Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô xác định hoạt động biểu tình bên ngoài vẫn đang tiến hành.
Đứng giữa Thẩm Nghệ Dạ và Chiêu Đệ, Khang Tư Mỹ cảm thấy thật đau đầu nhức óc, theo tính cách thẳng thắn của Chiêu Đệ mà nói, cô tính tình nóng nảy, đã đáp ứng chuyện của cô ấy ngàn vạn lần không thể không làm, bằng không coi như là Ngọc Thạch Câu Phần (ngọc đá cùng vỡ), có thể cô ấy sẽ cho cô một trận, sẽ không có hảo hảo nói chuyện hoặc là tức quá mà không thèm quan tâm đến cô.
Buổi biểu diễn kết thúc trong không khí nhiệt liệt, cuối cùng Thẩm Nghệ Dạ cùng các nhà thiết kế đi ra phía trước sân khấu hướng mọi người chào hỏi, đại biểu cho show thời trang diễn ra hết sức thành công.
Sau đó, Thẩm Nghệ Dạ mang theo cô cùng Julia, Giang Thúy Châu sang phòng tiếp khách tán gẫu, trong không khí thoải mái bọn họ cùng thưởng thức sâm banh, cùng trứng cá muối cao cấp, vui vẻ thoải mái mà trò chuyện với nhau.
"Lúc trước Thẩm Phó Tổng Giám Đốc từng nói qua với tôi về sáng ý hết sức mới mẻ độc đáo của cô, tôi thấy xác thực như thế, cô dùng kim cài áo thay thế nút áo, lại kết hợp với chân váy phóng khoáng, đích xác là gia tăng sự mềm mại đáng yêu của phái nữ, một thiết kế tuyệt vời nha, ở trang phục thu đông năm , rất nhiều nhà thiết kế người Ý đều có cùng ý tưởng thiết kế giống như cô." Giang Thúy Châu uống trà Tích Lan Hồng, khi cô nghe Thẩm Nghệ Dạ nói ra ý tưởng của Tư Mỹ, thì lúc này cô đem lực chú ý hướng tới trên người của Khang Tư Mỹ đánh giá.
Khang Tư Mỹ không yên lòng, không có đáp lại lời của Giang Thúy Châu, ngược lại cau mày hỏi Thẩm Nghệ Dạ, "Anh mấy giờ sẽ rời đi nơi này?"
Cô tỏ ra bộ dạng vô lễ khiến hắn có chút xấu hổ.
"Tư Mỹ, nhân cơ hội này em hãy nói ra tất cả ý tưởng trong đầu, nhân cơ hội này cùng nhà thiết kế Giang xin ý kiến nhiều chút, đây chính là cơ hội ngàn năm một."
"Khang tiểu thư, tôi đối với các bản thiết kế có in hoa văn dân tộc, các mẫu áo ngắn, đai lưng, cộng thêm cách phối hợp, các mẫu trang sức của cô rất có hứng thú, nhìn những thiết kế này của cô cũng biết cô khẳng định tốn không ít công phu, có muốn hay không nói nhiều một chút, có lẽ chúng ta thật sự có khả năng lớn cùng hợp tác đó!" Giang Thúy Châu không có bởi vì cô tinh thần không có tập trung mà cảm thấy không vui, ngược lại còn cho thấy sự nhiệt tình của mình.
Nhìn thời gian bên ngoài, đã bốn giờ bốn mươi phút, nếu như Thẩm Nghệ Dạ sẽ không vội vàng rời đi, đợi cô thành một phần tử trong hoạt động biểu tình, đến lúc đó vạn lần không cẩn thận đụng đầu, gặp mặt, trường hợp nhất định sẽ khó coi đến cực điểm.
