- Ý, ca ca kia thật lợi hại, đá một phát quái nhân biến mất tiêu luôn.
-Hả, đá cái gì, ta rõ ràng là thấy nguyên một con rồng đã ăn thịt quái nhân mang mặt nạ a.
-Rồng gì, ta giống A Tửu đều thấy bị đá bay đi mà, làm gì có rồng rắn nào.
-Không phải, không phải, rõ là rồng…
-…
Con nít còn nhỏ tuổi, chưa từng thấy sự tình ác liệt chém giết ngoài đời cho nên thấy tình cảnh Vô Thường và hắc bào nhân chiến đấu cũng không hề sợ, ngược lại còn bàn tán, tranh cãi sôi nổi vô cùng.
-Tiểu thử, tiểu thư…
Trận chiến kết thúc, vị trung niên ngũ tuần không quá kinh ngạc về hình ảnh con rồng kia, đó có thể là hai vị Linh Nhân cảnh chiến đấu có sử dụng công pháp hoặc thần thông để tạo ra chiêu thức con rồng, không có gì là quái lạ, thiếu niên chỉ là cải trang hoặc ăn đang dược nên trẻ như vậy. Hắn sau khi tĩnh dưỡng xong thương thế do ai đó trong hai người vừa rồi gây ra liền đi đến chỗ tiểu thư để thông báo thực lực hai người kia, với sức của bọn họ không đủ can thiệp.
-Tiểu thư, người không sao chứ, tiểu thư…
Thế nhưng dù hắn gọi thiếu nữ khoảng tuổi mỹ nhân, da thịt trắng như tuyết cùng mái tóc đen huyền bí bao nhiêu lần, nàng ta vẫn cứ đứng tại chỗ, đôi mắt trơ ra nhìn hướng thiếu niên bỏ chạy.
“Thình thịch, thình thịch…”
Lúc này, trái tim thiếu nữ đập rộn ràng, đôi mắt mông lung xinh đẹp của nàng không biết tựa lúc nào đã khác ghi hình bóng thiếu niên mạnh mẽ, tư thế oai hùng khi ra chiêu thức cuối cùng vào trong lòng, vĩnh viễn không quên được. Nàng ta cứ thế thẩn thờ.
Người xưa có câu “mỹ nữ yêu anh hùng”, đây là định luật muôn thuở. Thiếu nữ áo trắng xinh đẹp dù không bị Vô Thường tán tỉnh nhưng đã tự gục ngã ngay trước hành động của hắn. Nếu điều này để Vô Thường biết được, hắn chắc đập đầu vào đá than khóc “có cần phải vậy không, chỉ là đá vài cước thôi mà”.
-Ha ha ha ha…
Bỗng lúc này, một giọng cười to lớn chợt vang vọng không trung đầy uy thế, đánh gãy giây phút thẩn thờ của thiếu nữ.
Trong sân vườn có những gốc mận to lớn, hắc bào nhân phủi đi lớp bụi trên mặt vì chiếc mặt nạ bị nát vụn khi hứng trọn chiêu cuối của Vô Thường, làm lộ ra khuôn mặt trung niên nam tử.
Hắc bào nhân đứng lên phủi bụi trên cơ thể hoàn toàn nguyên vẹn, không chút sứt mẻ do trang phục mặc trên người không phải phàm phẩm. Hắn đảo bàn tay lấy ra một tấm phù lục màu xanh, một luông linh lực truyền lên phù lục khiến nó phát sáng.
Vài giây sau, trung niên nam tử lên tiếng đầy vui mừng
-Sư tôn, đệ tử ký danh Mộc Thiền có việc tốt muốn cấp báo với sư tôn.
-Nói nhanh đi, ta còn chuyện phải làm.
Một giọng nói không có đặc biệt, khá bình thường từ phù lục truyền đến tai nam tử trung niên.
-Dạ sư tôn. Tại Châu Nam thành thuộc Hồng Long quốc nằm tại phía nam….
Nam tử trung niên tự xưng Mộc Thiền vội vã truyền tất cả tin tức về Vô Thường cho người bên kia tấm phù lục nghe.
Chừng hai phút sau.
-Còn tháng nữa là đến kỳ tuyển đệ tử mới của Hỏa Thiên Tông chúng ta, đến lúc đó ngươi dẫn hắn đến, ta tự sẽ có quyết định.
-Vâng sư tôn.
Tấm phù lục ảm đạm, Mộc Thiền không khỏi thở dài tự nhủ rằng sư tôn không tận mắt chứng kiến, bản thân hắn diễn trình lại không đủ sức thuyết phục vì biểu hiện của thiếu niên Thỏ con xinh xắn quá không hợp lẽ thường, Đại Đế khi xưa cũng không thể làm được, nói không thì chẳng ai tin. Hắn đành phải đợi tháng sau dắt thiếu niên đến bản Tông để biểu hiện.
-Kệ, trước tiên tìm hắn trước cái đã.
Tạm bỏ qua chuyện đó, Mộc Thiền bay lên vách tường, nhảy đến những tòa kiến trúc cao lớn biến mất.
