Chân Tiên

chương 26: ai là con mồi?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong lòng Liễu Hóa Hàn âm thầm kỳ quái, một thiếu niên chừng hơn mười tuổi tu vi Hậu Thiên tầng thứ ba sao có khả năng đạt tới tốc độ nhanh tới như vậy? Ánh mắt Liễu Hóa Hàn rơi vào chiếc áo choàng sau lưng Cổ Thần.

"Chiếc áo choàng này khẳng định là một kiện bảo bối, tuổi còn nhỏ, tu vi thấp, không chỉ là đan dược sư, trên người còn có bảo bối như vậy, cho dù bị Cổ gia phát hiện, ngày hôm nay cũng phải bắt được ngươi."

Cô Thần liên tục vòng qua mấy con hẻm nhỏ, vẫn chưa hướng về phía đại viện Cổ gia, mà đặc biệt chạy vào những hẻm nhỏ ít người qua lại, hướng ra khỏi thành Nhạc Thủy. Liễu Hóa Hàn đã nhìn thấy hình dáng của Cổ Thần, Cổ Thần đương nhiên không chạy trở về Cổ gia, nếu như thân phận đan dược sư bị truyền ra ngoài, sau này Cổ Thần vĩnh viễn không có ngày yên ổn.

"Sao? Hắn dĩ nhiên chạy ra ngoài thành? Lẽ nào người này không phải là người Cổ gia?"

Liễu Hóa Hàn thấy Cổ Thần không chạy về phía Cổ gia, ngược lại chạy ra khỏi thành Nhạc Thủy, trong lòng nghi hoặc nói.

Bất quá, Cổ Thần chạy ra khỏi thành chính là hợp với tâm ý của Liễu Hóa Hàn, ở trong thành hắn không tiện thả bỏng tay chân, khi tới ngoài thành… Hắc hắc, tiểu tử kia chẳng phải tự chui đầu vào lưới?

Vốn Liễu Hóa Hàn có dự định không tiếc giá nào, dù bại lộ hành tung ngự khí phi hành cũng phải bắt được Cổ Thần, mắt thấy hiện tại Cổ Thần chạy ra khỏi thành, lập tức từ bỏ ý niệm này trong đầu, chăm chú truy đuổi phía sau Cổ Thần.

Rất nhanh, Cổ Thần từ một con hẻm hẻo lánh gần biên giới thành Nhạc Thủy, trong tay vừa lật, một tấm bạo diễm liệt viêm phù hạ phẩm xuất hiện tay trái, tay phải thì cầm hàng linh phù hạ phẩm, tốc độ dưới chân không giảm, điên cuồng chạy thẳng hướng Đông Hoang.

Ra khỏi thành Nhạc Thủy, tiếu ý trên mặt Liễu Hóa Hàn càng đậm, bất quá không vội vã phi hành, hiện tại còn cách thành Nhạc Thủy tương đối gần, dù sao đi nữa thiếu niên kia nhất định không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay chính mình, cách thành Nhạc Thủy càng xa càng tốt.

Cách thành Nhạc Thủy càng xa càng tốt… Trong lòng Cổ Thần cũng có suy nghĩ này, tất cả mọi chuyện ngày hôm nay hắn nhất định không cho kẻ nào biết được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Tốc độ hai người cực nhanh, chỉ trong thời gian một khắc Cổ Thần đã chạy cách thành Nhạc Thủy hơn mười dặm, tiến vào vùng rừng rậm trong Đông Hoang.

Liễu Hóa Hàn đột nhiên vươn tay ra, một thanh phi kiếm từ trong túi trữ vật bây ra, thân thể bật nhẹ, đạp trên phi kiếm tốc độ tăng mạnh, rất nhanh đuổi tới gần Cổ Thần.

Hiện tại tốc độ của Cổ Thần đã tăng tới cực hạn, có thể so sánh với tu sĩ Tiên Thiên cảnh sơ kỳ toàn lực ngự khí phi hành, Liễu Hóa Hàn đã đạt tới tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu, tại Tiên Thiên cảnh trung kỳ cũng là tồn tại đỉnh cao, tốc độ ngự khí phi hành rõ ràng cao hơn Cổ Thần nhiều lắm.

- Ngươi trốn không thoát rồi, ha ha…

Liễu Hóa Hàn cười to một tiếng, thân thể trong không trung giống như hùng ưng giương cánh lao về phía Cổ Thần, năm ngón tay mở ra, nhắm thẳng Cổ Thần đang chạy trốn phía trước chộp tới.

Trong lòng Cổ Thần cười nhạt, mỗi một cử động nhỏ nhất của Liễu Hóa Hàn đều rơi vào mắt hắn, tay phải sờ nhẹ, hàng linh phù hóa thành một đoàn thanh quang tiến nhập cơ thể Cổ Thần.

Có hàng linh phù phụ thân, nhất thời tu vi Cổ Thần bạo tăng, từ Hậu Thiên cảnh tầng thứ sáu trực tiếp tăng lên tới Tiên Thiên cảnh tầng thứ bốn, chân khí trong cơ thể trong nháy mắt chuyển biến thành chân khí Tiên Thiên, thân thể đột nhiên dừng lại, tay trái giương lên, bạo diễm liệt viêm phù hạ phẩm hóa thành một đạo hỏa quang, bắt về phía Liễu Hóa Hàn.

