Nhìn Xích Nhĩ Đa một ly nối tiếp một ly, lòng của nàng càng ngày càng đau, tính tính thời gian, đã đến lúc! Nàng còn không nghĩ sẽ cùng hắn xa nhau nhanh như vậy a! Nàng thực sự rất luyến tiếc…..Rất luyến tiếc……
Uống gần hết rượu, lúc này hắn mới giật mình thấy khác thường, đang muốn đứng lên, thân mình lại không có sức lực, suy yếu ngã xuống tháp.
Sau đó, hắn mới hiểu mọi chuyện, “Ngươi……Tội ngươi thật lớn, ngay cả bổn Vương cũng dám hạ thuốc, không đủ kiên nhẫn sao?” Cho dù bản thân không còn sức lực, nhưng vẫn còn hơi để mắng.
Tiếp theo bắt đầu âm thầm vận khí trong cơ thể, muốn làm nhuyễn cốt tán phát huy chậm lại…...
“Nhĩ Đa...... Thực xin lỗi, đây là việc duy nhất ta có thể cho ngươi.” Trước kia đều là hắn đối tốt với nàng, hiện tại nên đến lượt nàng.
Nói xong, Dạ Thủy Linh đem thứ quan trọng nhất đêm nay lấy ra, mang chén thuốc đến bên cạnh Xích Nhĩ Đa, thấy hắn vẫn không chịu mở miệng, đem bát đưa tới gần miệng hắn, hắn vậy không chịu dùng.
Cuối cùng, nàng quyết định học hắn, dùng phương thức miệng đối miệng. Mặc kệ nước thuốc có bao nhiêu đắng, nàng vẫn ngậm một ngụm một ngụm trong miệng rồi truyền vào miệng hắn. Một lần lại một lần, đến khi chén thuốc không còn một giọt dư thừa.
Chỉ chốc lát sau, nàng thật cẩn thận hỏi,“Nhĩ Đa, ngươi hiện tại cảm thấy thế nào?” Hy vọng hắn có thể giải được cổ độc, đáng tiếc….làm nàng thất vọng rồi.
“Đáng chết! Bổn Vương nhất định phải giết ngươi.”Xích Nhĩ Đa tức giận dùng hết toàn lực, đẩy nàng ra.
Dạ Thủy Linh bị hắn đẩy như thế, ngã ngồi ở một bên, nàng không nghe được những lời mắng của hắn, ánh mắt ngày càng ảm đạm, thì thào tự nói: “Quả nhiên……vẫn là không được…..” Nói xong, nàng từ trong tay áo chậm rãi lấy chuỷ thủ ra.
Khi hắn nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt biến lạnh thấu xương “Sao vậy? Muốn giết bổn Vương?” Lúc này, hắn đã dùng chân khí đem một nửa nhuyễn cốt tán đẩy ra ngoài, miễn cưỡng cũng có thể di chuyển.
Nhưng hắn vẫn bất động thanh sắc, muốn nhìn nữ nhân này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì.
“Không!”Nàng nhẹ lắc đầu, tiếp theo dùng tay nhỏ bé đang cầm vỏ đao, xoay ngược chuôi đao lại đưa cho hắn, hít sâu một hơi nói: “Ta, xin ngươi giết ta.”
“Cái gì?” Hắn nhíu mày. Việc không thành khiến nữ nhân này điên rồi?!
Nàng lặp lại một lần, “Ngươi không có nghe nhầm, hơn nữa, phải đâm ngay tim của ta.” Nói xong, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt nhịn không được theo khoé mắt chảy xuống.
Nàng đây là khiêu khích hắn, “Ngươi cho là bổn Vương không dám sao?” nói rồi, một tay hắn đoạt chuôi đao, chuỷ thủ ra khỏi vỏ, ánh đao sắc bén chợt loé, hắn cố ý đem chủy thủ hưóng đến nàng, nghĩ rằng nàng sẽ sợ hãi tránh né, bởi vì hắn đã từng thấy rất nhiều nữ nhân đã dùng chiêu này để giữ chân nam nhân.
