Chiến trường hung hiểm làm gì có cái gọi là bình lặng, ải Tả Giang xâm nghiêm cao cao tại thượng giữa muôn trùng rừng rậm núi đồi, án ngữ trước con đường quan trọng trong việc nhập quan lên phía Bắc, thử hỏi nơi này làm sao mà yên bình được.
Chỉ sợ là kế mưu vẫn chưa xuất hết, hai phía vẫn còn dè chừng nhau từng chút một, so kè sự nhẫn nại của bên nào lớn hơn mà thôi, để rồi đợi chờ cơ hội địch lộ tử huyệt, kết quả là cắn miết không buông.
Và cuối cùng cơ hội đó cũng đến.
Hôm đó cùng ngày Nạp Lan Cảnh dùng kế đem thuyền chiến nước Ngô đánh hỏa công thủy trại Tây Lỗ, thì một bức mật lệnh được đưa đến tận ải, chuyển giao cho ba tướng trấn thủ là Lai Câu, Viêm Đạt và Cung Mạc.
Nhận được chỉ lệnh, Cung Mạc dẫn năm vạn quân xuất quan, giả dạng là tuần phòng ngừa địch, nhưng thực chất là đem quân theo lối tắt đánh xuống, mưu đồ giải vây cho Bá Ninh ở rừng Chúc Lâu, sau cùng là về hiệp phòng ải Thiên Hựu.
Năm vạn quân vừa đi lực phòng ngự của ải Tả Giang giảm xuống một nữa, Viêm Đạt nhìn sự thể trước mặt thì chống đao xuống mà nói:
- Trận chiến thực sự ở đây cuối cùng cũng đã bắt đầu.
- Lai Câu ngươi có sợ không, sao đao trong tay ngươi lại rung lên như vậy?
Lai Câu khuôn mặt lạnh tanh đáp lời:
- Không phải là sợ hãi mà là hưng phấn, thanh đao này đang thèm khát uống máu địch nhân, đặc biệt là những chiến tướng lẫy lừng trong thiên hạ.
- Lão tướng quân cảm giác này người hiểu chứ!
“Hiểu, ta sao lại không hiểu cơ chứ, thân làm tướng lĩnh trải trăm trận, ai lại không muốn có một trận đánh như thế này, nhưng mà tiểu tử à ngươi thật sự quá cuồng ngạo rồi, sự cuồng ngạo của ngươi không ngờ lại làm máu nóng của ta sôi trào, mẹ nó chứ! Quân Tây Lỗ các ngươi còn đợi gì mà còn chưa xông đến.” Viêm Đạt vuốt râu ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn xuống ải quan, nơi mà mười mấy vạn quân Tây Lỗ từng đoàn, từng đoàn người đông như kiến cỏ đang tiến đến thiết lập trận hình.
Gió không ngừng thổi, mây đen xám xịt một góc trời, trái ngước với sự u ám của thiên địa, nhân gian ngàn vạn ngọn đuốc lại bùng cháy, thứ ánh sáng hủy diệt và sát sinh, khai mở con đường xuống hoàng tuyền của trăm vạn người.
Cười đi, cười lớn lên, sau ngày hôm nay mọi thứ sẽ khác, một trang sử mới sẽ viết tiếp cho một chương sử sẽ bị lãng quên, thời đại chồng chéo lên nhau chỉ để tô điểm cho thứ xấu xí ẩn tàng vào trong.
Sống bao nhiêu năm, trải bao phong sương, dưới bước chân ta ngập ngụa máu tanh, đã quen cảnh tử thi đầy đất, xương chất thành đổi, nhưng cứ vung tay ra lại thấy thiếu một thứ gì đó quan trọng, đáp án ơi rốt cuộc ngươi có nằm trong tòa thành bé mọn này không. Ông trời ơi ông có thể cho A Báo ta biết được không?
Bốp
Một cú vỗ mạnh vào lưng A Báo, khiến ông ta quay lại, chỉ thấy Nhan Dật Tiên ở cạnh bên từ lúc nào, ông ta cười rồi nói:
- Chủ tử ta có nói trong quân Tây Lỗ không ai bằng tướng quân, vũ lực đứng đầu trong Ngũ Hổ Thần, từ sớm đã không có đối thủ.
- Phải chăng cái tâm hư lâu ngày của một võ tướng lại trỗi dậy khiến cho người thơ thẩn là vậy?
A Báo nhìn Nhan Dật Tiên rồi nói:
- Ta thấy làm lạ, tại sao ngươi không theo chủ tử của mình truy kích Cung Mạc mà lại ở đây cùng ta đánh ải Tả Giang.
