Thành Nhạc Thủy nằm tại vùng đất phía đông của Đại Doanh Triều, ra khỏi thành là yêu vực Đông hoang vô biên vô hạn, thường xuyên có tu chân giả xâm nhập vào Đông hoang săn giết yêu tộc, thu hoạch yêu đan, hoặc là tìm kiếm kỳ hoa dị thảo.
Bởi vậy, thành Nhạc Thủy tuy rằng cách trung tâm Đại Doanh Triều rất xa, thế nhưng cũng tương đối phồn hoa, là một thành thị loại nhỏ với hơn mười vạn nhân khẩu, tu chân giả chiếm tỉ lệ tương đối lớn, phường thị tu chân cũng rất náo nhiệt.
Thành Nhạc Thủy có ba đại gia tộc tu chân, Cổ gia, Vân gia và Liễu gia.
Ba đại gia tộc tu chân nắm giữ phần lớn tài nguyên tu luyện của thành Nhạc Thủy, người phàm trong thành đều dựa vào tam đại gia tộc để sinh tồn, trải qua nhiều năm phát triển ba đại gia tộc đã sớm phân chia xác lập phạm vi thế lực của chính mình.
Cổ gia ở phía đông thành, nắm giữ mặt hàng khoáng thạch, phù chú.
Vân gia ở phía Nam thành, nắm giữ buôn bán các loại thảo dược và linh dược.
Liễu gia thì ở phía Bắc thành, nắm giữ quyền kinh doanh các loại pháp khí.
Tây thành là thế lực lớn thứ tư trong thành Nhạc Thủy, là quan phủ Đại Doanh Triều, tuy rằng thực lực quan phủ chưa chắc đã bằng được tam đại gia tộc, thế nhưng quan phủ đại biểu cho Đế đình, là quần thể tu tiên cường đại nhất Đại Doanh Triều, đừng nói là tam đại gia tộc tu chân thành Nhạc Thủy, cho dù là những tông môn truyền thừa ngoài nghìn năm cũng không dám chọc vào Đế đình, bằng không coi như đại tông môn tu tiên cũng có thể bị diệt, chặt đứt truyền thừa.
Đế đình chính là thế lực tu tiên lớn nhất Đại Doanh Triều.
Cổ Thần muốn thu mua linh dược, tự nhiên phải đến địa bàn Vân gia tại Nam thành, hầu như tất cả tán tu tiến vào Đông hoang tìm kiếm linh dược hoặc săn giết yêu thú lấy yêu đan khi bán ra lại thành Thủy nhạc đều phải chia một phần tiền lời cho Vân gia coi như thu thuế.
Đây là quy tắc chế định qua vô số năm tranh đấu, do ba đại gia tộc cùng nhau giữ gìn, cũng là quy tắc được quan phủ thừa nhận, ai dám trái quy tắc nhất định sẽ bị ba đại gia tộc tu chân và quan phủ đồng thời xử lý.
Cũng giống như vậy, nếu như bán ra các loại nguyên liệu luyện khí, khoáng sản, phù chú nhất định phải đi phường thị Cổ gia tại Đông thành, do Cổ gia lấy đi một phần tiền lời coi như tiền thuế, bán ra các loại pháp khí, binh khi thành phẩm đều phải tới địa bàn Liễu gia tại Bắc thành, do Liễu gia lấy một thành làm tiền thuế. Nguồn:
Ba đại gia tộc hàng năm trình lên quan phủ số lượng linh thạch và hoang tệ nhất định, bốn thế lực lớn bắt tay nhau cai quản, đồng thời kìm chế lẫn nhau, duy trì phát triển kinh tế lẫn xã hội tại thành Nhạc Thủy.
Tại Nam thành cũng có cửa hàng Cổ gia, chỉ là dựa theo quy tắc, đều phải đưa lại một phần tiền lời cho Vân gia làm tiền thuế, nếu như Vân gia muốn bán ra khoáng thạch cũng như vậy, phải đến Đông thành mới có thể bán ra. Tất nhiên không phải ai ai cũng tuân thủ tuyệt đối, nhưng đó chỉ là số ít, không ai dám ngang nhiên sai phạm.