Nhưng hắn không để mình cũng bị như vậy, khả...... Hắn đã đoán sai. Nàng không có né tránh, cũng không kêu sợ hãi, cho dù nàng cảm giác được ánh đao hiện lên ngay trước mắt, thân thể vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt chờ đợi nhát dao của hắn.
Xích Nhĩ Đa hoàn toàn không dự đoán được, nàng thật sự sẽ làm vậy, lập tức thu hồi lực đạo cưòng đại đâm tới, nhưng không còn kịp rồi, mũi nhọn của chuỷ thủ đã đâm vào ngực nàng vài phân.
“A......” Đoán trước đau đớn làm cho nàng mở mắt ra, nhưng như vậy còn chưa đủ, nàng biết hắn cũng không có dùng hết toàn lực, nàng chậm rãi nở nụ cười tuyệt mỹ với hắn, nói: “Còn chưa tới trái tim……”
Nghe vậy, tay Xích Nhĩ Đa nắm chuôi liền ngừng lại trong không trung: “Ngươi.....”, Hắn hoảng, hắn rối loạn, hắn không biết tại sao lại ra như vậy: “Ngươi rốt cuộc muốn bổn Vưong phải như thế nào?”
Nội tâm lần lượt thay đổi phức tạp, đầu bắt đầu ẩn ẩn đau, từng đoạn trí nhớ dần dần hiện lên trong đầu hắn, như là….nhớ lại một việc rất quan trọng với hắn …..Còn có, một nữ nhân vô cùng quan trọng…..
“Ngươi nhất định...... Phải sống tốt......” Thấy Xích Nhĩ Đa chậm chạp không hề động thủ, nàng rất muốn chờ, nhưng thân thể đau đớn khiến nàng không thể làm như vậy.
Dạ Thủy Linh dùng sức nhào về phía trước, chuỷ thủ nháy mắt đâm vào phân nửa, đến thẳng trái tim nàng….
“Không!”Hắn kinh kêu. Bị hành động thình lình của nàng làm hoảng sợ, dùng sức rút chuỷ thủ trong cơ thể nàng ra. _ (VV: ngốc quá vậy, rút ra càng đau hơn ~.~) _
Nhất thời, máu tươi văng khắp nơi, “A......” Lúc này Dạ Thủy Linh rốt cuộc nhịn không được thét lên tiếng đau, yếu đuối ở trong lòng Xích Nhĩ Đa.
Xích Nhĩ Đa bối rối xé rách một góc áo bào, dùng sức băng lại nơi máu chảy không ngừng, hướng bên ngoài hô to: “Người tới a! Mau, mau truyền thái y, truyền thái y!”
Nàng nhắm hờ mắt, suy yếu nói:“Đừng......Đừng kêu, ta biết, đã...... Không còn kịp rồi......”
“Câm miệng!” Cho dù chán ghét nàng như thế nào, nhưng trong tâm hắn vẫn không mong nàng chết, “Người đâu, thái y, thái y đâu? Mau gọi thái y…..”
“Không, Nhĩ Đa...... Hãy nghe ta nói......” Nàng dùng tay run run, chậm rãi chuyển qua trước ngực, lấy một ít máu từ trong tim chảy ra, đưa đến miệng hắn, “Liếm…. mau liếm…..” như vậy, độc của hắn mới có thể giải. _ (VV: ta thề, nếu ta là anh Đa mà ta có thể liếm là ta chết liền, thật sự là làm hok đc a!!! Tàn nhẫn, rất tàn nhẫn TT_TT ,HĐ: ghê chết đi đc >"
Lông mi hắn nhăn lại như muốn thành hàng ngang, bỏ qua một bên nói: “Ngươi đang làm cái gì?” Vì cái gì lại cho hắn máu?
“Van ngươi...... Làm ơn! Cho dù là...... Ta cầu ngươi ...... Đây là...... Yêu cầu cuối cùng của ta......” Nếu hắn không liếm, những gì nàng làm đều là uổng phí.
