Edit: Mr.Downer
Chỉ một cái nhìn, ái tình mãnh liệt liền kéo tới. Cận thiếu gia tâm lạnh lãnh tình, toàn bộ trái tim đều rơi vào trong đôi mắt cong cong kia. Mất tâm cũng như mất hồn.
Kiều Nhiên cởi mở thích vui chơi, đẹp trai sạch sẽ. Về nước chưa đến hai tháng, các thiếu gia trong thành phố cậu đều thân quen. Kiều gia và Phương gia là người quen cũ, Phương Sính là cậu Ba nhà họ Phương, quan hệ giữa Kiều Nhiên với anh ta cũng quen thuộc hơn một chút.
Cận Hàn Bách dựa vào mối quan hệ với Phương Sính, cấp tốc làm quen với Kiều Nhiên. Lần thứ hai anh nhìn thấy cậu là tại một sơn trang của Phương gia.
Bởi vì mở họp nên anh tới trễ hơn một tiếng.
Xe chậm rãi chạy vào cửa chính sơn trang, trong lòng Cận Hàn Bách như cất giấu một chú nai con, tâm tâm niệm niệm đến tiểu công tử sắp được gặp kia. Ngón tay của anh vô thức gõ trên vô lăng.
Phương Sính và Kiều Nhiên đang câu cá ở hồ nước, lúc Cận Hàn Bách đi tới, hai người đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Ngày đó, Kiều Nhiên mặc một chiếc áo trắng đơn giản cùng một cái quần cộc, lộ ra một đoạn chân dài thẳng tắp.
Cận Hàn Bách mang theo áy náy nói một câu: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
“Không sao đâu.” Kiều Nhiên cười nói, sau đó cậu đứng lên trong nháy mắt, nét mặt vô tội nhìn có chút đáng thương: “Nhưng mà tôi thật sự rất đói đó.”
Nai con trong lòng kia phá tan lồng ngực chạy ra, rơi vào trước mắt. Cận Hàn Bách nhìn đôi mắt của cậu, một lúc liền bật cười.
…
“Công việc của ngài bình thường rất bận sao?” Ôn Đình ngồi trên người Cận Hàn Bách, ở trong bồn tắm xoa bóp vai cho anh.
“Bình thường.” Tay nghề của Ôn Đình rất tốt, không nặng không nhẹ, Cận Hàn Bách ngồi dựa vào bồn tắm, nhắm hai mắt buồn ngủ.
“Cơ bắp căng ra quá chặt,” Ôn Đình đổ vài giọt tinh dầu lên tay, xoa nóng rồi mới bóp vai cho Cận Hàn Bách, “Ngài cần nghỉ ngơi, thân thể đã rất mệt mỏi rồi.”
Cận Hàn Bách thấp giọng cười, nhưng không nói gì, chỉ “ừ” một tiếng.
Ôn Đình nhìn khuôn mặt của anh, cũng cười hỏi: “Ngài cười em dài dòng quá sao? Như một ông già?”
Cận Hàn Bách cười nhạt không đáp.
“Ngài thật sự nên chú ý,” Ôn Đình nói tiếp, “Thân thể là vốn liếng để làm cách mạng.”
Tâm trạng của Cận Hàn Bách có vẻ không tồi, anh nhắm hai mắt nói: “Biết rồi.”
Ôn Đình nghiêng đầu cười.
Kỳ thực nhìn từ phía sau, tư thế của hai người hết sức ám muội. Cơ thể trắng nõn của Ôn Đình dạng chân ngồi trên đùi của Cận Hàn Bách, hai tay vòng quanh cổ đối phương, hình ảnh rất gợi sức tưởng tượng.
Nhưng trên thực tế, ngoại trừ buổi tối ngày đầu tiên, hai người chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào khác. Ôn Đình một bên xoa bóp cơ bắp cho Cận Hàn Bách, một bên tâm tư bay tán loạn. Cậu lén lút cúi đầu, liếc mắt nhìn vào trong nước, sau đó liếm liếm môi.
