Chán Tu Luyện, Làm Lão Sư

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vâng thời gian thấm thoát thoi đưa, tiểu Vũ cũng đã ở đây được hai năm. Nàng đã vào đúng vai ô sin cao cấp của lão sư, nấu cơm, quét dọn, pha trà, rót trà. Buổi tối trăng thanh gió mát thỳ đánh đàn ca hát cho hắn nghe. Nàng đã bị lão sư tẩy não và an phận làm nha hoàn cho hắn rồi. (Một người nữa ra đi….)

Khung cảnh khu vườn thỳ khu vườn trúc trước nhà, hồ sen vẫn thế. Nhưng trước đây nàng từng bảo hắn, nếu nhà chỉ mà một màu xanh lục của trúc thỳ quá buồn chán, không lột tả hết được vẻ đẹp nhân sinh bốn mùa. Hắn xoa xoa cằm rồi cảm thấy cũng có lý, vì thế hắn liền ra ngoài một chuyến. Lần đầu thỳ mang về một cây Ngân Hạnh (cây rẻ quạt – google là biết) cổ thụ, nhìn cũng phải hơn nghìn năm tuổi. Hắn nói nhổ ở hoàng thành Vân Phong đế quốc. Nàng im lặng không nói gì. Hắn nhổ cả tổ thụ của Hoàng gia Vân Phong đế quốc về trồng làm cảnh, nàng thật sự không biết nói gì. Hắn nói cây này sắc vàng của mùa thu nên hắn trồng bên phải nhà. Tre trúc xanh mơn mởn nên đại diện cho mùa hạ, còn ngân hạnh vàng úa thỳ đại diện cho mùa thu nằm cạnh bên.

Tiếp theo, hắn lại ra ngoài khi về mang ba cây đào lâu năm trồng ở bên trái, Đào là thể hiện cho sắc xuân, cho năm mới may mắn, trồng xuống còn vận dụng tiên pháp khiến hoa đào bay phiêu phiêu trong gió rất lãng mạng.

Hắn lại ra ngoài rồi mang về chục cây Thông. Hắn nói đã là mùa đông thỳ cây này là biểu tượng chuẩn nhất rồi. Trồng vào phía sau nhà, thi pháp cho tuyết rơi lây phây. Thế là cả khu vườn trở thành bốn mùa xuân, hạ, thu đông.

Bên trái là vườn đào, hoa đào phiêu phiêu trong gió, sương sương mờ ảo, như chốn bồng lai tiên cảnh, lại còn thiết kế thêm ảo trận là các cây đào như di chuyển qua lại. Phía trước là vườn trúc xanh um, ánh nắng chiếu qua từng kẽ lá thật thơ mộng, hoang sơ, gió thổi càng trúc lao xao như một loại giai điệu thiên nhiên. Bên phải là gốc Ngân hạnh cổ thụ vàng ươm, lá ngân hạnh rụng vàng cả một khu quanh gốc, nếu mặc bạch y ngồi dưới tán cây đánh huyền cầm thỳ chả khác gì tiên tử hạ phàm giảng tiên nhạc cả. Phía sau nhà lại là vườn thông, tuyết trắng, hoa tuyết xinh đẹp nhẹ nhàng rơi xuống chạm vào nền tuyết trắng rồi tan ra. Sắc xanh thẫm của lá thông lấp ló qua sắc trắng của tuyết đọng. Quá đẹp quá mờ ảo.

Sau khi kiến tạo cả khu vườn, thành ra lão sư mỗi ngày vác ghế ra sáng ngồi vườn trái, trưa ngồi vườn trước, chiều lại ra vườn phải, đến tối lại ra vườn sau. Hắn lười chuyển ghế quá thành ra thỳ lấy gỗ cây ra làm mỗi khu một cái ghế luôn. Ghế đào, ghế trúc, ghế ngân hạnh, ghế thông đủ cả.

Tiểu Vũ im lặng, không biết nói gì, cũng không dám nói nữa. Nàng chỉ muốn thay đổi thêm một ít cảnh sắc mà thôi, ai ngờ tên khùng này lại chơi trọn bộ xuân, hạ, thu, đông trong vườn. Nàng hiện tại thỳ sinh hoạt như phàm nhân thành ra loanh quanh trong vườn bị chuyển đổi khí hậu liên tục cũng khiến cho nàng rối loạn đầu óc.

Hôm nay là ngày hắn bảo đồ đệ của hắn sẽ về nên tiểu Vũ cũng dọn dẹp chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn. Trời đã chuyển gần trưa, Tử Phong đứng dậy khỏi ghế đào chuẩn bị chuyển sang ghế trúc ngồi, rất đúng giờ giấc không hề sai lệch một giây. Vừa đặt mông xuống thỳ một dáng người dỏng cao bước từng bước đến cổng nhà. Một thanh niên trẻ tuổi, nhìn có vẻ tả tơi, đầu tóc bù xù dài lởm chởm. Thanh niên bước tới cổng, hai mắt liếc nhìn xung quanh, không giấu nổi vẻ ngơ ngác. Nhìn trái nhìn phải, lại quay đầu nhìn xuống thôn xóm dưới chân núi. Chắc chắn rằng mình không về nhầm chỗ mới đẩy cửa bước vào. Nhưng khuôn mặt vẫn không dấu nổi vẻ ngạc nhiên, nghi ngờ.

