Hoàng lịch năm
Tứ quốc: Hồng Liên đế quốc, Bạch Thiên đế quốc, Dạ Hoang đế quốc, Vân Phong đến quốc
Chiến tranh liên miên, bốn đế quốc nằm phân chia theo hướng đông, tây, nam, bắc vì tài nguyên, mưu đồ mà luân xâu xé lẫn nhau.
Bạch Thiên đế quốc ở phương bắc, quanh năm suốt tháng bão tuyết, lạnh giá.
Hồng Liên đế quốc ở phương nam, nơi thời tiết khô nóng, hầu như là toàn xa mạc.
Dạ Hoang đế quốc ở phương tây, nơi rừng núi âm u, độc vật hoành hành.
Vân Phong đế quốc ở phương đông, được coi là thời tiết ôn hòa nhất, giáp ranh với Hồng Hà rộng lớn vô biên.
Chiến tranh đã nổ ra , năm… Vân Phong đế quốc liên minh với Bạch Thiên đế quốc đối chọi với Dạ Hoang và Hồng Liên đế quốc, bên như ăn ý tự nhau đối chọi một với một.
Tây Phong thôn, nằm ở gần biên giới Vân Phong và Hồng Liên. Thuộc quyền quản lý của Liên Hỏa thành Vân Phong đế quốc. Năm nay là đến chu kì năm tuyển quân một lần. Một vị thống lĩnh mặc giáp bạc oai phong dẫn theo hơn chục lính tốt năm nay được phân công tuyển quân khu vực này. Dưới ánh mắt sùng bái, ngưỡng mộ của người dân trong thôn. Tiêu Lĩnh ồm ồm cất giọng giảng giải về sự cần thiết của tuyển quân, quy tắc trách nhiệm của người dân đối với quốc thổ, đưa ra động viên khích lệ với người dân. Cứ năm một lần, nam nhân từ , tuổi trở lên được gọi vào quân ngũ, người nhà sẽ được chu cấp quan tiền đủ để gia đình ăn no mặc ấm trong vòng năm, lại được sự bảo hộ của quân triều đình.
Trần Tử Phong ngồi tại khu vườn nhỏ của mình, nhẹ nhàng đưa chén trà nóng lên miệng nhấp mộp hớp, nhẹ nhàng nhìn tràng cảnh tuyển quân nhộn nhịp phía dưới. Cầm cái tẩu thuốc tự chế lên rít một hơi, ngửa nhẹ đầu thổi một làn khói trắng. Đây là thời gian thoải mái nhất mà Trần Tử Phong thích làm. Hắn không phải người ở đây, nói đúng hơn hắn không phải người thế giới này, hắn là người địa cầu.
Trước đây hắn là một thanh niên tuổi ở địa cầu, vừa ra trường đi làm tại một công ty nhỏ của người anh họ, chán nản sống qua ngày. Gia cảnh nghèo khó, học hành bình thường, con người bình thường, phải nói cả cuộc đời của hắn gắn liền với chữ bình thường. Hắn nhìn về người cha già nát rượu, nhìn về người mẹ ốm yếu nhưng vẫn phải lo toan mọi việc trong nhà, nhìn về người anh trai kém cỏi chả làm gì được lên hồn lại ích kỷ chỉ lo nghĩ cho bản thân. Hắn chán mọi thứ, chán cả bản thân hắn. Học hành kém cỏi, lại được di truyền tính lười nên cũng rất may mắn hắn đỗ được đại học vào một trường hạng trung, hơn năm học đại học cũng chả để lại vết tích gì, bình thường mà học xong mà tốt nghiệp với tấm bằng trung bình. Chuyện tình thỳ lại càng bình thường, hắn yêu một cô gái bình thường từ cấp , xong khoảng thời gian trên đại học con người trở lên thực dụng hơn cộng thêm khoảng cách yêu xa nên hắn cũng bị người yêu bỏ theo người khác. Hắn luôn tự cao tự đại cho rằng bản thân mình giỏi, chỉ do lười nên mới thế, nhưng đến tận lúc bị người yêu cắm sừng hắn mới nhận ra rằng trước đây mình ngây thơ cơ nào. Sau khoảng thời gian dài hắn chán mọi thứ, chán cuộc sống, chỉ muốn được chết, nhưng hắn lại không muốn tự tử vì cho rằng đấy là việc làm của kẻ hèn. Hắn cứ mặc kệ cuộc đời, sống ngày qua ngày với một từ bình thường.