Đông, Nam, Bắc ba thành trong thành Nhạc Thủy phân biệt thống nhất bán ra các loại hình thương phẩm tu chân khác nhau, khiến phường thị thành Nhạc thủy thêm phồn vinh, không ít tu chân giả nơi khác tới đều nguyện ý đưa thương phẩm tới thành Nhạc Thủy tiêu thụ, bởi vì phường thị tại thành Nhạc Thủy có kết cấu phân chia rõ ràng, thuận tiện.
Cổ Thần muốn mua ba loại linh thảo là băng mộng thảo, hoàng huyết thảo, tuyết liên hoa, toàn bộ đều trên năm, ba loại linh thảo này kết hợp, luyện chế thành linh được có thể trợ giúp Cổ Thần nhanh chóng bước vào Tiên thiên cảnh, chỉ là cấp độ khác nhau sẽ cần tới linh thảo có độ tuổi khác nhau mà thôi.
Hậu thiên cảnh tổng cộng phân chia làm chín tầng, một hai ba thuộc về sơ kỳ, chỉ cần linh thảo từ – năm là được, bốn năm sáu thuộc về trung kỳ, cần linh thảo từ – năm, bảy tám chín là hậu kỳ, cần phải có linh thảo đã ngoài năm.
Rất nhanh Cổ Thần liền tìm được linh thảo mình muốn, phường thị ở đây thống nhất, giá cả bán ra không chênh lệnh nhau nhiều, tuy rằng Cổ Thần chỉ có mười tuổi, nhưng trải qua sinh mệnh năm, với thân phận tông sư luyện dược, tuyệt đối không thể có chuyện bị người lừa gạt.
Sau khi mua xong số dược liệu cần dùng, hầu như đã tiêu hết toàn bộ tích lũy bấy nhiêu năm của Cổ Thần, tuy rằng giá cả phối dược tương đối rẻ, nhưng băng mông thảo, hoàng huyết thảo, tuyết liên hoa ngoài năm thì lại khá đắt. Địa vị của Cổ Thần tại Cổ gia tuy rằng không cao, nhưng làm tôn tử đích danh của tộc trưởng, tự nhiên có không ít tiền tiêu vặt, coi như miễn cưỡng đủ để mua linh thảo cần dùng, về phần linh thảo cho những lần sau, tới lúc đó lại nghĩ biện pháp.
Đứng trên đường cái, nhìn dòng người qua lại, Cổ Thần không khỏi thổn thức, sinh mệnh quả thực vô cùng quý giá, có thể quay lại một lần chính là ân huệ lớn nhất ông trời ban cho, nhất định phải quý trọng, tuyệt đối không để kiếp này trôi qua một cách trống rỗng, đợi khi đại nạn phủ xuống, cô đơn bước vào con đường hoàng tuyền.
Cổ Thần cảm thụ được tình cảm mãnh liệt đối với sinh mệnh, trong lòng xuất thần, đột nhiên phía sau truyền tới một trận gió nhẹ, ngay sau đó có một người đánh vào sau lưng chính mình, Cổ Thần âm thầm xấu hổ, trận gió nhẹ truyền tới kia hắn hẳn là có thể thoải mái né tránh được, nhưng bởi vì trong lòng xuất thần, tính cảnh giác cư nhiên hạ thấp xuống trình độ này.
- Ngươi bị ngớ ngẩn hay sao, đứng trên đường ngăn lối người khác làm cái gì? Không nghe nói qua câu chó ngoan không cản đường hay sao?
Người vừa đụng phải là một thiếu niên, cảm giác hắn đụng phải người khác, trong lòng vô cùng khó chịu.
- Không muốn sống nữa đúng không? Dám dụng vào thiếu gia nhà chúng ta…
- Ăn mật báo, đám bất kính với thiếu gia nhà chúng ta…
…
Một đám thanh âm gia nô theo sau tiếng nói tức giận của gã thiếu niên vang lên.
