Hôm nay hoàng hậu thật sự rất bận rộn, sau đó lại có rất nhiều việc nên chỉ có thể trò chuyện qua loa vài câu với Trần thị. Cũng thật cảm tạ vì hoàng hậu bận như vậy, Trần thị mới có thể chơi cùng A Đoàn nguyên một buổi sáng. Đến giờ ăn trưa hoàng thượng lại tới, đương nhiên Trần thị không thể dùng bữa cùng hoàng hậu nên Bích Sơ đã chuẩn bị bữa trưa riêng cho nàng.
Còn chưa đến cửa Đông cung của thái tử, từ xa Trần thị đã trông thấy một tiểu hài tử đứng ở cửa đang hết nhìn đông lại nhìn tây, đến gần hơn, lại thấy người nọ chạy về phía nàng, nhìn kỹ một lúc quả nhiên là Giang Vạn Lí. Hắn cười tít mắt thỉnh an Trần thị: “Phu nhân tới rồi, nô tài đã đứng ở cửa đợi ngài rất lâu đấy!”
”Hận không thể chạy đi kéo ngài tới đây đó.”
Trần thị buồn cười cho hắn đứng dậy: “Ngươi thật dẻo miệng, mau dẫn ta vào bái kiến thái tử điện hạ đi.”
”Phu nhân, hay là ngài theo nô tài đi xem phòng của tiểu thư trước. Mỗi ngày sau khi dùng bữa hoàng thượng sẽ hỏi han về tình hình học tập của thái tử điện hạ, vừa rồi thái tử đã qua chỗ hoàng thượng, một lát nữa mới có thể trở về.”
Lại vỗ ngực cam đoan: “Phu nhân yên tâm, nô tài sẽ dẫn ngài đi tham quan khắp nơi một lượt, tuyệt đối sẽ rất thú vị.”
Trong cung người nào cũng đều bận rộn, thái tử nhỏ như vậy cũng không ngoại lệ, để gặp được hoàng hậu còn phải chờ một buổi sáng, Trần thị gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cùng nữ nhi chơi đùa một buổi sáng, vừa rồi lại có Giang Vạn Lí nói mấy lời vui vẻ, tâm tình Trần thị tốt lên rất nhiều, thế nhưng sau khi bước vào Đông cung của thái tử lại hơi hơi chau mày. Nơi thái tử ở không cần nói đến, dĩ nhiên là đại khí uy nghiêm, chung quy vẫn là tẩm điện của bậc quân vương. Những cái khác đều miễn bàn đến, chỉ là màu sắc này...quá mức lạnh lẽo.
Tuỳ ý có thể thấy được màu đen, tuy rằng có viền vàng giúp trung hoà một chút nhưng vẫn quá mức lạnh lẽo. Nếu không phải cả gian phòng đang đứng đầy thái giám và cung nữ, nếu đứng một mình ở đây tuyệt đối sẽ có cảm giác âm sâu. Giang Vạn Lí thu hết biểu cảm của Trần thị vào trong mắt, trong lòng trộm cười, cũng không giải thích gì, chỉ cúi đầu bước đi.
Lúc đứng ở cửa phòng A Đoàn, Trần thị không ôm bất cứ hi vọng nào, chân mày đã bắt đầu nhíu chặt. Nếu phòng của A Đoàn cũng là một dạng như vậy, thà cứ ở chỗ của Hoàng Hậu nương nương còn tốt hơn.
”Chính là đây!” Giang Vạn Lí vừa nói vừa đẩy cửa phòng.
Nhịn cười nguyên một đoạn đường đến lúc này không cần nhịn nữa, chỉ là thích thú nhìn Trần thị đang trợn mắt há mồm.
Hiện tại cảm giác của Trần thị không biết phải hình dung thế nào? Giống như một người vẫn đang sờ soạng đường đi vào ban đêm, đi đến cuối đường mới phát hiện thì ra mặt trời đã sớm ló dạng. Miệng há hốc kinh ngạc nhấc chân đi vào, giống như đang bước vào một thế giới toàn màu xanh. Lọt vào trong tầm mắt là đủ loại màu xanh.
Xanh lam,xanh thẳm,xanh đen...đủ loại màu xanh.
Giang Vạn Lí nhẹ giọng nhắc nhở: “Phu nhân, ngài hãy nhìn trên đầu.”
Trần thị nghe tiếng ngước lên nhìn, đôi mắt lại trừng lớn thêm vài phần. Trần phòng cũng được sơn thành một mảng xanh biển, càng phô trương hơn nữa là xà nhà cũng được vẽ hình cuộn sóng, bên trong còn có mấy cái đuôi cá rực rỡ sắc màu của những chú cá nhỏ như đang tung tăng bơi lội.