Hai mắt Liễu Hóa Hàn nhìn chằm chằm vào từng cử động nhỏ nhất của Cổ Thần, đột nhiên thấy thực lực Cổ Thần bạo tăng mấy lần, trong lòng hắn rùng mình, nhất thời nghĩ không ổn,thân thể vội vàng dừng lại.

Thế nhưng…

Đã muộn…

Tốc độ của bạo diễm liệt viêm phù còn nhanh hơn tốc độ Liễu Hóa Hàn ngự khí phi hành rất nhiều, thời gian một cái chớp mắt cũng không đến, bạo diễm liệt viêm phù đã bay tới trước mặt Liễu Hóa Hàn.

Ầm…

Bạo diễm liệt viêm phù phát ra tiếng nổ rung trời chuyển đất, mạnh mẽ nổ tung, Cổ Thần cách xa mấy trượng cũng có thể cảm giác được sóng năng lượng cường đại lan tràn bốn phía xung quanh.

Bạo diễm liệt viêm phù hạ phẩm đủ diệt sát tu sĩ Tiên Thiên cảnh trung kỳ, uy lực quả nhiên không phải chuyện đùa.

Trong tiếng nổ mạnh, Liễu Hóa Hàn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể giống như diều đút dây, thổi văng ngược lại phía sau, phi kiếm dưới chân cũng bị bạo diễm liệt viêm phù kích nổ, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Liễu Hóa Hàn, mất đi chân khí Tiên Thiên do Liễu Hóa Hàn điều khiển, phi kiếm giống như thanh sắt thường rơi xuống mặt đất, nằm im không nhúc nhích.

Liễu Hóa Hàn còn chưa rơi xuống đất, trước mắt chợt lóe một bóng đen, ngay sau đó yết hầu mát lạnh…

Cổ Thần đạp chân lên phi kiếm, thanh chủy thủ trong tay đã đâm xuyên qua yếu hầu Liễu Hóa Hàn.

Lập tức, chủ thủy rời khỏi yết hầu Liễu Hóa Hàn, mang theo một dòng máu tươi đỏ thẫm.

Bịch…

Thân thể Liễu Hóa Hàn nặng nề rơi xuống mặt đất, hai mắt mở thật lớn, đôi môi run run, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng không thể phát ra lời nào…

Con mắt mở to hiện rõ thần sắc không thể tưởng tượng được, cứ thế chết đi.

Cổ Thần đút chủy thủ vào bao, mặt không chút biểu tình liếc mắt nhìn Liễu Hóa Hàn, tay phải vừa nhắc, thanh quang toàn thân hội tụ vào bàn tay phải, rất nhanh, hàng linh phù lại một lần nữa xuất hiện trong tay Cổ Thần.

Hàng linh phù không thể duy trì được thời gian quá dài, giữ lại dùng sau này còn có thể cứu mình thêm một mạng.

Thân thể Cổ Thần mất đi hàng linh phù trợ giúp, tu vi lập tức trở về cảnh giới Hậu Thiên tầng thứ sáu ban đầu.

Cầm lấy chiếc túi trữ vật của Liễu Hóa Hàn, đổ hết mọi thứ bên trong ra, ngoại trừ hai kiện pháp khí hạ phẩm, còn có khá nhiều linh thạch. Cổ Thần đếm sơ qua ước chừng hơn khối, coi như kiếm được một bút thu hoạch lớn.

A… Đây là cái gì?

Khiến Cổ Thần vui mừng chính là, trong túi trữ vật còn có một cây linh tâm thảo vượt qua năm tuổi thọ, linh tâm thảo chính là một trong những chủ dược luyện chế linh đan phụ trợ Tiên Thiên cảnh tu luyện, trên năm tuổi rất hiếm thấy.

Cổ Thần đã mua được hoàng tinh chi và tử nguyên hoa, luyện chế linh đan chỉ còn thiếu linh tâm thảo ngoài năm tuổi, mà hiện tại chiếm được từ trên người Liễu Hóa Hàn, quả thực may mắn vô cùng. Âm thầm cảm thán kiếp trước và kiếp này dường như ông trời bù đắp vận khí cho chính mình.

Cẩn thận kiểm tra những vật phẩm còn lại, đảm bảo không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, sau đó thu hồi toàn bộ vào trong Càn Khôn Trạc, Cổ Thần lấy ra toàn bô linh thạch lúc trước rồi kiểm tra lại, quả nhiên, những khối linh thạch này cũng bị Liễu Hóa Hàn động tay động chân, bề mặt có bôi một ít thuốc bột kỳ quái.

Trách không được Liễu Hóa Nguyên tại đấu giá hội có thể bỏ được linh thạch mỗi lần tăng giá, nguyên lai là đã sớm nghĩ tới thủ đoạn này, tìm được chủ nhân luyện ra tụ nguyên linh dịch.

Lúc Cổ Thần ném túi trữ vật của Liễu Hóa Hàn đi, xem ra Liễu Hóa Hàn thông loại thuốc bột kỳ quái này để truy tung chính mình, Cổ Thần mới không bỏ rơi được hắn.

Nơi này không thích hợp ở đâu, đã phát hiện được vấn đề, Cổ Thần lập tức thu thập linh thạch vào trong Càn Khôn Trạc, sau đó cấp tốc rời khỏi, chạy tới một dòng suối nhỏ rất gần, rửa sạch vết tích thuốc bột trên linh thạch, sau đó lại chạy hơn mười dặm về phía nam mới xoay người về phía bắc, về trong thành Nhạc Thủy.

Truyện Chữ Hay