“Nhóc,” Cận Hàn Bách đột nhiên mở miệng khiến Ôn Đình sợ hết hồn, cậu nhấc mắt nhìn về phía Cận Hàn Bách, chỉ thấy anh liếc khéo mình. Cận Hàn Bách cười nhưng không cười hỏi: “Cậu đang nghĩ gì?”
“À?” Ôn Đình đàng hoàng trịnh trọng trả lời, “Em đang nghĩ gần đây trời rất lạnh, có nên mua thêm cho ngài một cái chăn hay không?”
Cận Hàn Bách nhướng mày, nhìn cậu nói: “Cậu đang nói dối.”
Ôn Đình vừa muốn nói chút gì đó, kết quả đột nhiên ngậm miệng. Cậu nhìn thấy phân thân của chính mình không biết từ lúc nào đã ngẩng cao đầu trong nước, như ẩn như hiện chạm vào bụng dưới của Cận Hàn Bách. Cậu bất đắc dĩ thở dài, sau đó thành thật nói: “Được rồi, em rất muốn thân thể của ngài.”
Lần thứ hai Cận Hàn Bách bị cậu chọc cười, khi anh cười lên bên mắt có một nếp nhăn. Ôn Đình đột nhiên nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên nếp nhăn ấy, như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
“Tiên sinh…” Ôn Đình dựa vào trên vai Cận Hàn Bách, ghé vào lỗ tai anh, nhẹ giọng nói: “Em rất khát vọng ngài.”
Biểu hiện trên mặt Cận Hàn Bách không thay đổi, anh vẫn cười nhạt một tiếng, nhưng không nói lời nào.
Ôn Đình hít một hơi thật sâu, chìm vào trong nước, ngậm lấy phân thân đang ngủ say của Cận Hàn Bách, dùng đầu lưỡi liếm láp. Cậu ôn nhu hầu hạ người đàn ông này, mãi cho đến khi đối phương từ từ trở nên cứng rắn trong miệng mình.
Cậu thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên lấy hơi, sau đó cứ tiếp tục vùi đầu vào trong nước hôn môi vật to lớn kia.
Hơi thở của Cận Hàn Bách dần dần nặng nề.
Ôn Đình ngẩng đầu lên, quỳ thẳng người, một tay nắm chặt của chính mình, con ngươi thẳng tắp nhìn Cận Hàn Bách, trong mắt có chút mê ly. Cậu thấp giọng nói: “Ngài xem, nhìn thấy ngài loã thể, em như một con dã thú đói khát…”
…
Lúc đó, Cận Hàn Bách vẫn bắn ra trong miệng Ôn Đình, Ôn Đình cố gắng hết sức nuốt xuống tất cả. Thời điểm một dòng nhiệt dịch phun vào trong cuống họng của cậu, Ôn Đình phát ra một tiếng rên rỉ mơ hồ, sau đó thân thể run lên mấy lần, dục vọng ở trong tay được phóng thích.
Cậu thoáng cau mày, trên mặt có vẻ hiện ra một chút khó chịu.
Ánh mắt của cậu nhìn Cận Hàn Bách càng có thêm mê muội cùng khát vọng, cậu như thành kính hôn một cái lên gò má của anh.
“Em lỡ làm càn để lại một vết hôn trên người ngài,” Ôn Đình dùng ngón tay đụng vào dấu vết mình vừa lưu lại lúc động tình, “Ngài sẽ phạt em sao?”
Cận Hàn Bách giơ tay sờ tóc của cậu, âm thanh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, mở miệng có chút khàn khàn: “Nhóc, cậu còn rất nhiệt tình.”
“Em càng có thể nhiệt tình hơn,” Ôn Đình ôm cổ của anh, trong mắt chứa ý cười, “Chờ ngài cho em một cơ hội để em nhiệt tình, hi vọng ngài có thể chống đỡ được.”