Mặc dù trong lòng vội vàng, nhưng cô biết mình mới vừa hành động rất không có lễ phép, cô cảm thấy cực kỳ xin lỗi, nhưng bây giờ chuyện quá khẩn cấp, cô phải nói rõ với hai nhà thiết kế mới được."Thật rất xin lỗi, hiện tại bên ngoài quần chúng hoạt động biểu tình vẫn rất kích động, không bằng hôm nào tìm thêm một thời gian thuận lợi từ từ nói chuyện, hiện tại việc cấp bách bây giờ là hòa hoãn không khí, khiến hai nhà thiết kế bị phiền nhiễu thật ngại quá, còn có. . . . . ." Cô nói rất thận trọng, ngược lại đối với Thẩm Nghệ Dạ nói: "Anh có thể đi ra từ cửa sau hay không, chớ trực tiếp đi ra cửa chính"
Thẩm Nghệ Dạ nghe ra sự lo lắng trong lời nói của cô, tất nhiên biết cô đang băn khoăn, hắn cười trừ, hoàn toàn không đem hoạt động biểu tình ở bên ngoài để ở trong mắt."Ha ha, anh nghĩ, em nhất định là đối với hoạt động biểu tình bên ngoài cảm thấy lo lắng, nhưng em có thể hỏi Julia cùng Giang tiểu thư, chuyện như vậy ở nước ngoài anh xem còn hơn nhiều, đám người kia không có việc gì liền đứng ra đấu tranh, tranh đoạt trang báo, bọn họ thích làm loạn thì để cho bọn họ đi nháo, nháo mệt mỏi, bọn họ dĩ nhiên là sẽ giải tán."
"Chúng ta sử dụng da thú đều là sản phẩm lấy từ những hộ chăn nuôi nhân tạo, cũng bằng phương thức nhân đạo để lấy những bộ lông kia, lại nói hàng năm chúng ta cũng sẽ đem số lượng duy trì ở hạn ngạch nhất định, tuyệt đối sẽ không có lạm sát bừa bãi, những người này tự xưng là hiệp hội bảo vệ động vật, không nắm rõ được tình hình lại qua loa hành động, tình huống như thế chúng ta ở nước ngoài cũng sớm đã thấy nhưng không thể trách rồi." Julia nhẹ nhàng nói.
"Nghe chưa? Chúng ta vốn là không làm trái theo quy định của pháp luật, cho nên bên ngoài có kháng nghị như thế nào, chúng ta còn cần phải để ý sao?"
Thẩm Nghệ Dạ nói là không sai, nhưng Chiêu Đệ sẽ tiếp nhận lời giải thích của hắn như vậy sao?
Nếu như có thể mà nói, hôm nay hai bên đã sớm bình an vô sự, làm sao đến nỗi Thủy Hỏa Bất Dung ?
Bất kể nói thế nào, đến năm giờ phải đi trình diện Chiêu Đệ cô không thể không đi .
Mà Giang Thúy Châu tựa hồ cũng nhìn ra cô giống như đang có việc gấp cần phải xử lý, cũng không muốn để cho cô khó xử, dù sao mọi người luôn sẽ có lúc gặp phải vấn đề cần xử lý gấp, vì vậy liền chủ động nói ra cuộc hẹn lần sau, quyết định lần này trước hết hàn huyên tới đây cũng tốt.
Tư Mỹ nghe xong như nhận được đại xá, cực kỳ cảm kích hướng họ nói cám ơn xong liền vội vàng đứng dậy rời đi.
Nhưng Thẩm Nghệ Dạ nhìn cô nhíu mày, tâm tình rắc rối, giống như cô bị lửa đốt đến mông khiến cô phải vội vã chạy đi, cô lại đi hốt hoảng như vậy, càng khiến cho hắn không khỏi sinh nghi cô đến tột cùng muốn đi xử lý chuyện gì, sao lại vội vã rời đi như vậy?
Vì vậy hắn liền nhờ tài xế đưa hai nhà thiết kế đi đến tiệm cơm trước, còn mình sẽ đuổi theo sau.
Năm giờ chiều, sắc trời từ từ tối xuống, mặt trời lặn về hướng tây, mây đỏ đầy trời.
Từ Chiêu Đệ cùng với nhóm biểu tình vẫn đang ở thế giằng co với cảnh sát, bọn họ tuyên bố chỉ cần không thấy được người phụ trách của VF, nếu không thấy hắn đứng ra cho một câu trả lời hợp lý, thì hoạt động biểu tình này sẽ tiếp tục không ngừng không nghỉ, cho đến khi hắn chịu ra mặt mới thôi.
