Nhưng nói hay là thế, cơ mà luyện tập hết tháng mà ngay cả bóng dáng tiểu thành hắn cũng chả ngó tới. Bây giờ hắn mới xuất ra được mười chưởng liên tục, uy lực cũng khá mạnh, hắn từng đánh thử vào một tảng đá to như căn nhà hai tầng, sau khi đánh xong viên đá không có động tĩnh nhưng vài giây sau thỳ viên đá rạn nứt toàn bộ bề mặt, sau đó đáng sợ là viên đá cứ thế hoá thành bụi bay theo cơn gió. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, đây mới chỷ là mười chưởng, vạn chưởng thỳ chắc là phá cả đại lục luôn mất.
Nhưng ảo tưởng lại không về với sự thật, vì sư phụ hắn nói đơn giản vì ngươi một chưởng cũng làm viên đá tan vỡ thế rồi, mười chưởng hay vạn chưởng thỳ cũng chỉ như thế mà thôi, cái mà ngươi luyện hiện tại là tốc độ ra chưởng, chứ độ mạnh chưởng lực thỳ ngươi chưa đủ sức để luyện. Hắn khóc không ra nước mắt cứ tưởng mình sắp luyện được tiểu thành hoá ra là chưa được gì cả.
Trở về với hiện tại, dồn nén tất cả sức mạnh vào lòng bàn tay, từ lúc đột phá hắn cảm giác mình có thể đánh ra một lúc mười lăm chưởng, ngắm đến đỉnh đầu, thái dương, hốc mắt, mũi, nhân trung, quai hàm, cổ, tim, ức,... Toàn là các tử huyệt. Hắn ra chưởng liên tục, không hề nao núng hay do dự. Lão sư dạy hắn rằng đã không ra tay thỳ thôi, nhưng đã quyết định đánh phải trong thời gian ngắn nhất giết hoặc làm mất sức chiến đấu đối phương, đừng có giông dài khoe vũ kỹ với người khác, nếu đẹp mắt, lợi hại người ta cũng không đứng vỗ tay, khen ngợi rồi chịu thua đâu. Đánh với ai cũng thế, một là đối thủ, kẻ thù của ngươi, đã là đối thủ, kẻ thù thỳ đừng thương xót hay nhẹ nhàng giáo huấn. Ngươi đừng hi vọng kẻ thù biết sợ ngươi vì nếu hắn biết sợ thỳ hắn đã không làm kẻ thù của ngươi rồi, hắn có thể tỏ ra đầu hàng lúc này nhưng hắn sẽ chờ đợi ẩn nhẫn tới khi ngươi sơ hở lại cắn ngươi một cái chí tử hoặc hắn sẽ làm hại đến người nhà của ngươi. Người tu luyện không thể vô tình, vì tình cảm chính là chất đốt khiến ngươi mạnh mẽ hơn, khi ngươi mạnh mẽ hơn mà lại không thể bảo vệ lại tình cảm đó thỳ ngươi cũng dần trở thành phế vật mà thôi.
Thứ hai, chính là ta, một trong hai người ngươi không cần phải nương tay. Dù ngươi có mạnh thế nào cũng chả làm gì được ta, nếu ngươi mạnh hơn ta thỳ ta cũng chả đứng đây dạy ngươi làm gì. Vậy nên hay nhớ rằng, giao chiến với bất cứ ai thỳ người đó sẽ là kẻ thù của ngươi và cũng đồng thời là lão sư của ngươi. Từ những tổn thương mà rút kinh nghiệm, từ những sai sót mà hoàn thiện bản thân, từ nhưng đau đớn mà nhắc nhở mình. Nếu ngươi làm được như thế thỳ ngươi mới có tư cách có một ngày không phải nghe lời dạy của ta nữa, có tư cách đứng bên cạnh ta.
Mỗi khi nhớ lại những lời lão sư nói, máu trong người tiểu Lâm như sôi lên, hắn muốn được đứng cạnh lão sư, được lão sư công nhận.Vì thế mỗi trận chiến với lão sư hắn đều dốc toàn bộ sức lực, coi đây như một trận sinh tử chiến vậy.
Chưởng pháp lao đến, ảnh chưởng như đến cùng một lúc, ngắm thẳng các tử huyệt, khi cách người Tử Phong có vài phân. Thỳ Tử Phong mới nhẹ vung tay. Đôi mắt tiểu Lâm lúc này chỉ nhìn thấy một cành trúc mỏng manh, cong cong xanh tươi quất tới.
