. Quả là một câu chuyện đầy bi thương… [note34922]
“Nhân tiện thì… chúng ta đang đi trên tuyến đường như mọi khi… Đường này có thiệt là đường về nhà của Tokiwagi-san không?
“Ý cậu là sao?”
“À không, tớ đang không biết liệu cậu có định đưa tớ về nhà của tớ rồi chuồn khỏi buổi học hay không…”
“Hahaha. Làm gì có. Nhà tôi cũng nằm trên đường này.”
“Tớ không biết chuyện đó… Xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu.”
“Đừng bận tâm.” – Tôi vừa đáp vừa nặn ra một nụ cười gượng. Tôi vốn đã định làm vậy như một phương án cuối cùng… Giờ thì còn cái nịt mà làm.
“Này, Wakamiya-san. Thực sự là cậu sẽ đến nhà tôi ư?”
“Tất nhiên.”
“…Nhưng tôi là đàn ông.”
“Tớ biết. Tớ chưa bao giờ coi cậu là phụ nữ cả.”
“Không, không, ý tôi không phải vậy… Cậu đang tới nhà một thằng trai trẻ… ừm… Cậu không thấy làm vậy là nguy hiểm lắm à?”
“Aa.”
Như thể vừa chợt nhận ra hành động có phần lợi bất cập hại của bản thân, đôi gò má Wakamiya dần chuyển đỏ.
“Tớ quên mất vụ đó…”
“Cuối cùng cậu cũng hiểu. Thế thì huỷ buổi học này th-…”
“Thật là thất lễ nếu tớ đến thăm nhà cậu mà lại không mang theo hộp quà bánh!”
“Qué? Hộp quà bánh?”
“Đúng vậy! Cậu luôn chăm sóc tớ, nên thật là vô lễ với bố mẹ cậu khi tớ đến thăm nhà mà không mang theo gì cả!”
“Cậu lo cái đó à!? Sao lại thế?”
“Là lẽ thường tình mà.”
“Tôi còn chưa nghe bao giờ… Nhưng cậu không cần phải chuẩn bị gì đâu.”
“Tớ mới là người quyết cái gì tớ cần hay không cần làm.” [note34923]
Thực sự là cổ đâu cần phải chuẩn bị. Làm quái gì có ai ở nhà…
Nhưng đôi mắt của Wakamiya thì lại ánh lên vẻ kiên quyết, chúng tỏ rõ ra một điều rằng cô nhất định sẽ không cho qua chuyện này. Nói chuyện với Wakamiya mấy bữa rày thì mới phát hiện ra được cô nàng hấp tấp đến bất cẩn.
Rồi Wakamiya buộc tôi phải ghé cửa hàng tiện lợi để cô ấy mua một hộp quà bánh.
Những lúc thế này, cửa hàng tiện lợi quả thật là tiện lợi.
--------------------
Solo: Clear