- Rốt cuộc ở nơi này có gì mà khiến ngươi không nỡ rời đi là vậy.
Nhan Dật Tiên đáp:
- Cũng giống như tướng quân, cùng muốn tìm một cao thủ để có thể đánh một trận thật sảng khoái.
- Và kẻ tôi muốn tìm may mắn thay lại có ở đây, vì vậy trận này tuyệt nhiên không thể vắng mặt.
A Báo hỏi:
- Là người nào?
Nhan Dật Tiên đáp:
- Lai Câu, mãnh tướng dưới trướng Nạp Lan Cảnh, người được cho là tướng lĩnh mạnh nhất phương Bắc.
- Đã giao thủ qua, người này tuyệt nhiên là đương thế kỳ tài.
A Báo khẽ cười:
- Nếu đã là vậy ta cũng muốn lĩnh giáo qua một lần, chỉ trách rằng con mồi này lại bị ngươi nhắm mất rồi.
- Đành vậy, thôi thì lão già Viêm Đạt đành để ta chiếu cố.
Dứt lời A Báo phi ngựa xuống phía dưới, sau đó kèn trống thúc liên hồi, đạo đạo binh mã gầm vang trông rất khí thế, binh khí va vào nhau khiến một vùng tĩnh lặng trở nên sao động, đất bằng như dậy sóng.
Tây Lỗ, Tây Lỗ!
Khí thế của vạn quân như sóng dữ vỗ bờ, cuồng phong nhập địa, mãnh mẽ vô ngần, từ cao nhìn xuống dù trời đã nhá nhem nhưng vẫn cảm thấy khắp một vùng rực sáng ánh bạc từ vũ khí và khiên giáp tỏa ra. Sau đó từng đốm lửa nối đuôi nhau tạo cảm tưởng như mặt đất đang rực cháy giữa chốn thiên địa u mờ.
Ào, ào.
Tiếng gió rít lên sắc nhọn, mang theo hơi lạnh từ phương Bắc tràn về, khỏa lấp bao phủ những thân thể ấm nóng cùng nhiệt hỏa đang dâng tràn trong tim, không ai bảo ai tất cả tay đều lăm lăm khí giới chỉ chực lao lên lâu thành giết địch. Mắt thấy đại binh Tây Lỗ như vậy, Viêm đạt khẽ chau mày rồi nói:
- Sỹ khí thật đáng sợ, đánh trận nhiều năm chưa bao giờ thấy đội binh nào có được khí thế như vậy.
- Trận này thật sự là gặp không ít khó khăn rồi. Lai Câu nhìn ngươi bình tĩnh như thế ắt hẳn đã có kế sách gì rồi chăng?
Lai Câu mỉm cười rồi nói:
- Một kẻ võ dũng thô trần như tôi làm gì có kế sách cơ chứ, chỉ là tôi tin một điều và cũng tin một người.
- Chỉ cần làm theo kế sách của vương gia, tuyệt nhiên có thể chuyển bại thành thắng.
Viêm Đạt cười lớn, vuốt bộ râu dài bạc trắng của mình, nhìn Lai Câu đầy thưởng thức:
- Nếu vậy thì trận này chúng ta chỉ cần tận lực là có thể xoay ngược thế cờ rồi.
- Chỉ là, Lai Câu à! Ngươi thực sự tin rằng Nạp Lan Cảnh có thể dẫn quân ta tách mình lách ra được khỏi thiên la địa võng này được sao?
Lai Câu cằm yển nguyệt thanh long đao cắm xuống đất, chuôi đao ngập vào nền gạch cứng đến cả tất, hùng dũng tuyên bố:
- Chắc chắn là được.
- Huống hồ có Lai Câu tôi ở đây tuyệt nhiên không cho địch tiến thêm một bước nào, dù đó có là Ngũ Hổ Thần đi chăng nữa.
Viêm Đạt nghe vậy thì yên lòng, quay lại chúng tướng sỹ bên dưới mà nói:
- Đại địch trước mặt, một trận chiến đẫm máu là không thể tránh nổi, chư vị ở đây từng đối đầu với quân Tây Lỗ ắt hẳn cũng biết thực lực địch mạnh hơn ta, quân số lúc nào cũng đông hơn chúng ta. Nếu xét về mặt lý thuyết thì chúng ta không tài nào thắng nổi địch.
- Tuy nhiên lần trước quân ta đã đánh bại được Lý Nguyên, đuổi được năm mươi vạn quân Tây Lỗ phải cuốn cờ vất trống lên mà chạy, thề thì chỉ với mười mấy vạn quân trước mặt liệu có thể làm khó được các bậc anh hùng đất Bắc chúng ta hay không?
