“Ầm!” một tiếng, cơ thể Nhậm Thiên Tâm cong như một con tôm bay ra khỏi căn phòng rồi rơi mạnh lên trên đất.
Vụt.
Nhậm Thiên Hành tức khắc lao đến nơi Thiên Tâm nằm đau đớn không thể mở nổi mắt, hơi thở yếu ớt.
-Trừ gãy vài cái răng cùng phần ngực nơi tim thì không có gì nguy hiểm, tất cả nội tạng phần bụng và không ít xương sườn đều đã gãy nát, đúng là vẫn còn cứu được.
Vội ôm lấy thân thể giã rời, nhìn khối huyết nhục máu me be bét, nội tạng trộn lẫn với huyết dịch nơi phần bụng đã không còn ra hình dạng, Nhậm Thiên Hành nhanh chóng sử dụng linh lực mạnh mẽ ngăn chặn khí huyết của Thiên Tâm tiêu thất, bảo trì hô hấp, giữ cho hắn tránh thoát một mạng.
-Lão gia, có chuyện xảy ra?
Hai vị Nhân Linh cảnh đứng ngoài cửa trạch viện chợt nghe tiếng nổ cũng vội vã chạy đến xem xét tình hình bên trong.
-Đây là thực lực của Lục Kiệt, là thực lực của một trong ba vị thiên tài đỉnh cấp của Nhậm gia chúng ta đây sao?
-Qủa là buồn cười!
Giọng nói đạm mạt không chút tình cảm nào truyền đến, Vô Thường từ cánh cửa đổ nát đi ra.
Đứng sau hắn, một thiếu phụ da trắng xinh đẹp đang quấn một mảnh chăn quanh thân, che đi những đường con gợi cảm cùng hai cặp nhũ phong ngạo nghễ đứng ngơ ngác nhìn về hướng Nhậm Thiên Hành, trong lòng khó hiểu. Nhưng suy cho cùng, nàng cũng chỉ đứng đó quan sát, không làm gì hơn vì đã có Nhậm Thiên Hành nơi đây.
Tạm bình ổn thương thế rất nặng của Nhậm Thiên Tâm, Nhậm Thiên Hành khẽ quay đầu nhíu mày sâu sắc nhìn về Vô Thường đã tiếp cận và dùng ánh mắt lạnh lùng chiếu rọi lên thân thể của Thiên Tâm.
Trong trận chiến khi mà bắt đầu cũng là lúc kết thúc vừa rồi tuy diễn ra quá mức nhanh đối với Phàm Nhân trở xuống, nhưng lại tương đối khá chậm đối với một vị Linh Sư cảnh như Nhậm Thiên Hành, lão hoàn toàn nhìn rõ mọi thứ.
Hai chữ “bắt đầu” của Nhậm Thiên Hành vừa hô lên, Vô Thường ngay lập tức dậm chân mạnh lấy đà, bay thẳng về phía Nhậm Thiên Tâm với tốc độ mà Nhậm Thiên Tâm không tài nào theo kịp.
Nhậm Thiên Tâm thủ thế đối diện chỉ thấy Vô Thường trong một giây đã tự dưng đến trước mặt, căn bản liền không kịp làm ra phản ứng gì, não bộ không thể xử lý được thông tin bất ngờ dẫn đến trì trệ, buộc bản năng vô thức của một tu luyện giả thức tỉnh quyết định hành động, tạo nên tình huống Nhậm Thiên Tâm giật mình trảo mạnh về phía trước.
Một trảo đến trong cự ly gần, người thường chắc chắn hung hiểm mười phần nhưng đối với Vô Thường, động tác đó chẳng khác gì một con bướm bay ngang trước mặt. Vô Thường xoay người né đòn, hắn kết hợp cùng ưu thế tốc độ từ Linh Thể đồng thời đấm mạnh vào má phải Nhậm Thiên Tâm, khiến cơ thể Thiên Tâm nghiêng đi vì đầu bị bẻ hướng, ngay sau đó là một trảo dính vào bụng Thiên Tâm xoáy mạnh, kéo đi một mảng lớn thịt người. Cuối cùng, một cước dũng mãnh đạp thẳng vào bụng Thiên Tâm, đá bay vị nhị ca này ra ngoài phòng.
Chỉ trong chớp mắt ba giây kể từ khi hai chữ “bắt đầu” rơi xuống, bằng vào tốc độ một quyền đến cũng là một trảo tới, một trảo đến cũng là một cước ra của Vô Thường. Nhậm Thiên Tâm hấp hối nằm dưới đất.
Nhậm Thiên Hành đứng một bên quan chiến rất rõ tình hình vì lão là một Linh Sư cảnh, biết ngay từ giây phút đầu tiên khi bắt đầu thì Vô Thường đã thắng, thậm chí dửng dưng nhìn Vô Thường ra tay ác độc với Thiên Tâm, lão vẫn quyết định không ngừng cuộc chiến vì đây là cuộc chiến của hai nam nhân, là cuộc chiến của hai đứa cháu lão, do chúng đã quyết định từ trước. Vả lại, bằng vào cảm ứng của Linh Sư, lão nhìn ra Vô Thường không có ý giết chết Thiên Tâm nên cũng an tâm đứng yên, chờ đợi Thiên Tâm gần chết thì sẽ ra cứu, tuyệt không để đứa cháu thiên tài tuyệt đỉnh này chết đi.