-Mẹ kiếp, cái vườn cây của lão tử sao thế lày?
Hắc bào nhân đi không lâu, một tên mập mạp “nức khố đổ vách” dẫn theo người hầu chạy ra sau vườn chửi bới.
-Nhìn cái gì mà nhìn, cút cho lão tử!
Thông qua bức tường gãy đổ, tên mập mạp nhìn người dân bàn tán bên kia liền tức giận quát lên.
-Lão tử biết thằng chó nào gây ra liền chết với lão tử.
…
-Thiếu gia, ngươi cuối cùng cũng về a.
Cuồng Tiêu và Lý Hạt sốt rột ngóng chờ ngoài ở cửa Kiếm Trận Tướng Phủ đã lâu, thấy Vô Thường bình an trở về đều nhẹ thở. Vô Thường nếu không về, họ và cả gia đình họ sẽ gặp rắc rối rất lớn với Nhậm Thiên Hành đại lão gia.
-Đây là lượng vàng dưới dạng ngân phiếu, trả nợ cho ngươi Cuồng Tiêu.
Vô Thường sắc mặt bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì kinh khủng, hắn lập tức trả nợ cho Cuồng Tiêu.
-Không cần đâu thiếu gia, chỉ vài đồng bạc…
-Sai, ta trả nợ là trả danh dự, trả tôn trọng, trả niềm tin, không phải trả tiền bạc. Ngươi nhận lấy thì ta mới nhẹ lòng.
Biết trước Cuồng Tiêu sẽ từ chối cho nên Vô Thường nói trả nợ theo kiểu khác.
-Cái này… thiếu gia…
-Hắn đã bảo thì ngươi cứ nhận đi, lề mề cái gì.
Lý Hạt tinh ý hơn Cuồng Tiêu, vả lại hắn cũng ngạo đứng đây lâu nhìn mặt Vô Thường lâu, kêu Cuồng Tiêu nhận cho nhanh liền về ngủ.
-Vậy, Cuồng Tiêu ta xin nhận nhưng mà số tiền thiếu gia đưa cho ta đã dư mất rồi, lúc sáng…
-Đừng nói nữa, ta nói nhận là nhận, đừng thắc mắc nữa, về sau cũng vậy. Nếu lần sau còn thắc mắc này nọ kiểu như hôm nay thì cút ra xa bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Vô Thường đổi sắc mặt lạnh nhạt nói.
-Được rồi, ngươi quay về nghỉ ngơi đi. Lý Hạt theo ta về phòng.
Vô Thường cất bước quay về phòng. Cuồng Tiêu gật đầu lễ, sau đó hắn tranh thủ thời gian còn sớm, chỉ vừa hoàng hôn liền nhanh chạy về nhà thăm gia đình. Còn Lý Hạt nhàn nhạt đi theo sau Vô Thường.
Đi đến giữa đường, thoáng nhìn trái phải con cháu Nhậm gia thuộc các chi khác vui đùa trò chuyện trong đình, dưới gốc cây, bên ao cá,… Vô Thường thoáng buồn chợt đứng lại.
-Xuống bếp bưng bữa tối đến cho ta.
-Cái gì, ngươi dám sai ta làm mấy chuyện của hạ nhân? Ta không làm!
Lý Hạt mặt mày dữ tợn nói.
Tức thi Vô Thường quay đầu nói.
-Hử, ngươi có thể lặp lại được không, ta nghe không rõ lắm lời nói của ngươi?
-Ta nói…
Chỉ nói ra hai từ, Lý Hạt bỗng nhớ ra tính cách “chó điên” của tiểu tử trước mặt liền cứng họng, phải mất vài giây sau, hắn mới kiềm nén bực tức đồng ý.
-Ta đi, ta sẽ đi.
Cắn răng gằn từng chữ một, Lý Hạt già lão hầm hầm rời đi.
Vô Thường rảo bước về phòng. Theo như hắn dặn Lý Hạt làm việc lúc sáng, giấy tờ về anh em Nhậm Tử Y, Nhậm Tử Mộc hẳn là đang nằm trong phòng hắn, nên tranh thủ cơ hội về xem xét, còn thời gian dư giả chuẩn bị đối phó với Vương gia giá lâm ngày mai.
Két!
Mở cửa phòng, nhìn một ít giấy tờ trên bàn giữa phòng, Vô Thường thắp sáng đèn, nến lên liền trực tiếp ngồi xuống đọc tài liệu.
-Nhậm Tử Y, tuổi, con gái cưng của thiên tài Nhậm Hàn - Linh Nhân cảnh trung kỳ, cháu nội của Tam trưởng lão. Sở hữu Hỏa Diệm Tâm Đan, một trong nhiều loại khá bình thường của Hỏa Tâm Đan, thuộc loại thiên tài vì có sợi xích. Cảnh giới hiện tại không biết, có lẽ đã gần đến cảnh giới Khai Tâm Nhân.
-Tiểu sử…
-Yêu thích…
-Nơi sống… Nơi thường thích đến…
-Quan hệ. Có hôn ước với ca ca của Hình Luân - một trong Lục Kiệt của Châu Nam thành, tên gọi là Hình Lưu.