Nhìn mặt nàng càng ngày càng tái nhợt, hắn có chút nghi hoặc, nhưng thấy nàng đau khổ cầu xin, hắn vẫn làm theo, kéo tay nhỏ bé dính đầy máu tươi kia, khẽ liếm. Mà cổ độc trong cơ thể khi gặp máu trong tim của Dạ Thuỷ Linh, hoàn toàn hoá giải.
Thời điểm bên cạnh Dạ Thuỷ Linh lần lượt hiện về trong đầu Xích Nhĩ Đa một cách mạnh mẽ, hắn nghĩ tới, nhớ tới mình đã từng quên đi kí ức quan trọng, còn có, nữ nhân mà hắn yêu thương -- Dạ Thủy Linh.
Lại nhìn nàng trước mắt, hắn điên mất, hắn sao có thể…..Sao có thể đối với nàng như vậy……
“Linh nhi......Linh nhi của ta, ta nhớ ra rồi.”Xích Nhĩ Đa gắt gao đem nàng ôm vào lòng, ngửa mặt lên trời hét lớn.
Nàng nở nụ cười, vô lực gợi lên khóe miệng: “Thật tốt quá, độc đã đựoc giải. Xem ra...... Ta phải đi trước một bước.”Không thể cùng người mình yêu thương sống đến bạc đầu giai lão, là tiếc nuối lớn nhất của nàng.
“Không! Không! Ta không cho phép, ta không cho phép nàng đi trước!”Xích Nhĩ Đa đem tay đặt tại ngực nàng, bắt đầu truyền chân khí cho nàng, “Linh nhi, thật xin lỗi…..Van cầu nàng, không thể chết….” Đây là lần đầu tiên hắn vì nữ nhân mà rơi lệ, ngay cả thời điểm mẫu thân hắn chết, cũng chưa từng chảy hơn một giọt nước mắt.
Nàng ôn nhu lau lệ nơi khoé mắt hắn, “Đừng khóc…..Như vậy…..Ta sẽ càng luyến tiếc. Đừng…..lãng phí chân khí…..ưm…..” Một ngụm máu tưoi từ miệng nàng chảy ra, nàng hiểu được nàng đã không còn thời gian, “Ta…Trong lòng….Có……Có một phong thư…..Cho ngưoi…..” Nói xong, nàng lẳng lặng nhắm 2 mắt lại, không có hơi thở.
Xích Nhĩ Đa trợn to đôi mắt, không thể tin được nàng bỏ lại hắn như vậy, đại chưỏng run run không ngừng, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút máu nào của nàng: “Linh nhi? Linh nhi….Không….” Tiếp theo, dùng đại lực lay động thân thể nàng.
Hắn phát cuồng đập đổ cả bàn đồ ăn, không ngừng điên cuồng hét lên, nội lực mạnh mẽ phá vỡ đồ sứ, kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ rống giận vang dội tứ phương, đến lúc này, thị vệ tuần tra mới từ xa xa tiến đến.
“Vương thượng...... Đã xảy ra chuyện gì......”Thị vệ liền vọt vào đều bị cảnh tưọng trước mắt làm hoảng sợ không biết làm sao, “Dạ….Dạ phi nưong nương……” Thấy thân thể nàng đẫm máu nằm trong lòng Vương thượng, thị vệ quỳ rạp xuống đất.
Xích Nhĩ Đa hai tròng mắt tràn ngập tơ máu, căm giận ngẩng đầu nói: “Ta muốn các ngươi...... Từng người từng người chôn cùng Linh nhi.”
“Vương...... Vương thượng bớt giận...... Vương thượng bớt giận a......” Bọn thị vệ run run dập đầu.
“Cút!” Hắn lại rống giận, lúc này, hắn giống như sư tử phát cuồng, không thể khống chế.
