Chẳng biết vì sao Nữ thần học đường lại thích ghé chơi nhà tôi

chương 26: chọn quà cho nữ thần

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Wakamiya lịch sự cúi đầu chào tạm biệt rồi quay gót rời đi.

Bước ra tiễn nàng về dinh, tôi ngậm ngùi thở một hơi dài sầu não.

Ngẫm lại ngày sinh nhật mới vừa được nhỏ chỉ cho trong quyển sổ tay học sinh, tôi chỉ biết ôm đầu bất lực.

“… Ngay sau hôm kiểm tra luôn hả trời? Không ổn rồi…”

Nếu biết trước cớ sự này thì mình đã cố biết cho được sinh nhật của nhỏ sớm hơn rồi. Mà nói đi nói lại, mình nên mừng vì vẫn chưa qua sinh nhật nhỏ.

Dẫu sao tôi cũng đã vượt qua được rào cản đầu tiên – ‘biết được ngày sinh nhật.’

Bước tiếp theo là… tìm hiểu xem nhỏ thích gì.

Vụ này thì tôi cũng được nghe thằng Kenichi chỉ bảo dăm ba câu xem nên mua gì rồi.

Những gì nó khuyên tôi đại khái là––

Nếu là người không thân không thích gì mấy mà đi tặng trang sức thì chỉ tổ khiến người ta sợ hãi thôi.

Người ta trăm phần trăm sẽ tự hiểu là mấy gã này phải có động cơ thầm kín nào đó mới đi tặng trang sức. Với cả con gái cũng không hay sử dụng mớ đồ đạc được người lạ tặng cho đâu.

Và thế là, trang sức, loại.

Tôi cũng thấy mấy món như vậy chỉ có thể dành tặng cho những ai cực kỳ thân thiết thôi, như người yêu chẳng hạn…

Còn tặng hoa thì tôi cũng chả biết phải làm sao với phản ứng của cô nàng khi nhận được một bó nữa. Thế nên, hoa, loại nốt.

Ngay cả người được tặng cũng phải biết cách chăm sóc hoa sao cho chuẩn, rồi còn phải cắm vào lọ nữa. Mất công chết đi được… Vậy nên tôi liền bỏ qua ý tưởng này.

Song, Kenichi cũng có đề xuất cho tôi là nên tặng mấy món nho nhỏ như kem xức tay hoặc tẩy tế bào chết chẳng hạn.

Nếu vậy, nên mua của hãng nào mới được? Tôi có biết tí ti gì về mấy món này đâu…

“Phải hỏi xin thêm lời khuyên của người nổi tiếng thôi chứ mình cũng bó tay rồi…”

Tôi cầm lấy điện thoại rồi gọi cho Kenichi.

Những lúc thế này thì người sở hữu chiếc danh bạ có số lượng liên lạc chưa tới hai chữ số như tôi có thể nhanh chóng tìm ngay ra được người muốn gọi.

Buộc phải thừa nhận chuyện này khiến tôi có hơi chết trong lòng một chút, song…

Tôi chưa hề mò tên của hắn thì nó đã hiển hiện ngay trước mắt khi vừa mới mở ứng dụng nghe gọi lên…

“Giờ mày rảnh không Kenichi?”

“Quào~! Được Towa gọi vui quá đi~ Mày điện tao giờ này thì chắc là mày hỏi không được sinh nhật nhỏ rồi chớ gì? Hay mày muốn xin người đáng tin cậy như tao ban cho tri thức? Úi chaaa!!! Rất hân hạnh được giúp đỡ, bạn tôi ơi!”

Giọng nói cao hứng của tên này ong cả đầu tôi. Ồn chết đi được.

“… Tao cúp đây.”

“Á! Khoa––”

Tôi nhấn nút gác máy rồi thở dài.

Thôi giờ đành tìm hiểu trên mạng vậy. Dẫu sao mạng xã hội bây giờ kiếm gì mà chả có.

Brừ, brừ.

Tôi liếc sang chiếc điện thoại đang rung lên liên tục của mình.

Nếu cứ làm lơ nữa thì nó sẽ tiếp tục gọi đến làm gián đoạn công cuộc tìm kiếm của tôi mất.

Hết cách thật chứ… Cứ chiều theo ý nó vậy.

“Khoan hãy cúp máy!”

“Mày nhiễu sự hơn tao nghĩ.”

“Ác mồm ác miệng quá đấy! Chả phải mày gọi tao trước còn gì…”

“Tại tao cũng không ngờ đêm hôm khuya khoắt thế này mà mày còn nhiều năng lượng đến vậy…”

“Bộ thế không tốt à? Mà mày cũng cần tao giúp gì đó mới gọi tao đúng chưa?? Có lúc quái nào Towa gọi tao chỉ để chuyện phiếm đâu.”

Cái mũi thằng riajuu này vẫn nhạy phết. Thâm tâm tôi thầm tặc lưỡi trước cái cách mà Kenichi nắm thóp ý định của tôi.