-Người bảo vệ theo bên cạnh tên Lý Túc, tuổi, Linh Nhân hậu kỳ, chưa bước vào cảnh phân tầng.
“Ta có nên đè ả ta xuống bên dưới để trừng phạt không nhỉ?”
Nở nụ cười tà, Vô Thường đặt tệp giấy tờ của Nhậm Tử Y xuống, cầm giấy tờ của Nhậm Tử Mục lên.
-Nhậm Tử Mục, tuổi, con trai của thiên tài Nhậm Hàn, cháu nội của Tam trưởng lão. Là người sở hữu Hàn Băng Tâm Đan với sợi xích. Cảnh giới không dưới Bán Linh Nhân.
-Tiểu sử…
-Yêu thích Vụ Hương Lan của Bách Mộng Lâu.
-Nơi thường đến Bách Mộng Lâu.
-Quan hệ dường như không có vì tính tình tự cao tự đại của bản thân. Có một tiểu muội là Nhậm Tử Y, nghe phong phanh Tử Mục rất yêu thương tiểu muội ruột này.
-Người bảo vệ bên cạnh là Tầng Hào, tuổi, Linh Nhân cảnh hậu kỳ, chưa bước vào cảnh giới phân tầng.
-Hừm…
Đặt xuống tệp tài liệu của Nhậm Tử Mục, Vô Thường đưa tay gõ bàn tính toán kế hoạch.
-Cộc cộc!
-Cơm.
Bên ngoài, âm thanh cộc lốc của Lý Hạt vang lên.
-Đưa vào đây.
Lý Hạt đẩy cửa, đưa một số mâm đồ ăn bỏ lên bàn Vô Thường rồi bước thẳng ra ngoài, đóng cửa lại.
Tâm trạng của lão đối với Vô Thường là rất nặng, không muốn nhìn mặt hắn thêm chút nào.
Vô Thường nhìn lão cũng kệ, tay cầm đũa vừa gắp vừa ăn, vừa nghĩ kế. Tất nhiên nghĩ kế ở đây là kế cho ngày mai gặp Vương gia, không phải kế để làm thịt anh em Nhậm Tử Y, Nhậm Tử Mục. Đối với hai anh em này, chờ hắn một ngày thành Linh Nhân cảnh lại giết cũng không muộn, hậu thuẫn sau lưng họ chỉ là Tam trưởng lão chưa thành Linh Sư cảnh, không ghê gớm bằng Vương gia, một kẻ có thể nói là mạnh nhất trong năm thế lực thống trị Châu Nam thành, Hồng Tiêu Quân.
Ba mươi phút sau.
-Lý Hạt.
-Cái giề?
Lý Hạt vẻ mặt già lão không hề vui đi vào phòng.
Vô Thường vừa rửa mặt xong liền bình đạm nói
-Ngay bây giờ hoặc ngày mai, ngươi đến nói với Tam trưởng lão, hai đứa cháu của hắn chính tay ta sẽ giết chết mất, lo chuẩn bị đồ nghề mai táng đi là được rồi.
-Hả, ngươi điên à? Bộ rất muốn chết sao tên tiểu tử điên này!
Nghe thế Lý Hạt lập tức kinh ngạc kêu lên. Lão không biết Vô Thường và anh em Nhậm Tử Y, Tử Mục có ân oán, cừu huyết gì, nhưng mà nếu muốn giết người ta thì giữ kín trong lòng, âm thầm thực hiện, sao tự nhiên lại còn đi thông báo cho ông nội Tử Y, Tử Mục biết, bộ tiểu tử bị khùng hay sao.
Đó là còn chưa nói, tiểu tử này có năng lực giết hai huynh muội Tử Mục, Tử Y hay không.
-Bớt nhảm, dọn dẹp mâm cơm xong thì về nghỉ đi.
Vô Thường không quản lão la ó, hắn nhẹ nhảy lên giường, nhắm mắt nằm ngủ.
“Tử khí vẫn còn nhạt nhàn không phai. Hai người yên tâm, sẽ rất sớm thôi”.
Tiếp đó, Vô Thường trở nên im ắng dị thường, có lẽ đã thật chìm vào giấc ngủ ngon lành trên chiếc giường chưa được giặc tẩy đi mùi thi thể nồng nặc.
-Hừ.
Tức đến máu xông lên não đỏ mặt, Lý Hạt mắt vốn đã nhăn nay càng nhăn hơn nhìn Vô Thường trong chốc lát liền mang theo mâm cơm không canh vắng đi.
-Tức chết lão phu.
Gầm gừ vài tiếng trong miệng, lão quăng mâm cơm lên bầu trời, nóng giận chưởng một chưởng vào chúng khiến chúng tan thành bụi phấn rơi rụng xuống đất.
Lý Hạt cấp tốc quay người báo cáo với Nhậm Thiên Hành, lão cần thăm dò ý kiến với đại lão gia, tránh cho Vô Thường mất mạng không đáng.