Lúc Cận Hàn Bách cười lên, lồng ngực chấn động theo, Ôn Đình kề sát vào người anh, cảm thấy trái tim mình cũng muốn nhảy ra ngoài theo những rung động từ khoang ngực của Cận Hàn Bách.
Ban đêm, Ôn Đình mơ một giấc mộng.
Cậu mơ thấy Cận Hàn Bách tàn nhẫn cắn môi của cậu, cắn ra máu. Con mắt của anh đỏ lên, nắm lấy cằm cậu, để lại dấu ngón tay của mình trên đó.
Khi Ôn Đình tỉnh lại thậm chí còn có cảm giác môi mình hơi đau. Cậu nhìn màu trời ngoài cửa sổ, có chút ảo não.
Ngủ quên, Cận Hàn Bách đã đi rồi.
Ôn Đình không ăn sáng, chỉ uống một cốc sữa bò. Buổi sáng, cậu mặc áo jacket, mang mũ len cùng găng tay dày, đi dạo trong vườn để tu chỉnh cây cối. Các cành cây đã trở nên trọc lốc, không còn đẹp đẽ.
“Đừng cắt, chúng nó đã đủ trụi rồi.” Quản gia đi ra, cười nói với cậu từ đằng sau, “Cắt xén làm sao cũng đều xấu, không bằng cháu cứ vào trong dùng bữa trưa đi.”
“Bữa trưa sắp xong?” Ôn Đình hơi kinh ngạc, “Nhanh như vậy đã đến giữa trưa rồi hả bác?”
“Sắp mười hai giờ rồi.” Bác Kỷ thu hồi công cụ trên đất, vừa đi vừa nói, “Trong phòng bếp nấu canh đấy, cháu mau tới đi.”
“Vâng.” Ôn Đình nở nụ cười, dọn dẹp đồ đạc đi theo vào nhà.
Mấy ngày tiếp theo, Cận Hàn Bách vẫn chưa hề trở về, mỗi ngày Ôn Đình chỉ đọc sách rồi ngủ, cuộc sống cực kỳ thoải mái, nhưng mà mỗi đêm cậu sẽ đợi đến mười giờ mới chịu đi ngủ. Ngủ sớm một chút cũng không được, mỗi ngày kim giờ nhích đến số mười, Ôn Đình sẽ thở dài, đứng lên trở về phòng.
Bác Kỷ nói với cậu: “Cháu nên quen dần đi, gần đây thiếu gia trở về cũng rất thường xuyên rồi, trước đây có lúc mấy tháng cũng không về nhà được một lần.”
Ôn Đình liếc nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi. Cậu gật đầu, nói: “Cháu biết rồi ạ, cũng đã muộn rồi, bác Kỷ cũng mau đi ngủ đi bác.”
Bác Kỷ đứng dậy, cười cười nói: “Đừng gấp, thiếu gia sớm muộn gì cũng sẽ coi trọng cháu.”
Ôn Đình quay đầu, hơi xấu hổ cười với ông: “Chúc bác Kỷ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Bác Kỷ ngáp một cái, từ cửa hông đi tới một toà nhà nhỏ bên cạnh.
Cận Hàn Bách không trở lại, trong biệt thự chỉ có một mình Ôn Đình, những người khác đều ăn ở trong căn nhà nhỏ bên cạnh. Ôn Đình ngẩng đầu nhìn, biệt thự lớn đến mức trống rỗng, ở một mình thật sự rất cô quạnh.
Hèn gì anh không thích trở về.
Sau đó, Ôn Đình từ weibo của trợ lý Cận Hàn Bách mới biết, hoá ra anh mang theo một đoàn ra nước ngoài bàn bạc hạng mục.
Ôn Đình nhìn thấy bức ảnh của Cận Hàn Bách, tuy rằng chỉ chụp bóng dáng nghiêng người. Trong hình, anh mặc áo khoác đen, áo sơ mi xanh lam tơ lụa bao lấy thân thể mạnh mẽ của anh, nhìn càng giống như nhai phách.