“Này Kenichi, vừa xong đợt kiểm tra là tới sinh nhật Wakamiya đấy…”

“Ố? Ố là la? Mày hỏi nhỏ rồi sao!”

Thấy Kenichi trở nên phấn khích như này khiến tôi nhột nhạt cực kỳ nhưng tôi đã kiềm nén lại được, trán tôi giờ đây chắc đầy gân xanh chạy dọc xẻ ngang rồi.

“… Tao hỏi nhỏ rồi. Không nên à?”

“À không~ Hiển nhiên là được! Chỉ là bởi Towa nhát cáy chết đi mất, nên tao cứ đinh ninh là mày sẽ không hỏi được rồi quay sang khóc lóc với tao chứ~”

“Xin lỗi vì tao nhát cáy nhé. Nếu cần thì tao buộc phải làm thôi…”

Dù đó là nhờ chó ngáp phải ruồi mới biết…

Mà thôi, việc gì tôi phải kể cho nó chứ.

“Hừm, thế à. Tao cứ nghĩ là mày tình cờ thôi. Như vô tình nhòm được trong sổ tay học sinh chẳng hạn.”

“… Bậy nào. Tao biết được là nhờ tao giỏi ăn giỏi nói đấy chứ…”

Tự dưng nghe được mấy câu Kenichi vừa buông ra làm tôi cứ ngỡ nó là nhà ngoại cảm, lẽ nào nó đã theo dõi hai đứa tôi nói chuyện?

“Ha ha! Dù sao thì mày cũng xong bước đầu rồi! Vậy giờ mày muốn nhờ tao đề xuất coi nên tặng quà gì chứ gì?”

“… Haa. Ừ. Đúng vậy.”

Tôi nở một nụ cười chua chát qua điện thoại. Kenichi nó cứ liên tục đi guốc trong bụng tôi thế này khiến tôi chỉ biết cười trừ.

“Tao cũng không rành ba cái nhãn hiệu này nọ cho lắm đâu. Ủa mà Towa, theo như hôm bữa tụi mình nói chuyện ấy, thì mày định tặng gì cho nhỏ?”

“Hửm… Kem xức tay của Mentholatum.”

“Mày tính tặng một món chăm sóc sức khoẻ!?” [note40913]

“Không được à? Tao thấy chọn cái này an toàn hơn…”

“Nghiêm túc thiệt kìa…”

Tôi nghiêng đầu trước giọng điệu ngạc nhiên của Kenichi.

“Hiểu rồi. Vậy là tao nên mua một bộ lớn hơn để nhỏ dùng được lâu hơn đúng không?”

“Khoan đã, khoan đã! Đây là quà cho con gái nên mày nhớ mua loại kem tay có mùi thơm nhé!!”

“À, được thôi.”

Tôi ghi lại vào tờ giấy nhớ trên tay. Ra là tôi phải tặng thứ gì đó kiểu cách một chút nhỉ.

“Trời ạ… Không thể tin được mày có thể nghĩ được thế này.”

“Không cần khen tao đâu.”

“Tao đách có khen mày nhé!!”

Tôi nghe tiếng thở dài qua điện thoại, nó đâu cần phải kinh ngạc đến vậy. Biết làm sao được, trước giờ tôi đã bao giờ có dịp tặng quà cho ai đâu nên biết gì chết liền…

“Phải gấp rút lo cho xong chuyện này mới được.”

“Hử?”

“Được rồi! Kiểu gì thì cũng chỉ có con gái mới hiểu được quan điểm của con gái thôi! Đổi lượt nào.”

“Cái éo? Đổi lượt…?”

“… Xin chào, Tokiwagi-san đúng không? Tôi là Fuji đây.”

Từ bên kia đầu dây, một chất giọng lạnh lẽo truyền đến.

“Ừm… Sao cô lại ở nhà của Kenichi…?”

“… Vì tôi là bạn gái của ảnh.”

“Nhưng khuya rồi mà…?”

“… Tôi là bạn gái của ảnh.”

“À, ừ…”

Cô ấy có vẻ không muốn trả lời nên tôi đành không đá động gì chuyện này nữa vậy.

“… Nãy giờ tôi đã nghe hai người nói chuyện rồi. Tôi cũng hiểu tại sao cậu lại dở tệ trong vụ này. Giờ ráng mà ghi lại từng câu từng chữ tôi sắp nói.”

“Ừ.”

“… Trả lời bằng ‘Vâng’.”

“Vâng…”

Hãi vãi nồi, mồ hôi lạnh đang rỉ ra trên trán tôi đây nè.

Fuji-san là một người đẹp lạnh lùng, song tôi không tài nào tán chuyện với cô ấy quá năm phút nổi đâu. Thằng Kenichi đúng là đỉnh thật.

Và thế là, bài thuyết giáo của Fuji-san, dài tận ba mươi phút.

-------------------

Chào buổi chiều, tôi chính thức trở lại rồi đêyyyy :>-------------------

Solo: Clear

Truyện Chữ Hay