Đã biết trước con gái bé nhỏ của mình sau này sẽ trải qua cuộc sống như thế nào, Trần thị đương nhiên rõ ràng một điều, con gái của mình sẽ không thể lớn lên giống như những cô nương bình thường khác, vì vậy nàng một khắc cũng muốn Đoàn Nhi rời tầm mắt mình. Thời điểm nàng hạ sinh Đoàn Nhi tuy rằng thời gian có hơi lâu nhưng thân thể cũng không tổn thương gì nên Trần thị vẫn luôn để con gái ở bên cạnh mình. Không giống với ba huynh đệ trước đây, tuy rằng nàng cũng chăm sóc rất tỉ mỉ nhưng vài ngày đầu đều là do nhũ mẫu đến chăm nom.
Tiểu hài tử mới sinh thật giống nhau, chỉ ăn và ngủ. Đoàn Nhi vừa sinh ra đã trắng trắng mềm mềm, cô bé lại đặc biệt nhu thuận, cả ngày chỉ nằm ngủ, lúc tỉnh cũng chỉ ọ ẹ vài tiếng, cho ăn no một hồi lại tiếp tục ngủ, thật chưa thấy có đứa nhỏ nào lại ngoan ngoãn như vậy. Trần thị lấy mu bàn tay cà nhẹ vào khuôn mặt trắng nõn của bé, tiểu cô nương vẫn ngủ say không hề phát hiện, chân mày một chút cũng không động đậy. Trần thị nhẹ nhàng ghé tai sát lại còn nghe được tiếng thở nho nhỏ của cô bé, càng ngắm càng thấy yêu, chỉ muốn lúc nào cũng ôm vào lòng không buông.
Bỗng có một phụ nhân bước vào, nhìn thấy dáng vẻ ôm con không muốn buông của Trần thị, lông mày bà dựng đứng, nhẹ giọng quát: “Con không phải là lần đầu tiên sinh nở, chẳng lẽ không biết thời kỳ ở cữ quan trọng thế nào sao? Đứa nhỏ tuy không nặng nhưng hiện tại con vẫn không thể bế được, bằng không về già có đau mỏi con phải tự chịu đấy!” Vừa nói bà vừa ôm lấy Đoàn Nhi từ trong tay Trần thị. Ngay cả bị chuyển từ vòng tay ấm áp của mẹ sang một người khác, Đoàn Nhi cũng chỉ chun cái mũi nhỏ một chút rồi lại nghiêng đầu, tiếp tục an ổn nằm ngủ. Trần thị vốn dĩ lo lắng bé con sẽ tỉnh giấc, ngồi trên giường không yên nhìn theo, thấy con vẫn ngủ ngoan mới an tâm, lúc này mới nhìn về phía người vừa tới: “Mẫu thân! Người nhìn xem con bé thật là ngoan, làm sao con nỡ buông tay ra được.” Mặc dù đã là người phụ nữ sinh được bốn đứa con, Trần thị trước mặt mẹ đẻ của mình vẫn thích làm nũng như trước.
Trần thị vốn là con gái út do chính thê của Trần quốc công sinh ra, vẫn luôn là đứa con mà Trần Quốc công phu nhân Vương thị yêu thương nhất. Lúc trước bà vốn cũng không đồng ý với hôn sự của con gái, Hứa Quốc công tuy rằng tuổi trẻ đã tự phấn đấu để có được tước vị như vậy nhưng rốt cuộc thực lực gia thế không đủ. Ai ngờ Hoàng Thượng hạ chỉ tứ hôn, Vương thị dù có trăm lá gan cũng không dám kháng chỉ, đành phải rầu rĩ gả Trần thị cho Hứa Quốc công.
Cũng may, tuy rằng địa phương khác không rất hài lòng, ít nhưng ít nhất là người rất biết yêu thương vợ, thành thân lâu như vậy cũng chỉ có thêm một nô tỳ thông phòng, trừ bỏ sinh được một thứ nữ, những đứa con còn lại đều do con gái của mình sinh ra nên bà cũng đủ hài lòng.
Thuần thục đung đưa người một chút để Đoàn Nhi ngủ say hơn, bà nghiêng đầu cẩn thận xem xét Trần thị, phát hiện hai mắt nàng có quầng thâm rất rõ: “Là Đoàn nhi ban đêm quấy khóc làm con không ngủ được sao?”
Trần thị xua tay: “Không phải đâu mẫu thân, người xem con bé có ngoan không? Mẫu thân cũng biết tiểu hài tử bú sữa nên mau ngủ mà cũng mau đói. Đoàn nhi lại rất ngoan, ban đêm chỉ tỉnh dậy vài lần ăn sữa rồi lại ngủ ngay.”