Cổ Thần xoay người, đập vào mắt hắn là một gã thiếu niên tuổi tác tương đương với hắn, trong lòng Cổ Thần vô cùng rõ ràng, có thể ngang ngược kiêu ngạo tại Nam thành như vậy, ngoại trừ Vân Siêu là tiểu nhi tử của tộc trưởng Vân gia, còn ai khác nữa.
Chỉ là, ánh mắt Cổ Thần không dừng lại trên mặt Vân Siêu, mà rơi vào một nữ hài tử gương mặt tú lệ bên cạnh Vân Siêu, trong ánh mắt để lộ một tia kinh ngạc.
Nữ hài tử này rất giống Vân Siêu, Cổ Thần nhìn nàng, những ký ức về nàng rất nhanh hiện lên trong đầu.
Nàng gọi là Vân Tuyết, là tiểu nữ nhi của tộc trưởng Vân gia Vân Kinh Hồng, cùng với Vân Siêu là đôi long phượng thai, một đôi song sinh, nhiều hơn Cổ Thần một tuổi, lớn lên mười phần sinh đẹp, cùng với Cổ Thiền của Cổ gia được xưng là Nhạc Thủy song kiều.
Đương nhiên, những điều này không quan trọng, quan trọng là thân phận của nàng cùng với Cổ Thần có quan hệ rất lớn, cũng là sỉ nhục lớn nhất trong thời thiếu niên của Cổ Thần.
Gia gia Vân Nhàn của Vân Tuyết cùng với Cổ Hiền giao tình rất sâu, lúc Cổ Thần xuất thế liền cho hắn và Vân Tuyết định hôn ước, chỉ là Vân Nhàn không sống lâu bằng Cổ Hiền, lúc Cổ Thần năm tuổi đã chết đi, tộc trưởng Vân gia được phụ thân Vân Tuyết là Vân Kinh Hồng kế thừa.
Vị tiểu nữ hài vô cùng xinh đẹp trước mắt chính là hôn thê của Cổ Thần.
Trong lòng Cổ Thần xác nhận một chút, thời điểm mười tuổi, Vân Tuyết xác thực vẫn là hôn thê của hắn.
Vân Kinh Hồng và Cổ Thương Nhạc cùng lứa tuổi, giao tình vô cùng tốt đẹp, kiếp trước khi Cổ Thần mười hai tuổi, Cổ Thương Nhạc trên đại hội tranh đoạt chức vị tộc trưởng, đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh, trở thành tộc trưởng Cổ gia, trên yến hội chúc mừng tộc trưởng Cổ gia tân nhậm, Vân Kinh Hồng dẫn theo Vân Tuyết tới chúc mừng Cổ Thương Nhạc, làm trò trước mặt tất cả khách nhân, tại yến hội giải trừ hôn ước giữa Cổ Thần và Vân Tuyết, ngược lại để Vân Tuyết gả cho nhi tử Cổ Thương Nhạc là Cổ Tung.
Bởi vì việc này, phụ thân Cổ Thương Khung của Cổ Thần tức giận tới hộc máu tại chỗ, suýt chút nữa mất mạng.
Việc này, tuy rằng đã phủ đầy bụi sâu trong ký ức Cổ Thần, nhưng ngày hôm nay một lần nữa nhìn thấy Vân Tuyết, chút ký ức không tốt đẹp này bắt đầu cuồn cuộn trào dâng trong lòng hắn.
Đây là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn.
- Ta còn tưởng thằng ngốc nào đứng trên đường cái, nguyên lai là tên phế vật Cổ Thần ngươi!
Vân Siêu ha ha cười, trong mắt tràn đầy ý khinh miệt, thấy Cổ Thần liếc nhìn hắn một cái cũng không, chỉ nhìn chằm chằm vào Vân Tuyết, ngữ khí chuyển giận:
- Ngươi nhìn cái gì vậy, phế vật, cẩn thận ta móc hai tròng mắt của ngươi ra.