Ngoài dự tính quá mức, Trần thị không biết phải hình dung tâm trạng mình lúc này ra sao nữa. Từ lúc nhìn thấy trang hoàng ở Đông cung, vốn cho là tính tình của Thái Tử không khỏi quá mức thâm trầm, thế nhưng ngoài ý muốn gian phòng mà hắn chuẩn bị cho A Đoàn lại sinh động và thú vị đến vậy.
Giang Vạn Lí không thời khắc nào là không muốn tăng thêm hảo cảm cho thái tử trong mắt Trần thị: “Phu nhân, ngài không biết đấy thôi, thái tử rất thích đọc sách, không chỉ những bộ sách ở quốc thư mà thái tử còn đọc cả những bộ sách của ngoại quốc nữa. Cũng không biết thái tử đọc được ở đâu nói là màu xanh có thể làm tâm tình con người chuyển biến tốt, là màu thích hợp nhất cho tiểu hài tử.”
”Hết thảy nơi này đều là do thái tử tự mình thiết kế.”
Cũng không chờ Trần thị đáp lời lại kéo kéo ống tay áo Trần thị: “Ngài đi theo nô tài.” Trần thị còn chưa kịp phản ứng, mơ hồ đi theo Giang Vạn Lí rời khỏi căn phòng này, đi tới căn phòng ngay bên cạnh. Cửa vừa đẩy ra,Giang Vạn Lí cũng không đi vào mà đứng ở cửa nhường đường, chỉ xuống dưới đất nói: “Ở đây đã được trải ba lớp thảm dày.”
Trần thị cúi đầu nhìn, quả nhiên trải thảm rất dày, độ cao so với bậc cửa cũng không khác biệt lắm. Phía trên cùng là một lớp thảm len lông cừu màu tuyết trắng. Hơi đưa người ngó vào bên trong, gian phòng này ngoại trừ trải thảm tuyết trắng, bên trên bày đủ loại động vật nhỏ làm bằng gỗ,những chú vịt con, gà con...tất cả đều được sơn màu sắc rực rỡ.
Trừ những thứ đó ra, tất cả những đồ đạc khác đều không có.
”Cái này,căn phòng này...” Trong lòng Trần thị đã có một suy đoán.
Trong lòng Giang Vạn Lí cũng rất hâm mộ, lúc trước khi Thái Tử cho làm căn phòng này, hắn vẫn luôn nghĩ, thái tử phi tương lai quả thật là tốt số mà.
”Thái tử điện hạ nói chờ tiểu thư lớn hơn một chút, đến lúc biết bò có thể đến căn phòng này chơi. Nơi này không có đồ đạc gì, hơn nữa những vật bén nhọn cũng đều được mài tròn hết, tiểu thư có thể thoải mái chơi đùa.”
Trần thị không nói lời nào, bởi vì nàng hoàn toàn không biết nói cái gì. Còn nói là không yên tâm nên muốn đến xem tận mắt, nhưng những thứ này so với nàng chuẩn bị thì còn tận tâm hơn rất nhiều.
Lần này Giang Vạn Lí cũng không kéo tay áo Trần thị nữa mà tự mình đi tới căn phòng bên cạnh đẩy cửa ra, Trần thị sững sờ nhìn qua: “Vẫn còn nữa sao?” Giang Vạn Lí gật đầu. Trần thị nuốt nước miếng một cái, lần nữa đi tới bên cạnh, đã có chút chết lặng.
Lần này là một căn phòng trang trí bình thường, bất quá lại rất trống trải,c ái gì cũng không có, chỉ là một căn phòng đặc biệt lớn.
Khó hiểu nhìn thoáng qua, Giang Vạn Lí đã bắt đầu giải thích: “Gian phòng này chỗ để cho tiểu thư chơi.”
”Chỗ chơi?” Trần thị chỉ vào gian phòng bên cạnh: “Không phải trong kia đã có rất nhiều đồ chơi sao?”
Giang Vạn Lí lắc đầu nhấc chân đi vào, Trần thị theo sát phía sau, đi tới một chỗ trống trong phòng, chỉ vào một khối gỗ đột nhiên xuất hiện trên xà nhà nói: “Chỗ này là để làm cho tiểu thư một cái xích đu. Vốn là thái tử định làm một cái xích đu ở ngoài hoa viên, còn chỗ này là để dùng lúc tiểu thư được ba, bốn tuổi. Thái tử nói lúc đó tiểu thư vẫn còn nhỏ, chạy ra bên ngoài chơi xích đu bị gió lạnh sẽ không tốt.”
”Vì vậy liền làm thêm một cái ở trong phòng.”
Lại chỉ vào một chỗ khác trong phòng nói: “Chỗ này sẽ làm một con ngựa gỗ, còn chỗ này sẽ làm một cái ghế đu...”