Chờ đến khi những người liên can đều “biến” ra ngoài, tay hắn tiến vào trong quần áo của nàng, lấy lá thư nàng nói, chậm rãi mở ra…..Đó là bút tích thanh tú của nàng.
_ “Nhĩ Đa, gặp được chàng là kí ức tốt đẹp nhất của ta” _
_ “Thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói ta yêu chàng bao nhiêu, để ý chàng bao nhiêu, tất cả đã vựơt quá sự tưỏng tượng của ta.” _
_ “ Tình cảm này với chàng cũng chỉ có thể trở thành lời ca......” _
_ Khi chàng nắm chặt tay ta, ta đã quyết định sẽ đi cùng chàng, trải qua bao nhiêu gian lao, cũng tuyệt đối không lui bước, dù sông cạn, ta vẫn sẽ ở bên chàng, vẫn làm bạn với chàng đến cuối đời. Cho dù có một ngày, trời có sập xuống, cũng vĩnh viễn không rời, với chàng mãi mãi cùng một chỗ. Vì chàng, ta có thể làm tất cả, bởi vì ta chỉ yêu mình chàng. Cho dù có luân hồi, chàng là người duy nhất ta không quên, có yêu, thì đó mới gọi là cuộc sống chân chính, yêu chàng, từ nay về sau tuyệt không buông tay. Hứa hẹn chưa từng phai màu, so với vĩnh cửu còn vĩnh cửu hơn, đã đau đã khóc cũng đã hận, chưa bao giờ nghĩ từ bỏ, chớ hỏi ta lý do, yêu chính là lý do của ta, kiếp này kiếp sau vẫn chờ đợi chàng không hề thay đổi…… _
_ “Đừng khổ sở...... Tuy rằng ta mất” _
_ “Tâm của ta...... Vẫn như cũ ở bên cạnh chàng” _
_ “Ta muốn chàng..... Phải sống thật tốt” _
_ “Ta yêu chàng......forever”(VV: đọc tới đây tự nhiên thấy mắc cưòi ghê gớm, anh Đa mà hiểu là ta chịu thua =]]HĐ:chẹp!!! tác giả mà cho thêm : I Love You nữa thì ..... =)))) _
_ Linh nhi tuyệt bút _
Nước mắt hắn, lại chảy xuống, hơn nữa không thể khống chế hướng nàng kêu lên: “Không! Nàng không thể cứ như vậy rời khỏi ta...... Ta, còn muốn cùng ăn cơm với nàng, ta, còn muốn với nàng cùng nhau hít thở dưới bầu trời, ta, còn chưa nói với nàng ta yêu nàng......”
“Kính nhờ, lão thiên gia, thỉnh không cần mang nàng đi...... Linh nhi...... Ta yêu nàng...... Ta thật sự thực yêu nàng......” Xích Nhĩ Đa cơ hồ là khóc không thành tiếng.
Kiếp trước kiếp này chi Ngàn năm chi luyến [ kết thúc ]
Nếu thật muốn đem nàng mang đi, hắn...... Cũng không muốn sống .
Ba ngày sau khi Dạ phi nương nương đi về cõi tiên, dân chúng Xích Lung quốc đều mặc áo trắng vì Dạ phi nương nương chịu tang, xe ngựa chở quan tài của nàng kéo dài vài thước, đi đến đâu cũng đều là tiếng khóc tang.
Trước lăng mộ thật to treo toàn vải trắng, nghi thức cử hành trang nghiêm long trọng, không khí vô cùng bi thương, Xích Nhĩ Đa từ đầu đến cuối đều làm bạn với nàng.
Trước khi đưa Dạ Thuỷ Linh vào lăng, hắn đem quan tài mở ra, muốn nhìn nàng làn cuối cùng. Nàng nằm trong đó, toàn thân là hỷ phục đỏ rực, không phải là tang phục, dung nhan như vẽ, trang sức thanh nhã, tựa như lúc nàng xuất giá.
Linh nhi, ta nợ nàng một hôn lễ long trọng, còn nhớ nàng đơn sơ gả đến Xích Lung quốc không? Khi đó chỉ là hôn lễ qua loa…..Yên tâm, ta sẽ không bắt nàng chờ lâu đâu…..