Trần thị tuy không tự mình nuôi nấng nhưng vẫn để Đoàn nhi ngủ cạnh mình, mỗi lần nhũ mẫu đến cho bé ăn nàng cũng sẽ tỉnh giấc.
Một bên là con gái, một bên là cháu ngoại, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, Vương thị cũng đã làm mẹ đương nhiên biết rằng đứa con quan trọng như chính quả tim của mình vậy, dù thế nào cũng không đành lòng rời mắt. Huống chi đứa cháu ngoại này còn là một Phượng Hoàng, tất cả mọi người đều có thể đoán được nàng nhất định sẽ có thời điểm vươn cánh bay lên cao.
Biết nhiều lời cũng vô ích nhưng nội tâm vẫn có chút giận: “Tuỳ con vậy, dù sao chờ đến lúc con già đi thì ta cũng đã chết rồi, mắt không thấy tâm không phiền!”
Bình thường mỗi khi mẫu thân giận dỗi như vậy, Trần thị sẽ mặt dày đến ôm lấy bà cọ mặt làm nũng. Hôm nay thì khác, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài một chút, cũng đã không còn sớm, lát nữa mẫu thân còn phải ra ngoài chào hỏi khách nhân, hôm nay có rất nhiều người tới mà Trương thị thứ nhất là không thể ứng phó được hết, thứ hai là thân phận nàng cũng không đủ, cho nên mẫu thân mới phải tới đây thật sớm để giúp mình. Không có cha mẹ chồng hằng ngày làm gì cũng có thể thoải mái tự do, nhưng mỗi lần có công việc hệ trọng chỉ có thể nhờ trưởng bối nhà mình đến đây chủ trì giúp.
”Mẫu thân, chuyện con phái người nói với mẫu thân, người đã giúp con lưu ý thật kĩ chưa?”
Hứa gia thực lực không đủ, quen biết không rộng, Trần gia vẫn là một thế gia, đương nhiên quan hệ sẽ rộng rãi hơn Hứa gia nhiều.
Vương thị vẫn nhìn Đoàn nhi ngoan ngoãn nằm ngủ trong lòng mình, nghe Trần thị hỏi vậy, bà gật đầu nói: “Đương nhiên là ta sẽ lưu ý, loại chuyện này ta làm sao có thể quên được, chỉ là...” Dừng lại một chút, có chút do dự nhìn thoáng qua Đoàn nhi: “Con bé vừa mới sinh ra, giờ chuẩn bị vẫn còn quá sớm, con lo nghĩ nhiều rồi, con không sợ về sau con gái sẽ không thân thiết với con nữa sao?”
Chuyện mà Trần thị muốn nói đến chính là tìm sư phó cho Đoàn nhi. Thầy tốt chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, đặc biệt là nữ sư phó. Một người phụ nữ lại có thể làm thầy giáo tất nhiên là phải có nguyên do, còn phải điều tra rõ là vì sao, ít nhất cũng phải có gia thế trong sạch mới được. Hơn nữa đã là người dạy dỗ Đoàn nhi thì phải có thực tài. Cũng may bây giờ Đoàn Nhi còn nhỏ, vẫn còn hai, ba năm nữa, có thể từ từ tìm kiếm. Chủ yếu là phải tìm nhiều một chút. Cầm kỳ thư hoạ, thi từ ca phú, tứ thư ngũ kinh mỗi thứ đều phải tìm một thầy khác nhau.
Mặc dù bây giờ còn nhỏ, nhìn còn thật biết điều khéo, nhưng nếu về sau Đoàn Nhi không muốn học những thứ này, nàng lại cố gượng ép, hai mẹ con sớm muộn gì cũng sẽ bất hoà.
Trần thị bất đắc dĩ thở dài: “Mẫu thân, không phải là con không hiểu điều đó, con biết không nên để Đoàn Nhi từ nhỏ đã phải khổ cực như vậy, con cũng biết không nên cưỡng cầu đứa nhỏ phải trở nên hơn người, nhưng chuyện này cũng không thể do con quyết định. Nếu đã định trước thân phận Đoàn Nhi sau này sẽ không tầm thường, vậy cần phải có thực lực để mọi người phải tin phục.”
”Nếu con không sớm dạy bảo con gái nghiêm khắc, cứ để nó bình thường mà lớn lên như những đứa trẻ khác, đó mới thật sự là làm hại Đoàn Nhi.”