Hắn hay đọc truyện, thích đọc truyện. Trong nhưng năm tháng buồn chán đấy, hắn tìm đọc các bộ truyện đọc giải khuây, rồi đắm mình vào trong ý lúc nào không hay. Hắn đọc mọi thể loại nhưng thích nhất là những câu truyện tiên hiệp, sắc hiệp. Hắn cũng muốn được xuyên không, cũng muốn được trải nghiệm làm nhân vật chính. Và rồi một ngày vào sinh nhật tuổi ông trời đã đáp ứng hắn. Một cái xe tải mất lái lao thẳng vào hắn vì tránh một lũ trẻ. Khoảnh khắc ấy hắn nhẹ hẫng rồi cảm thấy “Cuối cùng mình cũng được giải thoát”.
Hắn xuyên không, thực sự xuyên không, hắn xuyên không đến nơi có thể tu luyện. Cũng từ đáy xã hội hắn bằng sự đam mê, bằng niềm tin hắn càng ngày càng mạnh hơn và cuối cùng hắn cũng trở thành cường giả đứng đầu. Những chưa hết tưởng như mọi thứ viên mãn, thỳ hắn gặp phải đại kiếp nạn, trong lúc độ kiếp hắn bị ám toán ngã xuống, hắn chán nản cười vì tưởng rằng nơi này cuộc sống của hắn sẽ khác biệt nhưng cuối cùng thỳ nơi nào cũng thế, luôn có người đâm sau lưng, đè ta đạp ta xuống để leo lên và đau khổ hơn đây là những người ta tin tưởng, nuôi nấng, dạy dỗ. Vào giây phút cuối cùng, hắn nhắm mắt lại cười thảm, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Xong hắn lại nhận ra hắn lại xuyên không đến thế giới khác, cũng tu luyện, cùng cá lớn nuốt cá bé, cũng mạnh được yếu thua. Hắn lại cố gắng một lần nữa leo lên đỉnh danh vọng. Nhưng rồi lại một lần nữa, người con gái hắn yêu thương, bảo vệ cả đời lại một đao đâm vào tim hắn. Mọi lý do lúc này chỉ là mây bay, hắn thất vọng, hắn chán nản thêm một lần.
Ông trời như trêu ngươi hắn, bắt hắn xuyên không tiếp một lần, rồi một lần, một lần. Đủ các thế giới. Nơi hắn trở thành đại ma đầu, nhiệm vụ phục hưng ma tộc, giết người làm ác đủ cả. Nơi hắn trở thành yêu lang, một đường ăn thịt uống máu đồng loại, tiến hóa huyết mạch, phản tổ rồi cuối cùng trở thành thần thú Thôn Thiên. Nơi hắn trở thành xác sống, cắn nuốt con người, xác sống khác để mạnh hơn, rồi hắn trở thành xác sống mạnh nhất, nỗi khiếp sợ của con người, mở ra thời đại xác sống làm chủ. Nơi hắn trở thành tinh linh, điểu nhân,….
Tất cả các kiếp sống hắn đều bị ám toán, lừa gạt, hãm hại. Lúc thỳ là người thân thiết cha mẹ, anh em. Lúc thỳ là thê thiếp, lúc thỳ là huynh đệ, đồng bạn. Lúc thỳ là sư thầy,….
Đã có kiếp hắn không thiết, bỏ hết các mối quan hệ trở thành độc lang nhân, một mình một thân nhưng đến cuối hắn lại mới biết được tất cả hắn đạt được, làm được lại do một kẻ an bài bố trí mục đích để lấy hắn làm hạt giống để đột phá cảnh giới, và kẻ đó lại là một vị lão tổ của hắn.
Hắn đã nhận mệnh, dù thế nào ông trời vẫn bắt hắn phải đối diện với sự phản bội, làm tổn thương bởi những người hắn yêu thương, gửi gắm hi vọng. Cuối cùng đến hiện tại đã là kiếp thứ chín của hắn.