Đứng ở tuyến đầu tiên Từ Chiêu Đệ nhìn thấy Khang Tư Mỹ giống như máy bay từ trong khách sạn chạy ra, cô nhìn đồng hồ, bốn giờ phút. Rất tốt, coi là cô rất đúng giờ! Nhưng mà đối với hoạt động biểu tình phản đối không được dùng da động vật này, cô ấy hỗ trợ được cái gì, ngược lại làm cô tương đối hiếu kỳ, thật không tin cô chỉ là tới xem trình diễn đơn giản như vậy.
Khang Tư Mỹ vừa đi ra khỏi cửa chính của khách sạn, nhìn thấy còn có gần bốn mươi năm mươi người giữ vững vị trí, thề không chịu rời đi, khiến cho cô có thể nói là đau đầu nhức óc, xem ra, coi như cảnh sát dù có cưỡng chế như thế nào, họ vẫn giơ cao bảng hiệu, nếu như không cách nào cho bọn họ câu trả lời thỏa đáng, cho dù không cần ăn cơm bọn họ cũng nhất quyết không giải tán.
Vì không muốn làm cho người của VF và người trong đoàn biểu tình nhận ra cô, vì vậy cô nhìn xung quanh, lập tức chạy đến chỗ Từ Chiêu Đệ nói:” Mình có thể đội mặt mũ trùm đầu hình con sóc chuột lên đầu được không, như vậy trông mình sẽ có khí thế hơn, nó sẽ làm cho mình quyết tâm hơn."
Chỉ có đem đầu mình che đi, mới không sợ bị Thẩm Nghệ Dạ nhận ra.
"Cậu muốn đội mũ trùm đầu hình sóc chuột lên đầu?" Từ Chiêu Đệ hoài nghi, từ đầu đến chân quan sát cô một phen.
"Đúng vậy a, muốn kháng nghị sẽ phải lấy ra toàn bộ tinh lực, cậu không phải hy vọng mình tích cực sao?"
Từ Chiêu Đệ nửa tin nửa ngờ hỏi: "Vậy mình hỏi cậu, cậu mới vừa rồi gấp như vậy mang hai vị thiết kế nổi tiếng kia đi vào bên trong làm cái gì?"
"Không nói dối cậu, là mình phụ trách hoạt động quan hệ xã hội lần này, hai nhà thiết kế nổi tiếng kia là khách quý trong hoạt động lần này, căn cứ vào chức trách công việc, mình đương nhiên là muốn đem các cô ấy an toàn đưa đến hội trường, đây là công việc của mình, mình đây là làm chuyện chính đáng, nhất mã quy nhất mã, cậu có thể thông cảm cho mình một chút được không." Cô hết sức giải thích, nghĩ hết biện pháp bỏ qua một bên quan hệ của cô cùng Thẩm Nghệ Dạ .
"Sao không nói sớm, bằng không mình còn tưởng rằng cậu cùng với cậu ấm của VF có quan hệ léng phéng, nghe nói hắn cá tính nóng nảy, tính khí lại hư, cùng hắn ở một chỗ tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời, Khang Tư Mỹ liền nhảy ra bác bỏ, "Nào có, hắn mới không phải loại người như vậy, cậu không nên để những lời trong tạp chí bát quái kia lừa gạt!" Thật chết người, thế nào đại đa số người đều đem biến anh thành loại người bại hoại gia phong, không có đạo đức vậy..
Nhìn cô phản ứng kịch liệt như thế, không khỏi khiến Từ Chiêu Đệ tò mò.
"Mình bị Bát Quái tạp chí lừa gạt?" Từ Chiêu Đệ không ngừng quan sát cô."Cậu cùng hắn rất quen sao?"
"Mình. . . . . ." Cô cố gắng trấn định, nói sang chuyện khác, "Cậu biết hay không biết ở cửa hàng Tân Quang ba ngày này đang có chiến lược giảm giá, mình có thẻ khách quý, không bằng chúng ta nhanh để hoạt động kết thúc, cùng đi shopping, cậu phải biết, mình rất có mắt chọn đồ , cho nên. . . . . ."
