Kế hoạch? Tại sao Vô Thường lại cười thầm rằng sự việc đã theo đúng kế hoạch của hắn? Hắn đã sắp đặt kế hoạch từ bao giờ?
Ngay từ đầu, một người đã trải qua nhân sinh như Vô Thường, sống trong thế giới sức mạnh phép thuật cũng không kém gì việc người mạnh “hiếp” người yếu bằng nhiều hình thức, mà lại dễ dàng nổi giận đã là một vấn đề lớn.
Vấn đề thứ hai, bản thân Vô Thường đang là người yếu, là kẻ phàm nhân sống trong một bầy Linh Nhân cảnh và vài vị tối cao Linh Sư cảnh, lại ngạo mạn, thích giết liền giết, không xem ai ra gì bên trong Kiếm Trận Tướng Phủ?
Vấn đề thứ ba, gặp Nhậm Tử Y bên ngoài là vô tình hay Vô Thường cố tình khi xung quanh Vô Thường đều có “bạn bè” mách bảo? Thậm chí việc Vô Thường một quyền nhẹ có thể đánh nổ đầu người lại không kịp bóp gãy cổ một nữ nhân mềm yếu?
Vấn đề thứ tư, Vô Thường dùng linh khí để rèn luyện thân thể tạo thành Linh Thể, một khối thân thể có thể phát triển lớn mạnh theo năm tháng cùng với khả năng kháng sát thương linh lực. Trình độ Linh thể của Vô Thường hiện đã có thể sánh ngang với Linh Nhân trung kỳ nhưng lại bị linh lực nhỏ yếu của Linh Nhân sơ kỳ đả thương dễ dàng?
Cả bốn vấn đề lớn như vậy, Vô Thường dự là?
Hoặc cũng có thể… Vô Thường chỉ là đang làm màu, hay thích tỏ ra nguy hiểm để làm trò vui tiêu khiển.
…
-Cho bổn thiếu mượn hai bộ trang phục đẹp chút, nếu không ta kêu ca ca ta đuổi ngươi đi, hiểu chứ?!
-Này Thị Miên, ngươi là người hầu của gia gia ta hơn năm nên cũng biết ta là ai nhỉ? Khôn hồn thì cho ta một bộ đồ đẹp nhất ngươi có, không thì đừng trách vì sao xác ngươi được treo ngoài thành ngày mai.
-Ể, ngươi là thị nữ của Nhậm Thái Hà biểu đệ? Vậy… cho sờ mông chút!
-…
Sau một hồi cướp giặc các thị nữ, người hầu, Vô Thường lần nữa quay về phòng. Đáng tiếc là thứ mà Vô Thường thấy khi bước vào căn phòng không phải mẹ con Lâm Tĩnh Hoa mà là hai xác chết trần chuồng, một còn nguyên vẹn khối thân thể đang phân hủy và một có đầu - thân khác hai nơi, huyết đỏ vẫn còn nóng, mùi huyết tinh phản phất không tiêu tan.
-Hơ… ha ha, thật ngu ngốc nhỉ…
Đứng trước cửa phòng, Vô Thường thất thần quỳ xuống mặt đất lẩm bẩm.
-Mày đã sai, sai rồi Thiên Họa…
Vô Thường nhỏ lệ, hắn, chính là đang khóc vì một sai lần quá lớn của bản thân.
Người trong Kiếm Trận Tường Phủ dù là chức cao vọng trọng, Linh Nhân, Linh Sư cũng tuyệt đối không dám giết một vị thiếu gia, tiểu thư mang dòng máu của Nhậm gia mà không có lý do chính đáng, nhưng mà việc giết chết người hầu, thị nữ của họ thì không thành vấn đề.
Vô Thường không nhớ điều này, hắn ngạo mạn, lại đắc tội với Nhậm Tử Y, và khung cảnh trước mắt chính là sự trừng phạt cho hành vi của hắn.
Rầm!
Cửa phòng đang mở, cửa sổ đang mở đều đột ngột đóng chặc lại một cách đầy quỷ dị.
Căn phòng bỗng dưng tối lại không rõ lý do trong khi bên ngoài, trời chỉ đang hoàng hôn.
Vù…
Dù gió có thổi nhẹ nhưng xung quanh trạch viện của Vô Thường, trong phạm vi đường kính m không hề có một sự lung lay nhẹ của những chiếc lá cây, ngọn cỏ. Tất đều giống như rơi vào một khoảng chết lặng.