Ta...... Rất nhanh sẽ đến bên nàng ......
Hắn ở trong lòng nói với nàng. Nói xong, hắn đem quan tài đóng lại, nhìn hàng người đem nàng đưa vào huyệt.
Từ đó về sau, hắn không hề có một biểu tình gì, trở lại cung, hắn nhốt mình trong tẩm phòng, không ai được bước vào, trái lệnh giết không tha.
Hắn viết một phong chiếu thư, không có con cái, hắn tuyển người kế thừa Vương vị, còn nói rõ, sau khi hắn chết, nhất định phải chôn cùng một chỗ với ái phi.
Cứ như vậy, hắn không ăn cũng không uống, ngày ngày ngồi ở bên cửa sổ tưởng nhớ nàng, cứ như vậy, hắn càng ngày càng tiều tụy, càng ngày càng suy yếu, không ai dám vào cửa.
Bởi vì phàm là vào cửa đều bị hắn một đao giết chết, kỳ thật, hắn có thể kết thúc mạng mình một cách nhanh chóng, nhưng hắn không thể làm thế, bởi vì đây là trừng phạt dành cho hắn.
Xích Nhĩ Đa nhốt mình trong phòng 10 ngày, sau khi giá hạc tây về......
Linh nhi, thật có lỗi! Ta không thể đáp ứng nàng, sống thật tốt….
Bởi vì quá yêu nàng, cho nên ta không thể sống với chuỗi ngày vắng nàng, ta lựa chọn cùng với nàng…….. _ (VV: ngu ngốc, thật sự rất ngu ngốc, DTL hy sinh tính mạng vì cái gì????? Làm tất cả vì cái gì???? Ngươi cứ như vậy thì những gì nàng làm đều vô nghĩa. Ngươi phải sống chứ, sống luôn phần của DTL nữa, sống cho đáng giá cái chết của nàng, sống để biết rằng nàng hy sinh mọi thứ là hok uổng phí….sr pà con, ta tức quá, xà stress chút, có gì mong pà con bỏ qua, mà công nhận là ta rất ức nha >>>”<<< ,, HĐ: ô ô .. ta cũng stress roài >"
Sau khi Dạ Thủy Linh, linh hồn của nàng ở minh giới chuẩn bị đầu thai thì gặp Thiệu Thủy Nguyệt.
“Ngươi...... Ngươi sao cũng chết?”Thiệu Thủy Nguyệt không tin nhìn nàng mặc giá y hỏi.
“Bởi vì, cứu hắn.” Nàng chỉ nói đơn giản, cũng không giải thích nhiều lắm.
“Ngươi vì nguyên nhân đó, cho nên mới lựa chọn lưu lại?”Trời ạ! Sao lại như vậy, là nàng hại Thuỷ Linh, nếu nàng không đem Thuỷ Linh đến Đường triều, Thuỷ Linh sẽ không phải chết .
Dạ Thủy Linh nhẹ gật đầu, nhìn ra tự trách của Thiệu Thuỷ Nguỵêt, nàng an ủi nói: “Không trách ngươi, là ta cam tâm tình nguyện.”
“Thực xin lỗi, đều là ta sai......”
“Ta nói, cái này không trách ngươi, đây là lựa chọn của ta.”Nàng hẳn phải cảm tạ Thiệu Thuỷ Nguyệt, đã cho nàng cùng Xích Nhĩ Đa gặp nhau.
Thiệu Thủy Nguyệt bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Ta có thể giúp ngươi một việc cuối cùng, nhưng không thể giúp ngươi khởi tử hồi sinh, ngươi muốn ta làm gì?”
Đây là việc cuối cùng nàng có thể làm cho Dạ Thuỷ Linh, bởi vì năng lực có hạn, cho nên không thể giúp nàng hoàn hồn.