Nhìn trước mặt bóng dáng quen thuộc, nằm lười nhác trên ghế, tiếu ý nhìn hắn hắn mới chắc chắn về đúng nơi. Cũng ngạc nhiên vì bên canh đứng thêm một nữ nhân xinh đẹp như thiên tiên lại mặc y phục kiểu nha hoàn, nhưng hắn cũng không nhìn nhiều thêm.

“Sư phụ ta trở về rồi” – Đây chính là tiểu Lâm, sau hai năm vất vả rèn luyện trong Lãnh Yêu xâm lâm, được triệu hồi của lão sư hắn đã một mạch chạy về. Nay hắn đã mười ba tuổi, càng da dáng thanh niên hơn. Khuôn mặt tuy vẫn còn non trẻ, nhưng đôi mắt lại kiên nghị, lãnh khốc. Có vẻ hai năm rèn luyện tiểu Lâm đã trưởng thành lên rất nhiều.

“Ừm đồ nhi ngoan về rồi đấy à, lại lại cho vi sư xem con lớn thế nào rồi nào, nhìn con vẫn khỏe mạnh, đầy đủ tứ chi ta cũng vui mừng” – Tử Phong lại trưng bộ mặt hiền hậu, hòa ái, nụ cười thân thương ra. Khóe môi tiểu Vũ, tiểu Lâm cùng giật giật mấy cái. Cái bộ dạng này thật thiếu đánh mà.

Tiểu Lâm cảm giác nước mắt gần trào ra, cuối cùng hắn cũng trở về. Chỉ có trời mới biết hai năm qua hắn khổ cực thế nào. Bị vứt vào trong rừng rậm có những yêu thú hung dữ nhất nhân gian, lại không hề có thứ gì bảo mệnh, vũ khí, tự lo cho bản thân từ A đến Z, đối đầu với những yêu thú còn chưa đủ, lại phải đề phòng bọn dong binh đoàn âm hiểm, gian dối. Hai năm qua hắn thực sự nhiều lúc tưởng chừng như chết dưới nanh vuốt yêu thú hay dưới tay tu sĩ cường giả. Nếu không phải nghĩ về gia đình, nghĩ về mơ ước trở thành cường giả hắn đã bỏ cuộc rồi.

Điều hắn cay đắng nhất chính là lão sư hắn, đã không cho cái gì thỳ thôi đi. Thế mà trước khi vứt hắn vào rừng còn ném cho hắn một cái mõ thêm một cái gậy gõ. Ôn tồn nói rằng “Khi rèn luyện thực tế này thỳ không thể tránh được việc giết chóc, giết chóc nhiều sẽ tích tụ sát khí, oán khí gây bất lợi cho tu hành về sau, thế nên ta truyền cho con một bộ kinh phật siêu độ, mỗi ngày trước khi ngủ phải tụng kinh gõ mõ để tẩy rửa linh hồn, hóa giả sát khí, oán khí”. Ngớ ngác nhìn cái mõ gỗ to bằng hai nắm đấm trong tay, tử Lâm xúc động muốn ném nó vào cái khuôn mặt đáng ghét kia. Cái gì mà tụng kinh gõ mõ, hắn chém giết, trốn chạy thừa sống thiếu chết trong rừng vậy mà còn bắt hắn tụng kinh vào đêm tối, ngại hắn ít yêu thú truy giết quá à. Với lại hắn là tu sĩ chứ có phải phật tử đâu mà siêu với chả độ. Nhưng cay đắng, xúc động, bực tức hắn vẫn phải nén vào trong lòng, đau khổ làm theo. Vì nếu không làm theo thỳ nửa đêm đang ngủ sẽ có một cành trúc bay từ nơi nào đến đánh hắn. Hắn vất vả tu luyện, rèn luyện xây dựng đạo đài Trúc cơ, và y như rằng khi đạo đài hoàn thiện cực hạn sẽ có một cành trúc bay đến đánh hắn thảm hại, đến khi tỉnh lại thỳ thấy đạo đài mình vất vả xây đắp bị dồn nén lại thành một tầng mất rồi. Quá trình đấy đau đơn tột cùng vậy mà hắn bị làm đi làm lại bao nhiêu cũng chả nhớ.

Hai năm qua đi, giờ đây hắn đã Trúc cơ viên mãn, có thể sẵn sàng đột phá Kim đan kỳ thỳ được lão sư gọi về. Hắn cũng nghĩ vậy là đã hoàn thành khóa huấn luyện kinh khủng này rồi, vậy mà còn trước thời hạn một năm cơ. Hắn vui mừng tự hào, nhưng mà….

Truyện Chữ Hay