-Ta… xin lỗi, thật sự xin lỗi…
Bên trong căn phòng ảm đạm, tối tăm, Vô Phường vẫn quỳ dưới đất tự trách bản thân.
-Grư… gừ…
Trên giường, thân thể trần chuồng thối rửa của một nữ trung niên bắt đầu ngồi dậy, một đôi mắt vô hồn, trắng bạch cùng với một gương mặt nhăn nheo, vặn vẹo, hàm răng đầy sắc dọn rời khỏi giường.
-Gào… trả… mạng… cho ta... gào…
Cái đầu đầy máu im lặng của thiếu nữ Lâm Tĩnh Hoa chợt mở mắt đỏ máu, hai chiếc răng nhọn mọc ra khỏi miệng, đầu nàng bay đến hợp thể lại với khối thân thể thành một người hoàn chỉ như chưa từng chết, tại cỏ nàng một vết sẹo đỏ hồng hiển hiện.
Lâm Tĩnh Hoa và mẫu thân lựng khựng bước chân đi đến chỗ Vô Thường.
Nhìn hai vật thể vốn đa chẳng phải con người đến gần, Vô Thường chỉ là im lặng ngồi đó nhắm mắt.
-Gào… gừ….
Lâm Tĩnh Hoa cùng mẫu thân nàng phút chốc bao trùm lấy thân thể Vô Thường. Người xé, kẻ cắn, Vô Thường máu huyết nhanh chóng chảy ra ào ạt.
-Xin lỗi…
Chịu nổi cực khổ khi bị người từng chút xé toạt thân thể, ngấu nghiến từng miếng thịt của bản thân, Vô Thường chỉ là bỏ mặc cảm giác đau đớn, hắn nhẹ nhành đưa hai tay lên vuốt ve đầu hai con quái vật.
-Gào.
Mỗi người một bên, hai cánh tay Vô Thường đứt đi, nhanh chóng cả thịt lẫn xương đều rơi vào bụng mẹ con Lâm Tĩnh Hoa.
-Gừ gào….
Hai chân Vô Thường đều tiêu biến chỉ còn lại một vũng máu to lớn. Hắn ngã xuống đất nhưng vẫn chưa chết.
-Ngoằm ngoằm…
l-ng ngực Vô Thường be bét máu, thịt da phía trước đều trống trơn lộ ra nội tạng bên trong.
Tiếp đó bộ ruột gan hắn biến mất.
Trái tim vẫn còn đang đập “thình thịnh” bi người bứt ra, mỗi ngươi chia nhanh một nửa nuốt xuống. Chẳng mấy chốc, Vô Thường chỉ còn duy nhất một cái đầu lẻ loi.
Phập!
Hai con mắt Vô Thường bị trắng trợn moi ra nuốt vào bụng.
Cặp môi khô khốc của hắn nhanh chóng bị Lâm Tĩnh Hoa “hôn” ngấu nghiến.
Ba mươi giây sau, Vô Thường hoàn toàn tan biến khỏi thiên địa, cái còn lại của hắn chỉ duy nhất là một vũng máu huyết đang được mẹ con Lâm Tĩnh Hoa liếm cạn.
Tất cả là mọi ảo giác tra tấn linh hồn chỉ có Vô Thường thấy, Vô Thường cảm nhận này chính là hình phạt nặng nề nhất mà “vong linh” hai mẹ con Lâm Tĩnh Hoa giành cho Vô Thường. Trả thù sự bạc đãi của hắn giành cho họ.
-Tình hình của tên phế vật đó ra sao rồi? Chắc là đang sợ hãi lắm chứ?
Đứng bên ngoài phòng của Vô Thường, cách không xa khoảng chừng m, núp đằng sau một bức tường la hài bóng người một già, một trẻ. Lúc này, người trẻ tuổi chừng lên tiếng cười nham hiểm với lão giả bên cạnh.
-Vâng, hắn đang quỳ xuống mặt đất khóc lóc, hẳn là rất thương tâm thưa thiếu chủ.
Lão giả cung kính đáp.
-Hừ, đó chính là hậu quả của kẻ dám ức hiếp muội muội của ta.
“Thiếu chủ” lạnh lùng nói
-Đi, chúng ta quay về. Lần sau hắn còn dám thì chính tay ta sẽ phế bỏ hắn.
Hai người rời đi khỏi trạch viện của Vô Thường.
Vù!
Ngay lập tức, một viên đá to bằng nắm tay bay thằng từ trước sân của Vô Thường lên trên cao, khi hết đà liền rơi xuống đúng ngay vị trước bước đi của hai người một già một trẻ.
Bặp.