- Mọi người có thể nói cho ta hay không?
Chúng tướng sỹ thay câu trả lời bằng một tiếng hét cất vang lên:
- Sát!
Chiến ý không hề kém cạnh, sát ý ngùn ngụt bừng cháy trong tim, quân trang khí giới nghiêm chỉnh tiến vào các vị trí phòng thủ đã quy định sẵng. Viêm Đạt mỉm cười sau đó phất tay xuống:
- Chuẩn bị ứng chiến!
Câu nói ấy vừa dứt, phía dưới quân Tây Lỗ cũng đã không chờ được nữa, từng đội nối nhau mang theo thang tre, túi đất bắt đầu áp sát tường thành, phía sau cung tiễn thủ bắn yểm trợ. Chỉ nghe một tiếng pháo hiệu, vạn mũi tên cất cao lên nền trời, hòa vào bóng tối đang dần xâm chiếm nhân gian, chỉ để lại tiếng gió rít bén nhọn lạnh lùng rơi xuống.
Không khí vốn đã rất lạnh, lạnh đến mức thấm sâu vào da thịt khiến từng lỗ chân lông trên cơ thể co rúm lại, thế mà lại không đủ để hình dung được sự sắc lạnh của sắt thép cắt qua cơ thể. Máu đào tuôn ra từ những vết thương đang hở miệng, hòa vào nhau chảy xuống nền gạch cứng nhắc tạo thành một dòng sông máu nhỏ chảy dọc khắp các ngóc ngách ải Tả Giang.
Giết địch hay bị địch giết rốt cuộc là kết quả hay là đề án, là phức tạp hay là đơn giản, câu trả lời được vạn người tìm kiếm trong thời khắc này, chỉ là cái giá phải trả để biết được phải đánh đổi bằng mạng sống.
Binh sỹ tìm kiếm, tướng lĩnh cùng tìm kiếm, cùng đối chất với trời xanh về cái gọi là sinh tồn, cái gọi là hưng phấn, cái gọi là nhiệt huyết, cái gọi là hoài bão.
Tiếp tục tiến lên, tiếp tục phòng ngự, giằng co từng chút một trên mặt thành chật hẹp, giành giật từng chút một về sự sống, để rồi ý niệm trong phút chốc chợt trào dâng, như lời nói thản thốt đáp trả cùng trời đất, lấy chút sinh mạng bé mọn để khẳng định giá trị. Mặt đất bằng phẳng như dậy sóng, thiên hạ rộng lớn không đủ để chí nam nhi ngang dọc, giang tay chỉ muốn dẹp bỏ những trái ngang, chỉ là tay dù dài cũng khó ôm hết được mộng tưởng, chí dù cao cũng khó thoát khỏi kiếp số. Trăm ngàn ánh mắt cùng ngước nhìn trời xanh, cùng ngắm nhìn những bông hóa máu rực rỡ nhảy múa giữa nền trời, rồi lặng lẽ thốt một câu:
- Phải chăng đây là tổng kết cuộc đời của ta!
Không, chết như thế này ta không cam tâm.
Trái ngược với cái nhìn chung của đồng loại, một số cá thể lại muốn vươn ra, thoát khỏi cái số mạng mà trời xanh định sẵng, móng vuốt được tôi luyện qua bao năm tháng đang trợ sức cho đám hung thú cuồng dại khát máu, giúp chúng đứng lên hướng ánh nhìn dữ tợn đến những kẻ đang run lên cầm cập.
Một trong số chúng, một thiên nhân tướng Tây Lỗ ở dốc cát thứ mười leo lên được tường thành, tay cầm trường thương đang thỏa sức ra oai, đâm, chém, khiến cho quân lính Bắc Nhung phải dạt hẳn ra một bên. Hắn khinh mạng nhìn đám người trước mặt, lạnh lùng nói:
- Đám khỉ hoang phương Bắc các ngươi chỉ là một lũ kém cỏi, còn không mau đầu hàng, nếu không đừng trách ta sao ác độc, ra tay không lưu tình.
- Sát
Tên ấy không lí gì đám thuộc hạ theo sau, chỉ chăm chăm cằm binh khí lao lên đánh giết đám người Bắc Nhung trước mặt, mỗi chỗ hắn đến không một binh sỹ nào có thể ngăn cản nổi.
Đúng lúc này một người gạt đám binh sỹ Bắc Nhung trước mặt ra, lạnh lùng nói:
- Giết gần ấy người ngươi đã thỏa mãn rồi chứ.
Tên đó nhìn người nói câu ấy tay cằm đại chùy thì nhếch mép cười, sau đó lao lên:
- Vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ, chí ít là phải thêm cái đầu của ngươi nữa mới đủ.