Dạ Thủy Linh thực cảm kích nàng, chính là thuận miệng nói,“...... Nếu thật sự có kỳ tích, ta hy vọng kiếp sau có thể cùng Xích Nhĩ Đa lại gặp nhau, hơn nữa không quên kí ức kiếp này với hắn…..”
“Được, ta đáp ứng ngươi......”Thiệu Thủy Nguyệt nói xong, đem toàn bộ pháp lực của mình tập trung vào miếng ngọc trên cổ Dạ Thuỷ Linh.
Dạ Thủy Linh kinh ngạc cảm giác được trước ngực có một dòng ấm áp lan chảy trong ngực, rồi sau đó, bạch ngọc hạng luyện ở lực lượng đánh sâu vào hạ thoát phá, nhất chích tuyết trắng lông chim phiêu tới nàng trước mắt,” này?”
“Mau lấy đi!”Thiệu Thủy Nguyệt ra tiếng nói:“Ta đã đem kí ức của ngươi cùng hắn phong ấn tại đây, chỉ cần ngươi mang nó đi đầu thai, sau này sẽ biến thành vết bớt màu đỏ nho nhỏ trước ngực của ngươi, ngươi sẽ có kí ức kiếp trước với hắn, là phương tiện để ngươi tìm được hắn.”
“Thật vậy chăng?”Dạ Thủy Linh cảm kích cầm chặt tay nàng,“Cám ơn ngươi! Thật sự cám ơn ngươi, Tiểu Nguyệt.”
“Đây là đền bù của ta đối với ngươi.”Nàng mỉm cười nói, “Còn ngươi, nhanh đi đầu thai đi!”Nếu có duyên, kiếp sau nhất định sẽ gặp mặt......
“Được...... Ta đây đi trước.” Nàng không quay đầu lại phất tay.
Thế kỉ hai mai mốt.
Xuân về hoa nở.
Ngày nghỉ, trên đường cái, tùy ý có thể thấy được từng đôi tình nhân nhỏ ôm ấp nhau.
Ngã tư đường người đến người đi, nhóm người chậm rãi bước, cưòi cưòi nói nói, nhảy hip-hop, thoạt nhìn phi thưòng hoà thuận vui vẻ.....
Duy nhất không phù hợp là, một cô gái diện mạo thanh tú, toàn thân quần áo cũ nát, trong lời ôm một túi bánh bao nóng hổi mới mua, đang lúc gấp rút chạy về nha đưa cho baba cùng mama ốm đau ở nhà.
Ngay chỗ rẽ, nàng cùng một trong năm nam nhân ***ng vào nhau, bánh bao rớt đầy đất.
“A! Bánh bao của ta......” Đây là thứ nàng thật vất vả mới đổi được từ ông chủ, nàng vội vàng nhặt bánh bao bị phân tán lên.
“Ngươi không có mắt sao? ***ng vào lão tử còn không xin lỗi!”Nam tử trung niên bị ***ng ngã vẻ mặt hung thần ác sát, thấy ngưòi ***ng hắn lại không để ý đến mình, chỉ chuyên tâm nhặt bánh bao, làm hắn tức giận dùng sức giựt tóc nàng, kéo nàng đến trước mặt.
“A......” Nàng nhíu mày, đau hô một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn bánh bao chằm chằm, nếu không có nó, trừ bỏ mama bị đói bụng ra, nàng sẽ bị baba đánh đòn.
Đám người đứng lại xem càng ngày càng nhiều, nhưng không có một ngưòi nguyện ý ra tay cứu giúp….
Lúc này, một giọng nam ở bên cạnh nàng vang lên, cũng giữ chặt cánh tay của nàng: “Buông ra nàng!”Tiếng nói hùng hậu của hắn với nam tử trung niên.
Này, thanh âm này...... Rất quen thuộc, giống như nàng đã từng nghe qua ở đâu, rồi sau đó, nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đập vào mắt là một gương mặt vô cùng quen thuộc: “Ngươi…..Ngươi là Xích….Xích Nhĩ Đa?”
_ _