Chừng phút sau, một bóng người đi nhanh đến nói nhỏ vào tai Nhậm Thiên Hành, truyền về thông tin bốn người Vương gia đã lên xe đi xa.
-Phù…
Nhậm Thiên Hành thở ra một hơi, lão hướng xung quanh nói.
-Mọi người vất vả rồi, giải tán đi thôi.
Tiếp đó, Nhậm Thiên Hành nhìn Vô Thường bằng một ánh mắt và vẻ mặt không hề giống như lúc có mặt Hồng Vân Tiêu nơi này. Lão nghiêm giọng nói.
-Thường nhi, ta hy vọng ngươi hiểu được những gì ngươi đang nghĩ và đang làm.
-Dĩ nhiên rồi ông nội. Cảm tạ ông nội giúp cháu diễn vở kịch vừa rồi.
Khôi phục lại điệu bộ tà tà, Vô Thường mỉm cười.
Vốn dĩ ban đầu Nhậm Thiên Hành và Vô Thường chưa từng có cuộc đàm thoại riêng lẻ gì về kế hoạch diễn “vở kịch” của Vô Thường, bất quá với trí tuệ của Nhậm Thiên Hành, lại cộng với việc biết được tình tình của cháu trai Vô Thường dù chỉ chưa đầy ba ngày. Ngay từ vài động tác, vài biểu lộ đầu tiên của Vô Thường khi vừa đến, vừa đối mặt với Hồng Vân Tiêu, Nhậm Thiên Hành hiểu Vô Thường đang muốn giả khờ vì điều gì đó, nếu vậy thì lão đành vui vẻ làm một vai phụ phối hợp.
-Vậy thì tùy ngươi, nhưng tốt nhất nên cẩn thận với tên vương gia đó, ừm, cả con gái của hắn.
Nói xong, Nhậm Thiên Hành cũng lập tức quay người rời đi, công việc chờ lão xử lý cũng không kém hơn Hồng Vân Tiêu là mấy.
-Vâng.
Nhẹ đáp lời với bóng lưng trung niên của Nhậm Thiên Hành, Vô Thường khẽ ngẩn đầu nhìn lên bầu trời mây bay suy tư gì đó không thể rõ.
Cuộc gặp mặt hôm nay giữa Vương gia và Vô Thường, nhìn bề ngoài đơn giản, không có bất cứ điều gì khác thường, thế nhưng bên trong, Vô Thường lại là người tốn rất nhiều tâm tư đối phó với lão Vương gia này.
Hồng Vân Tiêu đến Kiếm Trận Tướng Phủ dù nói là để cảm tạ ơn cứu Ngọc Yên quận chúa, trên thật chất là kiểm trả năng lực Vô Thường, có hay không hắn là con quái vật sẽ trỗi dậy trong tương lai đè đầu cưỡi cổ lão, từ đó đưa ra sách lược đối phó với Vô Thường. Tệ nhất chính là chịu tổn thất lớn, đá hạ Kiếm Trận Tướng Phủ, diệt Vô Thường. Những kẻ có tham vọng chúa tể luôn chính là người hiểm ác như vậy.
Về chuyện truy lùng sát thủ ám toán con gái, Hồng Vân Tiêu có hoài nghi trên một đối tượng khác, chuyện đó lại để sau, chánh sự hôm nay tại Nhậm phủ làm trước. Tự thân Hồng Vân Tiêu có trăm công ngàn việc đang chờ xử lý cùng với lão giả Bán Linh Sư có năng lực ẩn giấu tu vi sức mạnh, hạn chế còn tu vi Linh Nhân cảnh tầng , đồng thời là hộ vệ của Ngọc Yên đi đến Nhậm gia, đây đều đã là ý định sẵn của lão Vương gia.