Thân mang địa vị trên cao, nếu không có thực lực để đối phó nhất định sẽ là trèo cao ngã đau. Mà vấp ngã chốn thâm cung thì vấn đề không chỉ là không gượng dậy nổi mà còn có thể mất mạng như chơi. Nghĩ tới những chuyện này Trần thị cảm thấy đầy lo lắng buồn rầu, mọi người đều nói con gái của mình có phúc phần trời cho, nhưng nào ai biết được đằng sau thiên đại phúc khí này Đoàn Nhi cần phải biết bao cố gắng mới có thể tiếp nhận.
Vương thị vốn chỉ muốn khuyên nhủ mấy câu, không nghĩ tới lại làm con gái của mình thương tâm như vậy, ánh mắt cũng có chút ửng đỏ, nhưng mà nữ nhân đang ở cữ không thể khóc được, bà vội vàng thấp giọng: “Là ta sai rồi, con tuyệt đối không được khóc. Về sau ta sẽ không bao giờ nói đến chuyện này nữa, ta biết chuyện này cũng không phải là con nguyện ý, chẳng qua ta nhịn không được than thở vài câu, cũng chỉ vì ta lo lắng về sau mẫu tử con sẽ không thân thiết mà thôi.”
Làm sao có thể giận mẹ ruột của mình chứ, Trần thị cũng là do đột nhiên xúc động một chút mà thôi. Nàng mỉm cười, hai mẹ con lại tâm sự một hồi lâu. Vương thị thấy đã đến giờ, bà con thân thích của bổn gia có thể sẽ tới sớm, giờ cũng là lúc nên ra ngoài chuẩn bị một chút. Bà đem Đoàn Nhi đặt lại vào lòng Trần thị, dặn nàng nghỉ ngơi cho tốt, đến giờ bà sẽ cho người ôm Đoàn Nhi ra.
Trương thị cùng Trần thị không thân thiết, đối với mẫu thân của Trần thị sao có thể thân? Huống chi Vương thị còn là Trấn Quốc công phu nhân, được Hoàng Thượng phong là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, làm sao có thể nhìn đến Trương thị. Trước kia Trương thị rất tự biết mình nên chưa bao giờ cố ý lấy lòng Vương thị, hôm nay nhất định càng không thể. Chuyện phát sinh ngày hôm qua, cho đến giờ Trương thị vẫn còn cảm thấy trong lòng như nghẹn khuất. Cho dù không thể hiện tại không thể tìm lại cơ hội cho đứa con gái đáng thương của mình, nhưng ít nhất cũng phải chọc cho bọn họ tức chết, dựa vào cái gì lại sỉ nhục con gái của ta như thế!
Đuôi mắt quét ra xa thấy Vương thị đang từ hành lang gấp khúc phía bên kia đi tới, Trương thị quay đi vờ như không biết, chỉ tay kêu hạ nhân kê lại cái bình này, đánh bóng cái bàn đó, lại còn hết sức làm ra vẻ, người sáng suốt vừa thấy cũng biết là cố ý.
Vương thị nhíu mày, đi đến sau lưng Trương thị liền dừng lại. Bà muốn nhìn thử xem hôm nay Trương thị bày ra cái vẻ này là sao? Khi nào đã đắc tội qua nàng ta chứ? Bà thản nhiên mở miệng: “Ngươi có vẻ rất bận rộn, có cần ta giúp đỡ gì không?”
Vương thị không hề vội vã, chỉ đứng tại chỗ nói chuyện mà thôi, bọn hạ nhân xung quanh vội vàng quay lại cúi đầu thi lễ.
Xét về thân phận mà nói, Trương thị chỉ là một hậu bối, bà sao phải ngỏ lời giúp đỡ như thế, đó chẳng qua chỉ là lời ứng xử ngoài miệng mà thôi, Trương thị nếu đã cố ý không nhìn thấy, lời nói của Vương thị đương nhiên cũng không có hảo cảm gì.
Trương thị ngừng tay một chút, quay đầu thấy Vương thị đang đứng sau sau lưng, bình tĩnh nhìn mình với ánh mắt lành lạnh. Ánh mắt ấy Trương thị cũng không xa lạ gì bởi Trần thị cũng luôn nhìn mình với ánh mắt như vậy. Không thèm quản mình nói cái gì làm cái gì, giống như nhìn giống tôm tép nhảy lên nhảy xuống, chỉ cần không ảnh hưởng đến mặt mũi Hứa gia, không ở bên ngoài làm loạn, Trần thị luôn nhìn mình với thái độ như vậy. Ánh mắt như vậy là muốn nói cho chính mình biết Trần thị không phải là không muốn thu thập mình, chẳng qua là lười thu thập mà thôi, tất cả mọi việc mình làm ở trong mắt nàng ta cũng chỉ là râu ria, vốn không cần lãng phí tâm tư để đối phó.