Cổ Thần tỉnh lại trong hồi ức, trong lòng cảm khái rất nhiều, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Trùng hợp như vậy, Vân Siêu, Vân Tuyết.
Kiếp trước, Cổ gia tại lúc Cổ Thần tuổi gặp phải họa diệt tộc, Vân Tuyết tự nhiên không thể gả cho Cổ Tung, Cổ Thần chạy ra khỏi thành Nhạc Thủy, sau đó không còn gặp mặt nàng, sau khi trở lại thành Thủy Nhạc đã là hơn mấy trăm năm, tu vi đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền cảnh, cừu nhân sớm đã chết sạch, Vân gia cũng truyền thừa mười mấy đời.
Giải trừ hôn ước là mệnh lệnh của Vân Kinh Hồng, không trách được Vân Tuyết, chỉ là, trong lòng Cổ Thần đối với nàng không có bao nhiêu tình cảm tốt.
Tuy rằng Cổ Thần và Vân Tuyết có ước hôn của hai vị lão gia tử, nhưng hai người không qua lại nhiều, số lần gặp mặt cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngược lại bởi vì Vân Kinh Hồng và Cổ Thương Nhạc có giao tình rất tốt, Vân Tuyết và tiểu nhi tử Cổ Tung của Cổ Thương Nhạc qua lại càng mật thiết hơn một chút.
Kiếp trước, thực lực Cổ Thần vô cùng yếu ớt, thời điểm mười tuổi mới đạt tới Hậu thiên tầng thứ hai, Cổ Tung lại là đệ tử thiên tài của Cổ gia, năm ấy tuổi đã đạt tới Hậu thiên tầng thứ sáu, là một trong những mục tiêu bồi dưỡng trọng điểm của Cổ gia.
Trong lòng hắn, khẳng định cũng lựa chọn Cổ Tung.
Vân Tuyết hơi gật đầu với Cổ Thần, trên mặt xuất hiện biểu tình thất vọng.
Vân Siêu thì trợn mắt nhìn Cổ Thần.
Trầm mặc chốc lát, Cổ Thần phát hiện, đối với bọn họ quả thực không có nửa câu để nói chuyện, kiếp trước sống năm, một cái hôn ước nho nhỏ thời kỳ thiếu niên từ lâu đã phủ bụi trắng xóa, nếu không phải hôm nay gặp lại chỉ sợ đã tiêu tan thành mây khói trong lòng hắn. Hai người trước mặt đối với hắn mà nói hoàn toàn không chút liên quan, chỉ là năm hắn mười hai tuổi, trong yến tiệc mừng tộc trưởng Cổ gia tân nhậm, phụ thân của hắn bởi vì Vân Kinh Hồng trước mặt mọi người hủy hôn mà tức giận phun máu tươi.
Kiếp này, nhất định không để chuyện như vậy phát sinh lần nữa, Cổ Thần âm thầm hạ quyết tâm.
Gật đầu với hai người, Cổ Thần quay đầu đi về phía Đông thành, nếu không có gì để nói vậy thì không cần nhiều lời.
Mặc dù Vân Tuyết và Vân Siêu có chút ngoài ý muốn khi thấy Cổ Thần quay đầu đi, nhưng cũng không nói thêm điều gì, giữa bọn họ chỉ có hôn ước là điểm chung duy nhất, không có nửa điểm giao tình.
Mua linh thảo luyện chế linh dịch, hơn nữa mỗi ngày có Đại cực kim cương quyền đoán luyện thân thể, cũng đủ để hắn đề cao tu vi lên Hậu thiên tầng thứ tư rồi. Chuyện Cổ Thần hiện tại muốn làm nhất chính là mau chóng đề cao thực lực bản thân, giải quyết hoàn toàn chuyện gia tộc, sau đó tới Linh Hư Sơn bái nhập vào môn hạ Hư Thiên Tông, sớm gặp được sư phụ, sư tỷ vẫn ngày đêm mong nhớ.