"Khang Tư Mỹ, câu hỏi của mình cậu vẫn chưa trả lời, mình hỏi cậu, cậu cùng cái tên đó, tên gì. . . . . . Thẩm cái gì Dạ , không có quan hệ gì chứ?" Đại khái chính là như vậy mới có thể khiến cô ấy khó xử, biến cô ấy thành kẻ hai mặt, không biết nên giúp người nào?
"Có quan hệ gì chứ? Chiêu Đệ, cậu rốt cuộc còn muốn kéo dài hoạt động này phải không? Nếu như muốn, vậy thì nhanh lên một chút để cho mình đội khăn trùm đầu này, hôm nay mình đã đủ mệt mỏi, còn nữa xong việc mình liền muốn đi về." Lời vừa mới dứt, khóe mắt dư quang thế nhưng xuất hiện một đạo bóng người quen thuộc. Di? Đây. . . . . . Đây không phải là Thẩm Nghệ Dạ sao? ! Anh hẳn nên lựa chọn cửa sau hoặc tầng hầm, làm sao sẽ ngốc đi từ cửa trước mà rời đi vậy?
Thẩm Nghệ Dạ vừa xuất hiện, làm Khang Tư Mỹ sợ tới mức vội vàng đội ngay cái mũ trùm đầu hình con sóc lên đầu, cô ngàn vạn lần không thể để cho anh phát hiện cô cũng là một phần tử trong hoạt động biểu tình, nếu như bị anh biết cô làm người hai mặt, lấy tính cách ghét ác như thù của anh mà nói, nhất định sẽ coi cô là nghĩ một đằng nói một nẻo, nói một đàng làm một nẻo, là một cô gái siêu cấp lừa đảo.
"Được nha, ngươi cái tên này, ta cũng không tin ngươi không phải ra mặt." Từ Chiêu Đệ đi tiên phong, bước một bước dài xông lên giơ lên cao bảng hiệu, thái độ cường ngạnh đối với Thẩm Nghệ Dạ không ngừng kêu gào, "Kháng nghị lạm sát động vật, kháng nghị sử dụng da động vật, chúng ta không cần áo lông làm bằng da động vật, không cần vì rất ít người mà cầu lợi. . . . . ."
Thẩm Nghệ Dạ không có ý định đi từ cửa sau hay là từ hầm để xe ô tô, hắn muốn đường đường chính chính đi cửa lớn, hắn sử dụng da thú tất cả đều phù hợp với đạo đức cùng quy phạm luật pháp, cho nên hắn cũng không sợ những người trong hoạt động biểu tình này quấy rối.
Chỉ là tinh thần quang minh lỗi lạc này của anh lại khiến Khang Tư Mỹ lâm vào tình trạng thảm hại, làm hại cô phải biến thành con sóc chuột nhỏ hoảng sợ mà tìm một cái hang để chạy trốn.
Tất cả đoàn người biểu tình ùa lên, bọn họ ngăn trở đường đi của Thẩm Nghệ Dạ, mà hắn bị làm phiền cũng không có nổi nóng, cũng không giống như các chính trị gia tìm đường khác để đi. Ngược lại, hắn dừng bước đứng ở bên đường, tính toán làm sao đối phó với cái đoàn thể bảo vệ môi trường đáng ghét này.
"Trước tiên xin hỏi các vị có biết quy trình lấy da thú của chúng tôi như thế nào không, nếu có biết mong các vị trở về suy nghĩ xem buổi kháng nghị hôm nay liệu có ý nghĩa sao?." Đối mặt với một nhóm người đang vây quanh, hắn không chỗ nào tỏ ra sợ hãi, nói tới nói lui nói rất chuẩn xác, đạo lý rõ ràng.