Trương thị cong miệng cười nói trào phúng: “Ta sao có thể làm phiền lão phu nhân hỗ trợ chứ, nếu để tẩu tử biết nhất định sẽ trừng phạt, ta thật không dám.”
Vương thị có chút kinh ngạc, ở Hứa gia mà dám mỉa mai đương gia chủ mẫu, Trương thị lấy đâu ra cái dũng khí này? Vừa bực mình vừa cảm thấy buồn cười, cũng hiểu được vì sao con gái của mình không muốn quan tâm đến nàng ta, chẳng qua là với đầu óc như thế này, quan tâm đến nàng quả thật là lãng phí tâm tư.
Vương thị gật đầu: “Cũng được, vậy người cứ tiếp tục làm việc của mình đi.” Nói rồi trực tiếp ngồi lên ghế dựa, nha hoàn vội vàng dâng trà thượng hạng lên, sau đó trực tiếp ngồi nhấm nháp chén trà.
”Ừ, trà này cũng không tệ lắm.” Bà mỉm cười nói với đại nha hoàn vừa dâng trà, nha hoàn vội cười phụ hoạ theo.
Trương thị đứng ở phía dưới, nhìn lên thấy chủ tớ mấy người đang cười nói náo nhiệt, không hề nhìn đến mình chút nào, trong lòng tức giận, mẫu thân của Trần thị so với Trần thị còn có thể ác gấp trăm lần. Trương thị không ngừng thở hổn hển, hung tợn trừng mắt nhìn Vương thị:
”Lão phu nhân hiện tại rất cao hứng đúng không? Cháu ngoại tương lai có thể trở thành Hoàng Hậu mà.” Lời nói ra đầy âm hiểm.
Lời này chính là đại nghịch bất đạo, nếu người ngoài biết được câu nói điên cuồng như thế này. Cho dù rõ ràng có là Thái Tử phi, nhưng Thái Tử còn chưa đăng cơ, không ai dám nói nàng sẽ là Hoàng Hậu. Đặt mạnh ly trà trong tay xuống, nếu đến giờ còn chưa rõ lý do vì sao Trương thị đột nhiên lại như vậy, Vương thị sống mấy mươi năm qua quả thật là uổng phí!
Bà đột nhiên mở miệng nhắc tới người mà vẫn chưa ai nói đến Hứa Tâm Dao:
”Nha đầu Dao Dao kia ta cũng đã gặp vài lần, bộ dáng tốt tính cách cũng tốt, thật là một tiểu cô nương đáng yêu, chỉ tiếc...” Cố ý dừng lại không nói tiếp.
Trương thị nóng nảy mở miệng: “Chỉ tiếc cái gì? Con gái của tôi có chỗ nào không tốt chứ?”
”Chỉ tiếc là có một người mẹ đầu óc vặn vẹo, không biết phân biệt.”
Vương thị nói vậy là đã rõ ràng.
”Ta muốn khuyên ngươi hiện tại nên cụp đuôi mà về dạy dỗ con gái làm sao hầu hạ phu quân cho tốt, tương lai tìm cho nó một nhà khá giả chứ đừng như bây giờ, không nên vọng tưởng những thứ không phải của mình.”
Vương thị không có quan hệ gì với Trương thị, đương nhiên sẽ không tận tình khuyên bảo nàng. Đã nói đến nước này, có nghe hay không là chuyện của đối phương, bà chỉ báo cho mà biết vậy thôi. Bên này rốt cuộc vẫn là Hứa gia, bà cũng không tiện dạy dỗ Trương thị, chỉ là sẽ đem chuyện này nói lại với con gái, để con gái qua thời gian ở cữ sẽ tự mình xử lý.
Trương thị hung hãn nhìn Vương thị rời đi, hai tay xiết chặt, gân xanh nổi lên. Qua một lúc lâu hai mi mắt mới buông xuống, đưa tay vẫy Lưu nhũ nương ở bên cạnh rỉ tai nho nhỏ...
Giữa trưa, khách quý đã đến chật nhà, Vương thị đang ứng phó với quan khách bên này, quay qua nhìn thấy đã đến giờ liền phân phó nhũ mẫu đi vào ôm Đoàn Nhi ra. Mọi nghi lễ cúng thì các ma ma đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ nhân vật chính xuất hiện. Về phần Trương thị đang trầm mặc phía sau, Vương thị cũng không thèm để ở trong lòng.
Hôm nay người quan trọng nhất chính là Đoàn Nhi.
Trương thị nhìn theo bóng dáng nhũ mẫu vừa rời đi, trên mặt nở nụ cười quỷ dị
Đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh mừng rỡ của tên đầy tớ gác cổng: “Lão phu nhân, Nhị phu nhân, Thái Tử điện hạ tới!”