Giới thiệu một hồi, Trần thị càng thêm ngây ngốc, cuối cùng trực tiếp hỏi: “Chẳng lẽ toàn bộ trắc điện đều là chuẩn bị cho Đoàn Nhi?” Bên cạnh còn có mấy gian phòng nữa. Giang Vạn Lí cũng gật đầu: “Đúng vậy, bất quá còn chưa bắt đầu làm. Có lẽ thái tử điện hạ còn đang suy nghĩ xem sẽ bài trí như thế nào, trước mắt cứ đem dọn trống hết các phòng rồi mới bắt đầu làm.”
Đột nhiên Trần thị cảm thấy những lo lắng của nàng có chút buồn cười, đãi ngộ này so với ở nhà mình còn tốt hơn gấp nhiều lần, càng quan trọng hơn chính là tâm ý. Tuy không hiểu chuyện triều chính nhưng Trần thị cũng biết thái tử có bao nhiêu xuất sắc, có bao nhiêu người khen ngợi hắn. Trời sinh đã là thiên tài, nhưng để trở thành Long Phượng thì cần phải cố gắng gấp trăm lần. Thái tử còn nhỏ đã xuất sắc như thế, còn có thể dành tâm tư lo liệu tốt mọi chuyện của Đoàn Nhi như vậy.
Thật sự là quá đầy đủ rồi!
Khoát tay nói với Giang Vạn Lí: “Ta còn có việc ở phủ phải xuất cung trước, có lẽ không chờ được thái tử điện hạ rồi.”
Giang Vạn Lí kinh ngạc: “Phu nhân sao vậy? Ngài không muốn gặp mặt thái tử một lần rồi đi sao?”
Trần thị thở dài: “Ta cũng không muốn gạt ngươi, vốn là ta không yên tâm nên mới đến đây xem qua một lần, hiện tại xem ra đúng là ta suy nghĩ nhiều rồi. Thái tử điện hạ đối xử với Đoàn Nhi rất tốt, người làm mẹ như ta đây cũng có thể yên tâm. Thái tử điện hạ bận rộn học hành, ta cũng không cần phải chiếm dụng thời gian của thái tử làm gì.”
Giang Vạn Lí cẩn thận nhìn vẻ mặt của Trần thị, xác định nàng chỉ có chút mệt mỏi, tuyệt đối không có lệ ẩn trong lời nói, lúc này mới yên tâm. Thái tử cũng không phân phó việc này, chỉ nói nếu như Trần thị muốn nhìn thì cứ đưa nàng đến xem phòng ngủ của thái tử phi là được. Giang Vạn Lí tự chủ trương dẫn Trần thị đi xem hết một lượt, còn tận tình giới thiệu.
Hỏi lại mấy lần, xác định Trần thị thật sự muốn trở về mới đưa nàng xuất cung.
Lần này Trần thị nhập cung cũng chỉ nói chuyện vài câu qua loa với hoàng hậu, thái tử thì ngay cả mặt cũng chưa nhìn thấy, thế nhưng tâm lại an định hơn phân nửa. Ít nhất từ giờ cho đến khi A Đoàn bắt đầu hiểu chuyện, cuộc sống của con bé đều luôn vui vẻ, thoải mái, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Lúc Thái Tử trở lại nghe nói Trần thị đã xuất cung, nhìn về phía Giang Vạn Lí đang nhảy nhót hỏi: “Ngươi đã làm gì?” Bị ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, Giang Vạn Lí chột da, thu hồi vênh váo trong lòng, thành thật đem mọi chuyện từ đầu tới cuối khai báo lại một lần.
Đương nhiên cũng cường điệu một chút khi kể lại biểu hiện của Trần thị từ kinh ngạc, kinh hỉ rồi cuối cùng là yên tâm, hắn vẫn nghĩ muốn tranh công một chút.
Vẻ mặt Ngô Đồng không đổi, thậm chí cứ thong dong như vậy nhìn Giang Vạn Lí, cứ nhìn như vậy không nói lời nào.
Cuối cùng vẫn là Giang Vạn Lí không chịu nổi nữa, có chút uỷ khuất quỳ xuống cầu xin tha thứ: “Nô tài không nên tự tiện làm chủ, thỉnh thái tử điện hạ trách phạt.”
Hắn chính là rất thông minh, chỉ là quá linh hoạt, khi còn bé đã như vậy, về sau trưởng thành cũng vẫn là như thế. Ngô Đồng có tâm tư muốn làm cho hắn ổn trọng hơn một chút, không nghĩ tới từ nhỏ đã bắt đầu giáo huấn mà vẫn không được.Thôi kệ, hắn đã linh hoạt thì cứ để hắn như vậy, nếu về sau tính tình A Đoàn vẫn Trầm tĩnh, có hắn hầu hạ bên cạnh cũng có thể náo nhiệt hơn một chút.