"Coi như là sản phẩm hợp pháp, nhưng là vì một bộ y phục sẽ phải giết nhiều động vật như vậy, cũng quá tàn nhẫn, nói thì hay lắm sao không tính thử, ước chừng cũng phải con sóc chuột mới có thể làm một cái áo khoác lông sóc, hy sinh nhiều động vật như vậy chỉ đổi lấy một người hư vinh, như vậy đúng không?" Từ Chiêu Đệ trực tiếp chỉ trích hắn, còn gọi Khang Tư Mỹ đang tìm cách lẩn trốn thật xa đến."Tới đây, khiến vị tiên sinh này nhìn một chút con sóc chuột là một loại động vật đáng yêu cỡ nào, chúng ta ngay mặt hỏi hắn, hỏi hắn như thế nào xuống tay được, tàn sát nhiều động vật như vậy!"
Bị gọi đến, cả người Khang Tư Mỹ hoàn toàn trở thành đần độn, cô cho là cô đội lên đầu mặt nạ hình con sóc, ẩn núp ở trong đám người là có thể chờ đến khi cuộc kháng nghị kia kết thúc, ai biết được Từ Chiêu Đệ trực tiếp gọi tên, không phải là đem cô từ nơi ẩn trốn đơn giản chỉ cần bắt cô ra ngoài ánh sáng sao, để cho cô cùng Thẩm Nghệ Dạ làm loại thứ nhất tiếp xúc.
Chỉ thấy con sóc nhỏ này đầu cúi thật thấp, vai cúi xuống, bước đi thất tha thất thiểu, không nhìn ra có bất kỳ tư thế hùng hồn nào.
"Ngươi mở to mắt nhìn kỹ một chút, phải làm một cái áo khoác ngoài lông sóc nhất định phải dùng sinh mệnh, ngươi xem một chút, động vật đáng yêu như vậy, một sinh vật nhỏ bé linh hoạt khéo léo như vậy, ngươi nhẫn tâm sát hại chỉ để thỏa mãn nhà thiết kế cùng với một số khách hàng ít ỏi sao?" Từ Chiêu Đệ vô cùng đau đớn mà nói.
Từ Chiêu Đệ nói xong, phía dưới đoàn người đồng loạt phụ họa, có người hô to, có người kêu la, mọi người tâm tình sôi trào, sục sôi, duy nhất cùng với những người khác bất đồng là con sóc nhỏ kia.
Cô có vẻ cực kỳ bất an, không cách nào dung nhập vào đám người, đừng nói là Từ Chiêu Đệ phát hiện ra, ngay cả Thẩm Nghệ Dạ cũng phát giác con sóc này giống như không phải theo chân bọn họ cùng cổ động .
Với sức quan sát bén nhạy của hắn, hắn liền nhìn xuống trang phục phía dưới của người đội mặt nạ con sóc này, hắn phát hiện trang phục này giống của Khang Tư Mỹ như đúc, bằng vào điểm này hắn liền lớn mật phỏng đoán người dưới mặt nạ này chẳng lẽ chính là Khang Tư Mỹ? !
"Nói chuyện nha, kháng nghị chính là muốn nói ra mục đích hoạt động của chúng ta, lớn mật nói ra bất mãn của cậu, nói ra sóc con là bị sát hại như thế nào, như thế nào bị những người hám lợi gian thương giết hại a!" Từ Chiêu Đệ phát giác ra cô rất khác thường, thế nào giống một cái cọc gỗ cổ họng cũng không thốt một tiếng?
Bị buộc đến góc tường Khang Tư Mỹ vì không muốn làm cho làm cho ai căm giận, không thể làm gì khác hơn là lấy dũng khí ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng Thẩm Nghệ Dạ.
"Tôi. . . . . . Tôi đây. . . . . ." Khi ngay mặt nghênh hướng tới anh thì cô liền hô hấp dồn dập, căn bản liền cả một câu đầy đủ đều nói không ra được.
Khi cô mở miệng nói chữ "Tôi" chữ này sau khi nói ra khỏi miệng, lập tức bị Thẩm Nghệ Dạ thính tai nghe ra đầu mối.
Di? Thanh âm này còn rất quen thuộc, phảng phất mấy phút trước còn loáng thoáng quanh quẩn ở bên tai c