Bắt gọn viên đá trong lòng bàn tay già nua, lão giả thoáng kinh ngạc quay đầu về hướng trạch viện của Vô Thường nhíu mày.
-Hừ.
“Thiếu chủ” khá giật hình với tình huống bất ngờ khi nãy, song trong chớp mắt liền biểu hiện thần sắc lạnh nhạt lấy xuống tờ giấy dán trên cục đá xem xét.
“Chờ tao!” nội dung bên trong chỉ vẻn vẹn hai từ.
Vụt.
Lão giả chớp mắt nhảy lên tường ngăn nhìn về khu trạch viện của Vô Thường.
Đứng ngoài sân, Vô Thường thân mang theo mồ hồi nhiễu nhãi cùng sự mệt mỏi uể oải nhưng cố trụ vững, hắn dùng đôi mắt lạnh như bằ nhìn về phía lão giả.
Hai người đối mắt trong ba giây, Vô Thường liền quay về phòng thu xếp.
-Là Nhậm Vô Thường thưa thiếu chủ.
Lão giả đáp xuống đất, chấp tay báo với người trẻ tuổi.
-Mẹ nó!
Thập phần tức giận, người trẻ được gọi là “thiếu chủ” dùng tay bóp chặc tờ giấy, sau đó hắn ra hiệu cho lão giả rời đi.
-Nhậm Tử Mục ta thể sẽ băm thây ngươi ra trăm mảnh…
…
-Xem ra, ta không thể nào đơn thân thế bạc một mình được, ta cần phải xin trợ giúp từ gia gia (ông nội).
Tác sau này sẽ dùng danh xưng lẫn lộn, nhưng đa phần sẽ theo Việt Nam.
Vô Thường vừa khâu lại đầu cho Lâm Tĩnh Hoa vừa ra quyết định tương lai.
Ban đầu khi quyết định xây dựng thế lực để đối phó với triều đình, Vô Thường tự cho bản thân rất hay, mình anh cân hết, không cần sự trợ giúp của ai vẫn có thể từng bước đi lên bằng chính đôi tay mình. Nhưng mà hắn quyên mất một điều là trường hợp đó chỉ tốt đẹp khi hắn một mình, một người.
Tự dưng có lòng thương hại với Lâm Tĩnh Hoa chính là cái ngu ngốc của hắn, và điều đó dẫn đến cái chết của nàng.
Hiện tại để trả thù cho Lâm Tĩnh Hoa, cũng như một chút thay đổi nhỏ trong kế hoạch sau này, Vô Thường buộc phải bỏ lòng tự cao để gặp Nhậm Thiên Hành, cầu xin gia gia chí ít là một tên thuộc hạ Linh Nhân cảnh để sai sử.
Trong Kiếm Trận Tướng Phủ, tùy vào thiên phú trời sinh hoặc sự mạnh mẽ của cha mẹ mà con cháu Nhậm gia – tầng lớp trẻ hiện tại sẽ có một hoặc hai tùy tùng Linh Nhân cảnh để bảo hộ họ trên con đường trưởng thành.
Nhậm Tử Y có, Nhậm Tử Mục có, Nhậm Thiên Tâm có, Nhậm Tuyết Nguyệt Liên có,… người được lọt trong danh sách thiên tài có xiềng xích trên sợi xích đều sẽ được phủ ban tặng một thuộc hạ Linh Nhân. Còn dưới sợi, ngoài cha mẹ mạnh mẽ có thể mua xuống Linh Nhân ban tặng thì tuyệt đối không bao giờ có.
Không có Linh Nhân tùy tùng, Vô Thường muốn đối phó với nhánh huyết mạch anh em Nhậm Tử Mục, Nhậm Tử Y liền khó khăn. Chấm dứt sự ảo tưởng sức mạnh của bản thân là điều đúng đắn.
-Xin lỗi các ngươi, các ngươi chịu khó qua đêm nơi này với ta một đêm, ngày mai ta liền tìm kiếm nơi tốt giúp các ngươi yên nghĩ.
-Và điều tất nhiên, ta sẽ không quên đem đầu kẻ thù xuống tế mộ các ngươi.
Đặt thi thể hai mẹ con Lâm Tĩnh Hoa lên giường của mình, đắp chăn ấm lại cho hai người. Vô Thường rời khỏi phòng, đi dưới ánh sao lấp lánh đến trạch viện của Đại lão gia của Kiếm Trận Tướng Phủ - Nhậm Thiên Hành, một trong vị Đại Tướng dưới chân Hồng Mặc Thiên đế hoàng.