”Lần sau không được lấy lí do này nữa.”
”Mau báo với sư phụ của ngươi đi đến cung của mẫu hậu đón Đoàn Nhi về đi.”
Xế chiều hôm nay hắn vốn muốn dành thời gian gặp Trần thị một chút, nếu người đã đi rồi, vậy thì chơi với Đoàn Nhi đi.
Tuy rằng A Đoàn bây giờ vẫn còn chưa biết gì, nhưng đối với Trần thị vẫn có một loại bản năng thân cận. Chơi với Trần thị cả một buổi sáng rất cao hứng, kết quả tỉnh ngủ lại không thấy Trần thị đâu nữa. Tuy rằng không khóc nhưng miệng vẫn xẹp xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ mất hứng. Lúc được ôm tới Đông cung, đầu tiên là trừng mắt nhìn xung quanh, vẫn không nhìn thấy Trần thị đâu.
Cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên.
Lúc Ngô Đồng bế nàng, cái miệng nhỏ của nàng đã có thể treo được cái bình nhỏ lên, ánh mắt cũng có chút phiếm hồng nhưng vẫn không khóc.
Ngô Đồng vững vàng đem nàng ôm vào trong ngực, khuôn mặt vốn có chút nhu hoà bỗng trở nên u tối, lạnh lẽo nhìn A Đoàn. Giang Vạn Lí ở một bên khiếp đảm, chủ tử đây là làm sao vậy?
Mi mắt thật dài che khuất ánh mắt thái tử, Giang Vạn Lí không thể nhìn ra đến tận cùng là hắn đang suy nghĩ cái gì. Chỉ là thấy hắn nhìn như vậy một hồi lâu mới cất giọng vô cùng phức tạp nói với thái tử phi vẫn còn chưa hiểu gì: “Tại sao lại không khóc? Ngươi không biết trẻ nhỏ phải khóc thì mới được cho ăn sao?” Đôi tay cũng không tự giác siết chặt.
Chuyện gì cũng cất giấu trong lòng, chuyện gì cũng muốn tự mình giải quyết, vĩnh viễn đoan trang, vĩnh viễn rộng lượng, bất kể như thế nào nàng cũng không nổi giận, nàng cũng không chịu nói cho ta biết trong lòng nàng còn ẩn chứa bao nhiêu chuyện như vậy.
Sau đó, chỉ một lần bùng nổ đã mang đi hết tất cả, một chút cơ hội cũng không lưu lại cho ta.
Bị Ngô Đồng ôm hơi dùng quá sức, A Đoàn không thoải mái, trong miệng kêu hừ hừ, thân mình nhỏ cũng vặn vẹo, chân mày gắt gao nhíu lại, rất mất hứng trừng Ngô Đồng. Vài lần Giang Vạn Lí muốn nhắc nhở lại không dám mở miệng, cuối cùng chỉ còn cách ho khan vài tiếng.
”Khụ! Khụ! Khụ!”
Lúc này Ngô Đồng mới bừng tỉnh, nhìn thấy dáng vẻ không thoải mái của A Đoàn vội vàng buông lỏng cánh tay. Nhìn thẳng vào mắt tiểu cô nương, bế tắc nhăn mày lại: “Xin lỗi, là do ta không khống chế được...” Khom người muốn chạm mặt vào mặt nàng, còn chưa tới gần đột nhiên cảm giác lòng bàn tay một trận ẩm ướt, toàn thân bỗng cứng lại...
Thái Tử làm sao vậy? Giang Vạn Lí khó hiểu nhìn Ngô Đồng đang giữ nguyên tư thế khom lưng.
Một lát sau cái mũi đột nhiên động đậy, vô thức cất tiếng: “Mùi gì vậy nhỉ? Không hiểu mùi lạ ở đâu ra vậy?” Mũi không ngừng ngửi ngửi. Ngô Đồng lập tức đứng thẳng người: “Đi ra ngoài.”
”Dạ?” Giang Vạn Lí còn chưa kịp phản ứng.
Ngô Đồng không để ý tới hắn, chỉ phân phó lại lần nữa: “Tất cả mọi người đi ra ngoài, ngay lập tức.”
Quy tắc của Đông cung chính là chỉ cần thái tử lên tiếng ngay lập tức phải chấp hành, không được phép chậm trễ dù chỉ một giây. Giang Vạn Lí tuy không rõ vì cái gì nhưng vẫn phải đi theo những người khác, khó hiểu lui xuống.
Khoé mắt Ngô Đồng co giật nhìn chất lỏng màu vàng trên tay, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt vô tội của tiểu A Đoàn.
Đấu tranh hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ cười nói: “Quả nhiên là kiếp trước ta nợ nàng.”
Cam chịu cầm lấy chiếc tã ở bên cạnh...