Lần này hắn xuyên không vào một cậu bé mồ côi, không quen biết ai, thân cô thế cô. Bằng kiến thức kiếp trước hắn tự thân tu luyện đến đỉnh cao, không ai biết hắn là ai, không ai biết hắn tồn tại. Bây giờ hắn đã tuổi tự hóa mình thành một trung niên, sống ở nơi thôn làng hẻo lánh, hưởng thụ cuộc đời nhẹ nhàng trôi này. Hắn ở chân một ngọn núi nhỏ, trồng xung quanh đầy trúc, lại tạo một hồ nước trồng sen. Một ngôi nhà trúc, lợp rơm, một cái bếp ấm cúng. Hắn mệt rồi, hắn muốn an nhàn sống ở đây, ngắm nhìn nhân sinh.
Hôm nay cũng như mọi ngày, hắn ngửa người dựa vào chiếc ghế tựa, thi thoảng rít một hơi thuốc rồi thở ra làn khói trắng. Ngắm nhìn lá trúc lao xao theo gió, nghắm nhìn đám mây nhẹ nhàng trôi, hắn thích cảm giác này. Tiếng bước chân tới gần, một thằng nhóc tầm tuổi xách một cái giỏ đựng đồ vất vả bước tới nơi Trần Tử Phong ngồi, khẽ liếc một cái rồi Trần Tử Phong cũng kệ nó, nó là đứa con trai lớn trong gia đình gần nhà Trần Tử Phong nhất, hai vợ chồng làm nông, có đứa con, sau thằng nhóc này là một cặp song sinh trai gái nữa, họ hay mang cho Trần Tử Phong đồ ăn linh tinh, rất tốt tính, hiền lành. Trần Tử Phong cũng hay làm một số đồ đạc như ghế, tủ, giường,… cho nhà hắn.
“Phong thúc thúc, mẹ ta bảo ta mang cho thúc hai cái bánh bao chay, mẹ ta mới làm sáng nay”
“Ừm, để đấy đi” – liếc nhìn thằng nhóc, khuôn mặt trẻ con trắng trẻo, trên má là vệt than đen, chắc do đùa nghịch bôi lên mà không biết. Thằng nhóc hay sang đây trò truyện, hỏi đủ thứ với Trần Tử Phong, hắn cũng chả ghét bỏ nó, hắn lười đề phòng, lười trốn tránh rồi, hắn cứ mặc kệ hưởng thụ cuộc sống an nhàn, đến đâu thỳ đến.
Thằng bé bỏ cái giỏ xuống, mở nắp hộp đựng, lấy trong đấy ra một đĩa đựng hai cái bánh bao nhỏ đặt lên bàn, bánh trắng mịn, vẫn còn nóng ấm. Trần Tử Phong biết gia đình thằng nhóc tiểu Lâm này cũng không giàu có, nhưng nếu có món ăn ngon luôn làm cho cả hắn một ít, thành ra hắn cũng có tý thiện cảm hay giúp đỡ nhà hắn.
Thằng nhỏ ngồi xuống cái ghế khác, cũng học theo giáng vẻ nằm ngắm cảnh của Trần Tử Phong, khiến hắn mỉm cười. Thấy đôi mắt thằng nhỏ nhìn về phía dưới thôn, Trần Tử Phong hỏi
“Sao thế ??? muốn đi tuyển binh à ?”
“Đúng thế Phong thúc thúc, nhưng mà ta chưa đủ tuổi, cha mẹ bảo tuổi thỳ mới được nhận vào binh cơ”
Hắn phì cười – “Sao người lại muốn vào binh, không sợ ra chiến trường ak?”