Bốp…. cơn đau kéo tới, thằng nhóc như mất trọng tâm, một chân quỳ xuống đất, chưởng pháp đang theo thế thẳng lao tới thỳ đánh hết xuống mặt đất dưới chân Tử Phong. Đất nơi đây rắn chắc kỳ lạ, chưởng lực mạnh mẽ đánh xuống mà chả có tý dấu vết. Cơn đau thấu xương từ vai truyền đến khiến toàn bộ tinh thần chiến đấu của Tiểu Lâm biến mất tiêu.
Vút…Vút…Vút…Vút…
Liên tiếp các cơn đau kéo đến, khiến tiểu Lâm chỷ kịp á lên lên một cái rồi co quắp người chịu đòn. Hắn muốn khóc, thật sự muốn khóc. Sư phụ hắn đánh quá kì dị. Đánh vào lưng mà cơn đau lại ở bắp chân, đánh vào tay cơn đau lại ở ngực,… Dù có che chắn thế nào, cơn đau vẫn chuẩn xác các vị trí mà sư phụ hắn muốn.
Tử Phong càng đánh càng hăng. Sau một hai lần đầu đánh thằng nhóc này khiến hắn càng nghiện đánh người. Đừng nhầm là hắn có ham muốn biến thái này, nếu mà đồ đệ hắn là tiểu nha đầu thỳ cùng lắm hắn chỉ đánh một hai cái, chỉ ra chỗ sai lầm, nhẹ nhàng uốn nắn. Nhưng ai bảo là thằng nhóc này là con trai, nếu không cho hắn mất ít xương máu thỳ làm sao có thể đáng làm đồ đệ hắn, phải chứng tỏ rằng làm đồ đệ của hắn không phải là dễ đến thế, cũng phải có ít tiền công, đúng vậy là tiền công.
Hắn rất thích cảm giác bắt nạt kẻ yếu này, haha thật tà ác. Cảm giác đánh người đến không có sức hoàn thủ. Bảo sao mấy tên côn đồ lại thích bặt nạt đánh người đến vậy, cảm giác mình mạnh mẽ hơn, cảm giác mình đứng trên người, haizz một lời khó tả.
Đánh thêm mấy cái, nữa rồi kết thúc bằng một chiêu quét thẳng đứng lên trên. Tiểu Lâm bay lên không trung rồi rơi về phía sau. Quả là một đòn đẹp mắt.
Đôi mắt tiểu Lâm dàn dụa lệ, lần nào cũng thế, lão sư luôn kết thúc chuỗi combo bằng cách này, khiến hắn bay lên không trung đến năm giây rồi mới rớt xuống. Hắn muốn tự vả vào miệng vì đã từng nói rằng mình muốn bay lượn trên không trung, và thế là lão sư đánh hắn thế bảo rằng cho hắn tập làm quen với không trung.
Và thế là chuỗi ngày đau khổ của tiểu Lâm tiếp tục kéo dài thêm nửa năm nữa. Hắn hiện giờ là luyện khí thập nhị trọng. Đúng là thập nhị trọng. Quá trình khắc khổ rèn luyện, tu luyện đã kích phát tiệm lực hắn đủ để tu luyện thêm hai trọng luyện khí.
Thập nhất trọng – Thăng thiên: thiêu đốt linh khí trong người, thiêu đốt cơ bắp, máu, xương,… để vượt giới hạn, khiến sức mạnh bốc phát mạnh lên gấp gần mười lần, có thể đánh ngang tay với tu sĩ Trúc Cơ kì. Hắn từng kích phát và may mắn một lần chạm vào vạt áo lão sư, dù lão là lão sư đang ngủ…. Hơn thế ở trạng thái này, lần đầu tiên hắn nhìn thấy được quỹ đạo quỷ dị của cây trúc đánh tới hắn, nhưng chỉ là nhìn mà thôi, hắn vẫn chưa đủ tốc độ tránh khỏi.
Thập nhị trọng – Hóa thiên: Trạng thái này lại dồn nén toàn bộ sức mạnh về một điểm, tận thu tối đa khí tức, như trở thành phàm nhân vậy. Ở trạng thái này rất đặc biệt, tất cả cơ thể phải được thả lỏng, giác quan, mọi thứ. Sức mạnh thu lại về gần như bằng không. Trạng thái này giống như thu nhỏ một con rồng đáng sợ trở về một con rồng đồ chơi vậy, không khí tức, không sức mạnh, không cảm nhận, không tồn tại. Nhưng điều đặc biệt là lần đầu tiên hắn thấy cây trúc đánh tới và hắn tránh được, hắn chỉ bước sang một bước đơn giản như đi dạo mà tránh được. Nhưng sau khi bước xong một bước cả cơ thể hắn kiệt quệ, không thể nhấc được một ngón tay, mắt díu lại, trìm vào hôn mê. Trước khi hôn mê, thứ hắn nhìn thấy là nụ cười hài lòng của sư phụ.