Kế đến, trước không nói Vô Thường, nói đại lão Nhậm Thiên Hành của Kiếm Trận Tướng Phủ có độ cáo già cũng không kém, thậm chí có phần hơn. Hành động lo lắng, chu toàn phòng bị người ẩn nấp, nếu có chuyện đều đánh ra, bảo vệ Vô Thường, nếu một người không đủ độ thông minh cao, không đủ kiến thức am hiểu quân lược “ngoài hiện trong ẩn” liền cho là điều đó rất bình thường, kẻ có sức mạnh đến nhà mặc dù chưa biết thù hay thân vẫn nên làm tốt phòng bị, không thì trở kiếm không kịp. Nhưng độ sâu xa của hành động này không nằm ở đó.
Nhậm Thiên Hành dùng hành động này đánh lên người Vương gia sẽ chỉ có một dụng ý duy nhất, đánh lừa nhận thức trình độ thông minh của Nhậm Thiên Hành xuống mức thấp trong đầu Hồng Vân Tiêu.
Hồng Vân Tiêu là Linh Sư, lại là Linh Sư đứng đầu trong năm thế lực thống trị của Châu Nam Thành, đưa một bầy Linh Nhân cảnh và vài vị Bán Linh Sư ẩn nấp, mai phục liệu có qua mắt được Hồng Vân Tiêu, có đánh thì đánh thắng được Hồng Vân Tiêu? Trận Pháp dĩ nhiên cũng có đối phó được Hồng Vân Tiêu nhưng Hồng Vân Tiêu chưa hẳn là không có mang theo đồ nghề phòng bị khi tự thân đến ổ địch.
Nếu Hồng Vân Tiêu không hiểu được dụng ý của Nhậm Thiên Hành, chắc chắn lão Vương gia sẽ nghĩ Nhậm Thiên Hành cựu Đại tướng quân rất khờ, khi đó nếu có đánh nhau giữa hai bên, phần tâm tư chuẩn bị sẽ không sâu sắc vì khinh thường sự ngu si của Nhậm Thiên Hành. Và đó là điều Nhậm Thiên Hành mong muốn.
Nhậm Thiên Hành đánh không lại Hồng Vân Tiêu, chiến tranh nếu diễn ra, lão trước khi nhà tan cửa nát thì ít nhất cũng muốn Hồng Vân Tiêu lãnh hậu quả nặng nề, trợ giúp kẻ thù của Hồng Vân Tiêu lấy đầu hắn.
Có “linh” trợ giúp thông tin, có kinh nghiệm khi xưa cũng đã từ kẻ yếu trải qua mưu kế âm hiểm rất nhiều mới dần dần đi lên làm Pháp Sư mạnh nhất, lại cộng thêm khả năng suy luận vô hạn, “minh tưởng là người”, cùng công trình nghiên cứu năm thế giới cũng như Châu Nam thành thế lực. Vô Thường rất dễ đoán được điều Nhậm Thiên Hành và Hồng Vân Tiêu mong muốn, hắn nhanh chóng phân tích tình hình rồi đưa ra kết luận, phương án cần thực hiện.
suy nghĩ nếu bản thân là tên đó, mình sẽ gì.
Từ những gì Vô Thường có, từ những thông tin góp nhặt về em trai của Hồng Mặc Thiên, từ những hiểu biết về Kiếm Trận Tướng Phủ, phương án tốt nhất, an toàn nhất cho hai bên chính là “chia cắt”, nhà nào của người nào thì tự giữ.
“Chia cắt” thật ra chỉ là bước phụ để trả thù Hồng Mặc Thiên, “Chia cắt” ý chính là nhằm giúp Vô Thường dễ bề hoạt động hơn trong Châu Nam thành. Bớt một lão Vương gia, bớt nhiều nỗi lo, vả lại cũng thuận tiện chiếu cố Ngọc Yên vì lời hứa, Vô Thường không hề có ý khác. Còn về mối quan hệ giữa hai nhà, Vô Thường không cần, mối quan hệ giữa hắn và Ngọc Yên và Vương phủ là đã đủ. Kiếm Trận Tướng Phủ cứ hoạt động bình thường là tốt.