Nhậm Thiên Hành bản thân là một trong vị Đại tướng quân, là một trong vị cường giả Linh Sư cảnh của Hồng Long Quốc với số tuổi đã xấp xỉ tuổi, lão có phương án nuôi dạy con cháu rất gay gắt.
Giữa một đứa con cháu thiên tài tuyệt đỉnh với Lôi Tâm Đan cùng sợi xích và một đứa con cháu tuy không rõ Tâm Đan gì, bao nhiêu sợi xích nhưng lại có chiến lực kinh người tại Phàm Nhân cảnh. Bình Thường, các thế lực cha ông chắc chắn sẽ yêu quý thiên tài tuyệt đỉnh Lôi Tâm Đan cùng sợi xích hơn là một đứa cháu chỉ có chiến lực mạnh mẽ ở Phàm Nhân cảnh, vì đơn giản, Phàm Nhân chỉ là kiến, là cỏ, thức tỉnh Tâm Đan, biến thành Linh Nhân cảnh mới được xem như là cường giả.
Tâm Đan mạnh, xiềng xích nhiều thì cho dù khi ở Phàm Nhân cảnh chẳng khác gì phế nhân thì khi biến thành Linh Nhân cũng tuyệt đối mạnh, còn Tâm Đan yếu, xiềng xích sợi thì dù ở Phàm Nhân cảnh có thể một địch trăm thì lúc hóa Linh Nhân cũng chỉ là rác, đó là còn chưa kể, càng ít xiềng xích thì khả năng đột phá Linh Nhân càng thấp. Xích nhiều, dưới thành Linh Nhân, xích ít, trên chưa chắc đã thành. Vậy giữa đứa sợi xích thuộc loại “thiên tài đỉnh cấp” trăm năm hiếm gặp và một đứa không rõ, tất nhiên thế lực nào, tổ chức nào cũng chọn đứa cháu sợi xích để bồi dưỡng, yêu thương, chiều chuộng.
Khác với bình thường, Nhậm Thiên Hành dạy con cháu chính là theo kiểu “muốn có cơm ăn thì tự làm mà lấy”, “đã ra quyết định thì tự hứng lấy hậu quả”, lão tuyệt không bao giờ xen vào trừ phi có liên quan đến tính mạng. Do vậy, giữa Nhậm Thiên Tâm và Vô Thường lão không đứng về phía ai.
Họ cược, lão chấp nhận, họ quyết đấu, lão cũng chấp nhận, nhận lấy hậu quả, lão cũng không quan tâm miễn là đừng chết.
Ở đây ý chỉ con cháu mạch của Nhậm Thiên Hành, không phải tất cả con cháu Nhậm gia.
-Cuồng Tiêu, ngươi nhanh chóng mang Thiên Tâm đến gặp Hòa trưởng lão để chữa trị vết thương trên người hắn.
Nhẹ bế Thiên Tâm lên, Nhậm Thiên Hành giao lại cho vị trung niên cơ bắp Linh Nhân cảnh.
-Vâng.
Bế Nhậm Thiên Tâm trên tay, Cuồng Tiêu xoay người nhảy lên những tòa kiến trúc rời đi.
Đợi Cuồng Tiêu biến mất, Nhậm Thiên Hành quay người nhìn Vô Thường đã trở về gương mặt bình thường cười cười, lão đầy vẻ khen ngợi nói.
-Khá lắm Thường nhi, ngay cả ta cũng không ngờ ngươi lại có bản lĩnh như vậy.
-Hé hé, bình thường, chỉ là bình thường thôi ông nội.
Vô Thường một bộ giả điên cười.
Nhậm Thiên Hành không quan tâm bộ dạng đó mà nói tiếp.
-Làn da ngăm đen và cơ thể rắn chắc hẳn là do ngươi luyện tập nghiêm khắc mà tạo thành. Nhưng mà cái sức mạnh vật lý và tốc độ vượt qua Phàm Nhân cảnh vừa nãy, dường như ngươi đã gặp được kỳ ngộ a.
Nhậm Thiên Hành đơn nhiên không tin đứa cháu Vô Thường lại có bản lĩnh đó bẩm sinh hay tập luyện mà thành, lão tin tưởng là hắn đã ăn hay uống phải thứ gì đó như linh dược hay đan dược có thể giúp cải tạo thân thể.
-Vâng gia gia, cháu sau một lần bị đá rơi trúng đầu nên mới như vậy, chẳng có gì to tát.
Vô Thường biết Linh Thể là tồn tại mà nền văn minh Hồng Long Quốc không thể hiểu, cho nên hắn lựa chọn thừa nhận gặp kỳ ngộ nhưng không nói thẳng là gặp được cái gì, nói lời vô lý như vậy đã đủ để gia gia hắn rõ.