“Sợ gì chứ, ta đường đường là nam nhân cơ mà, cha ta bảo là nam nhân phải ra chiến trường giết giặc, tạo một trang danh vọng thỳ mới gọi là nam nhân” “Còn nữa, ta nghe các thúc thúc, bá bá trong thôn nói, vào binh còn được kiểm tra tư chất, nếu hợp cách còn có thể tu tiên đấy”
“ồ thế à, tu tiên thỳ có gì mà ngươi phải ao ước thế”
“Ai cũng ao ước không chỉ riêng mình ta, ta được kể rằng người tu tiên sẽ trở lên mạnh mẽ, sống lâu hơn lại được nhiều người ngưỡng vọng. Ta cũng muốn như vậy”
Trần Tử Phong bật cười ngồi lắc lắc đầu, tu tiên sao, hắn tu đủ rồi, bao nhiêu kiếp tu luyện chém giết, hắn học được quá nhiều rồi, hắn chán cuộc sống đấy rồi, tu tiên không có điểm dừng, càng tu luyện lên cao thỳ càng phát hiện có thứ cao hơn. Một khi đã hướng cao đi tới thỳ phải luôn luôn cố gắng không ngừng nghỉ, chỉ cần lơ là một chút là sẽ vạn kiếp bất phục. Hắn thích cuộc sống như bây giờ hơn, cả ngày nằm hưởng thụ cuộc sống, ngắm nghía nhân sinh, hắn cảm thấy ngay từ đầu hắn chọn con đường này mới đúng, tự dưng đi đánh đánh giết giết, dành giật với người mấy kiếp sống.
“Phong thúc thúc, thúc biết tu tiên không, thúc dạy ta được không”
“Ha ha người cảm thấy ta biết tu tiên sao?”
“Ta chắc chắn thúc biết, cha mẹ ta, cả thúc thúc bá bá mọi người trong thôn đều biết ngày là thần tiên, vì thúc trị bách bệnh cho mọi người, lại không có đạo tặc hay hung thú dám bén mảng làm hại người trong thôn, nên mọi người đều biết là thúc”
Nhìn vào đôi mắt trong suốt, sáng trong của thằng bé, Phong thở dài, nghĩ lại trước đây không phải mình cũng thế này sao, đam mê tu tiên, từ bỏ tất cả để có thể tu tiên.
“Ngươi suy nghĩ kĩ sao, một khi bước chân vào con đường này, ngươi sẽ thấy được nhiều thứ bẩn thỉu của nó, lại còn phải chém giết dành giật, nguy hiểm sớm tối, có thể còn vạ lây đến người nhà của ngươi. Ngươi còn muốn tu tiên sao?”
Thằng bé ngơ ngác, rồi đờ người ra, chắc bất ngờ vì những gì Trần Tử Phong nói. Mím chặt môi, ngước mặt lên kiên định nhìn Trần Tử Phong.
“Phong thúc thúc, ta xác định, ta muốn tu tiên, thúc dậy ta đi”
Trần Tử Phong nhìn vào đôi mắt nó, thở dài, thôi thỳ kiếp này nếu ta muốn nghỉ ngơi, thỳ cũng phải lấy ai đó khuấy động phong vân cho vui chứ.
“Nếu muốn còn không bái sư”
Thằng bé vui mừng, vội quỳ xuống dập đầu cái “Đồ nhi bái kiến sư phụ” – Bạch …Bạch… Bạch.
“Được rồi, đứng dậy đi, ta sẽ nói trước vài điều. Đầu tiên chưa có ta cho phép, ngươi không được phép nói cho bất cứ ai kể cả cha mẹ ngươi ta dạy ngươi tu luyện. Tiếp theo một khi đã chọn con đường tu luyện, lại bỏ cuộc giữa đường thỳ ta sẽ giết ngươi vì đồ đệ ta không cho phép chưa đánh đã hàng. Thứ ba, ta chỉ có trách nhiệm dạy dỗ ngươi, nếu sau này ngươi bị người ta bắt nạt thỳ đừng có về khóc lóc với ta ta sẽ cho ngươi sống còn khổ hơn chết, ta sẽ chỉ có trách nhiệm báo thù cho ngươi nếu ngươi bị kẻ khác giết chết mà thôi, đấy là những điều cơ bản khi làm đồ đệ của ta, hiểu chưa?”
“Vâng, thưa sư phụ” Thằng bé ngoan ngoãn lắng nghe, rồi kiên định gật đầu.
“Được rồi về nói với cha mẹ ngươi, ngươi theo ta học võ, là học võ không phải tu luyện. Từ mai ngươi đến ở đây, hơn nữa ngươi sẽ phải đi rèn luyện liên tục phải xa nhà liên tục đấy, nên là thu xếp cho tốt”