Để lộ ra dáng vẻ con người có sợ hãi, có trung thật, có mê mẩn say đắm Ngọc Yên, có kính ý với Hồng Vân Tiêu, có chút gì đó tức giận với Nhậm Thiên Hành, với Nhậm gia, Vô Thường dĩ nhiên sẽ được Hồng Vân Tiêu xem là “con cừu non” có thể điều khiển, sẽ được lòng Hồng Vân Tiêu, đến lúc đó Vô Thương chỉ cần làm tốt thêm chuyến đến Vương phủ, “con cừu” sẽ bị hoán đổi hoàn toàn.
Chừng một phút sau, Vô Thường thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời, trên môi để một cái nụ cười khinh thường không rõ.
-Đã đến lúc rồi nhỉ. Hãy chờ ta…
-Lý Hạt, Cuồng Tiêu!
Vô Thường quát lên, triệu hồi về hai thân ảnh quen thuộc.
-Có thuộc hạ.
-…
Vẫn như củ, đứng trước mặt Vô Thường chỉ có Cuồng Tiêu cao to là kính lễ, còn Lý Hạt già lão vẫn luôn lộ vẻ mặt bình thường, lành lạnh, thỉnh thoảng còn dùng đôi mắt tức tức nhìn Vô Thường.
Vô Thường thoáng nhìn hai người sắc mặt, tiếp đến liền hạ giọng ra lệnh.
-Cuồng Tiêu, ngươi chuẩn bị cho ta một con ngựa tốt nhất ở ngoài cửa, lát ta có chuyện cần dùng.
-À mà hai khúc gỗ Đàn ta nhờ ngươi hôm trước ngươi đã mua về chưa?
-Lúc đó thuộc hạ có đi hỏi mua ở cửa hiệu gỗ nhưng đã hết hàng, họ nói hôm nay mới nhập về thêm nên là lát nữa ta sẽ đi ra mua cho thiếu gia.
-Ừm. Ngươi đi chuẩn bị ngựa đi.
Trong mảnh giấy
- Vâng.
Cuồng Tiêu nhận lệnh rời đi.
-Lý Hạt.
Chỉ còn hai người, Vô Thường chuyển ánh mắt lạnh qua Lý Hạt.
-Chuyện hôm qua…
-Đại lão gia ngài sáng suốt nên đã ngăn cản hành động ngu xuẩn ngươi giao cho ta, nên là ta không có nói với Tam trưởng lão, với Tử Y, Tử Mục hay bất cứ một ai trong phủ.
Lý Hạt lơ đểnh trả lời nguyên một đoạn văn dài mà bản thân đã thủ sẵn trong đầu từ tối hôm qua cho đến hiện tại, không hề dư thừa một từ nào.
-Vậy à…
Vô Thường đột nhìn Lý Hạt thật sâu một cái, chốc lát hắn liền nói, âm điệu rất nhẹ nhàng.
-Cút đi, trở về nói với ông nội ta, ta trả ngươi về bên ca ca phế vật Nhậm Thiên Tâm của ta đấy.
- Lần sau gặp ta tránh xa ba bước, nếu không đừng trách nhà ngươi ở hẻm Bách Mại bị người đốt thành tro.
Hết câu, Vô Thường hoàn toàn bỏ mặt Lý Hạt sửng người như cột điện, hắn quay về phòng thay đồ chuẩn bị cho chuyến đi khá xa, có thể là mất vài ngày.
-Cái… cái gì vậy, ta, ta đâu có lỗi, ta chỉ là làm theo lời dặn của đại lão gia thôi mà.
Lý Hạt như trời chồng đứng đó lẩm bẩm cả một buổi trời.
-Hừ, nếu ngươi không phải con cháu Nhậm gia ta liền một tay bẻ cổ ngươi làm đôi, thằng nhóc chết tiệt.
Nói nhỏ đầy tức giận, Lý Hạt nhanh chóng rời đi quay về phòng nhỏ trong Nhậm gia nghỉ ngơi.
Hiện tại đang là thời gian Nhậm Thiên Hành làm việc hành chánh nên Lý Hạt không thể tìm kiếm, nếu làm ồn Nhậm Thiên Hành thì chỉ có đường chết. Buổi tối mới là thời gian thích hợp báo cáo.