Nhậm Thiên Hành hiểu ý đó của Vô Thường nên cũng không nói tiếp về vấn đề này, lão nói.
-Ừm. Trận vừa rồi ngươi thắng, cũng hạ Tâm nhi trong vòng một chiêu nên từ nay trở đi, Cuồng Tiêu và Lý Hạt đều sẽ thuộc về ngươi, là Linh Nhân ngươi có thể phân phó, nhờ việc.
Trong trận chiến vừa rồi, nếu theo tầm mắt của Linh Sư cảnh thì Vô Thường đã xuất ra ba chiêu mới đánh bay Nhậm Thiên Tâm, nhưng nếu tính theo tầm mắt của đối thủ thì Vô Thường đúng là chỉ xuất ra một chiêu. Và Nhậm Thiên Hành quyết định chính là dựa theo tầm mắt của đối thủ.
-Hả, cái gì? Lão gia bắt ta đi theo tên phế vật này?
Lý Hạt là lão giả Linh Nhân cảnh đã từng có xích mích với Vô Thường trước đó bất chợt nghe vậy liền kinh ngạc kêu lên, ngón tay không quên chỉ về phía Vô Thường đầy khinh bỉ.
“Bốp” một tiếng trầm đ-c vang lên, Lý Hạt lập tức bị Nhậm Thiên Hành đánh bay đi vài mét mà nôn ra một vũng máu đỏ.
Nhậm Thiên Hành nhìn Lý Hạt lạnh lùng nói.
-Ta phân ngươi ở đâu thì ngươi phải ngồi ở đó, đừng khiến ta bực mình. Vả lại người cũng nên biết, Tâm nhi chính là vừa bị Thường nhi đả bại, ngươi phục vụ cho hắn cũng không có gì là oan ức.
-Vâng, lão gia.
Lý Hạt vội áp chế thương thế nhỏ vì Nhậm Thiên Hành rất nhẹ tay, hắn ủ rũ lại gần vâng dạ.
“Thiên Tâm thiếu chủ thua, bị tên phế vât này đánh bại? Điều đó không thể nào!” trong lòng Lý Hạt vạn lần không tin đối với Vô Thường khi mà giữa họ đã có xích mích.
-Vậy từ nay Cuồng Tiêu và Lý Hạt sẽ do ngươi quản, Thường nhi, ngươi còn điều gì muốn nói với ta nữa không, nếu không thì về nghỉ ngơi đi. Chuyện Vương gia ta sẽ giúp ngươi chuyển lịch thành hôm kia.
-Dạ gia gia, nhưng mà…
Vô Thường mỉm cười đầy quái dị nói
-Cháu vẫn không quên hai chân của nhị ca đâu ạ.
-Đó là chuyện của hai người, ta không quan tâm. Nhưng mà nhớ một điều, hắn dù gì cũng là anh trai ngươi, đừng vì vài chuyện hắn ngạo mạn, kiêu căn mà anh em sống chết. Thanh niên, thiếu nữ thế gia có chút thực lực hơn người mà lại còn ở lứa tuổi giống hắn thì ngạo mạn là điều bình thường thôi.
Nói xong, Nhậm Thiên Hành quay người về phòng với mỹ phụ đang đứng bên trong. Xem ra tối nay lão có thể vừa hóng gió mát vừa yên giấc với người tình.
Đối với sự tình của Thiên Tâm và Vô Thường, chỉ cần Thiên Tâm không chết, tay chân có đứt thì lão cũng có thể làm lành lại được, nên là cũng không sợ Thiên Tâm xảy ra chuyện lớn.
-Cháu hiểu, ước định đó không phải do cháu muốn trả thù thái độ ngày xưa của ca ấy đối với cháu. Cháu chỉ là trả thù giùm một người mà thôi.
Vô Thường nói xong cung không đợi Nhâm Thiên Hành hồi đáp, hắn quay người rời đi.
-Lão cẩu, từ nay đi theo bổn thiếu, hahahahahaha.
Vô Thường vẫn không quên vị Linh Nhân vừa được cấp cùng với món nợ lão khóa hắn khi nãy khiến lão tức đến nghiến răng nghiễn lợi, nhưng không thể khác hơn được vì đã được Nhậm Thiên Hành phân phó, lão chỉ là thui thủi theo sau.
Hai người Vô Thường đi chưa được vài giây, Nhậm Thiên Hành chợt dùng truyền âm nhắc nhở bên tai Vô Thường.
-Hãy cẩn thận kẻ vô hình, hắn sẽ trả thù ngươi.
“Hìm…mm” đối với lời quan tâm này của Nhậm Thiên Hành, Vô Thường chỉ khẽ mỉm cười.
truyền âm: một phương thức hóa linh lực thành âm thanh truyền đi. Tuy nhiên, cảnh giới người khác cao hơn người truyền sẽ có thể nghe trộm nội dung thấy.