Nhai phách: Chụp người trên đường phố.
Khí tràng của anh quá cường đại, từ trong một tấm hình bất động cũng có thể cảm thấy được.
Ôn Đình nhiều lần nhìn ngắm bức ảnh kia, cuối cùng vẫn lưu lại, đặt thành màn hình điện thoại. Cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy không hài lòng, bèn tìm ảnh gốc chỉnh sửa một chút.
Như vậy tổng thể trông nhu hoà hơn rất nhiều.
Cận Hàn Bách phải quay về nước vào mấy ngày trước. Ôn Đình ngay lập tức biết, bởi vì trên weibo trợ lý của anh có đăng một tấm vé máy bay. Ôn Đình hơn nửa tháng chưa được nhìn thấy Cận Hàn Bách, cậu nhìn tấm vé máy bay kia, trong lòng đột nhiên hơi sốt sắng.
Sau khi Cận Hàn Bách về nước còn bận thêm mấy ngày, Ôn Đình phải qua một tuần nữa mới được thấy người.
Trong sân đột nhiên có tiếng xe ô tô, nhịp tim của Ôn Đình bất chợt đập nhanh hơn. Cậu nhanh chóng mang dép chạy xuống gác xép, sau đó đứng ở cửa hít sâu một hồi, rồi mới kéo cửa ra.
Cận Hàn Bách mới vừa bước xuống xe.
Ý cười của Ôn Đình bắt đầu tràn ra từ đáy mắt, đến đuôi lông mày, rồi đến khoé môi. Con ngươi màu nâu của cậu chăm chú nhìn Cận Hàn Bách, mãi đến khi người kia đi vào.
Ôn Đình trực tiếp dang tay ôm lấy Cận Hàn Bách, hôn một cái lên cằm anh, sau đó hơi khẽ ngẩng đầu, dùng môi nhẹ nhàng đụng một cái vào khoé miệng của anh.
“Tiên sinh…” Ánh mắt của Ôn Đình sáng sáng, cậu vòng tay ôm cổ của anh, nhẹ giọng nói: “Em rất nhớ ngài.”
Ôn Đình giống như một con mèo quấn quýt lấy chủ nhân, động tác mềm nhẹ không hề có một tiếng động, thân thiết nhưng lại không dính chặt quá mức.
Cận Hàn Bách đưa tay vỗ lưng cậu, còn an ủi bên cổ của cậu một lúc.
Ôn Đình nhắm mắt lại, cọ cọ trên người Cận Hàn Bách. Tóc của cậu cạ vào cằm anh, mùi hương của dầu gội đầu nhàn nhạt thơm thơm.
Ôn Đình buông Cận Hàn Bách ra, tiếp nhận áo khoác và cặp xách của anh.
Cận Hàn Bách ngồi xuống ghế sa lông, Ôn Đình ngồi bên cạnh, chăm chú theo dõi anh. Cận Hàn Bách hỏi: “Bác Kỷ đâu?”
“Bác Kỷ có hơi mệt, vừa mới đi ngủ trưa.” Ôn Đình cười nói, “Đây là lần đầu tiên em thấy ngài trở về vào ban ngày kể từ khi em đến đây đấy.”
Cận Hàn Bách nhìn một thân quần áo mặc ở nhà bù xù lông của Ôn Đình, đột nhiên nở nụ cười, thấp giọng nói: “Cậu ăn mặc rất ấm áp.”
Ôn Đình cúi đầu nhìn chính mình, cũng bật cười. Cậu sờ đầu, mím mím môi, sau đó cầm lấy tay của Cận Hàn Bách đặt trên cánh tay của chính mình, nhìn vào mắt anh mà cười nói: “Em mua vài bộ như thể, để khi nào ngài ôm em… Sẽ cảm thấy thật tốt.”