Người cằm đại chùy chính là Huỳnh Trung, anh ta không nói không rằng, vung chùy lên đánh, một chùy một thương vừa chạm nhau, cây thương bằng gỗ đã bị đại chùy từ thép nguyên đánh gãy, sau đó chùy lớn cứ thế quất mạnh vào đầu tên thiên nhân tướng. Sức mạnh của nó khiến cho đầu tên này nát bét, máu thịt bày nhày phọt cả óc trông hết sức ghê rợn. Huỳnh Trung một đòn chấn nhiếp chúng nhân, khí thế trong tim mật căng tràn phô bày ra lớp da bì chiến ý như núi lửa phun trào, Huỳnh Trung đảo mắt một vòng lạnh lùng nói:
- Điều năm ngàn quân về thành Tây hiệp phòng, ở đây đã có quân của Huỳnh Trung tiếp quản, môt bước cũng không cho địch lọt qua.
Chúng binh sỹ Tây Lỗ cũng như binh sỹ Bắc Nhung hết sức ngỡ ngàng trước câu nói của Huỳnh Trung, vì số người theo anh ta chỉ có khoảng ba trăm người, nay lại điều sáu phần mười binh lực đến nơi khác để hiệp phòng, như vậy chẳng phải là quá ngông cuồng sao. Nhưng không cho họ kịp nghĩ, Huỳnh Trung đã cùng đám huynh đệ xông lên, giọng hắn như chuông đồng:
- Huỳnh Trung đến đây.
Nói rồi chùy lớn vung lên, trước đại lực vô tỷ, trăm ngàn người trước mặt không cách chi ngăn cản được, cái còn lại chỉ là xác người la liệt, binh khí giáp sắt vỡ vụn.
--------oo-------
Lại nói lúc này bốn mặt ải Tả Giang mười mấy ụ cát nối từ đất lên đến mặt thành đã được thành hình, mười mấy vạn quân Tây Lỗ không tiếc mạng cứ lao lên như sóng triều miên mang không dứt.
Nhan Dật Tiên lãnh đạo môt đôi lớn kỵ binh với bộ binh theo sau, đốc thúc quân sỹ:
- Đã nhập được thành, chủ bộ binh lên trước, kỵ binh theo ta nhập ải phối hợp với chủ quân mười mặt giáp công địch.
Vừa di chuyển Nhan Dật Tiên vừa nhìn quanh, sau đó ông ta nhìn về góc thành phía đông với cổng ải bị công phá, ông ta cười lớn đầy thưởng thức rồi nói:
- Nhanh thật, nhanh đến mức đáng sợ.
- Không hổ là đại tướng thiện chiến nhất quân Tây Lỗ, A Báo tướng quân đúng là trăm nghe hông bằng một thấy.
- Đúng là mở rộng tầm mắt rồi.
Binh, binh. Sát.
Tiếng người la hét tán loạn, tiếng binh khí va vào nhau quyết liệt, sau đó từng đội từng đội binh mã Bắc Nhung bị đánh tan. Trước sức mạnh của A Báo dù lớp lớp người trước mặt cũng không cách chi ngăn được.
Một tên tổng đội trưởng thủ thành hét bảo quân sỹ:
- Nâng trường thương lên, không cho hắn tiến thêm một bước nào nữa.
Quân Bắc Nhung nghe vậy thì trường thương nâng lên, những mũi thương sắc lạnh xếp từng hàng từng hàng như rào chắn bủa vây A Báo vào bên trong.
A Báo lạnh lùng nói:
- Dựa vào các ngươi.
Câu nói ấy đầy khinh mạng, sau đó lợi đao như móng vuốt của con ác thú khổng lồ xông vào đám linh dương đang hoảng sợ trước mặt, khiến đội hình chúng tán loạn, tất cả các cách thức phòng tránh hay bỏ chạy đều trở nên vô ích. Ánh sáng bàn bạc của thanh đao trong tay vung xuống khiến cho toàn quân Bắc Nhung sỹ khí tan biến. A Báo vó ngựa cất bước lao vào đám binh sỹ trước mặt như chỗ không người, đại đội nhân mã phía sau ông ta trước tốc độ của chủ tử không cách chi theo kịp, để một mình A Báo đơn đã độc đấu. Lúc này Viêm Đạt hạ lệnh xuống:
- Trước giết tướng quân bên địch, sau mới đánh đuổi đám lâu la theo sau.
- Người đâu khóa cổng.
Ầm, ầm.
Từ vòm đá phía trên cổng thành, những cọc gỗ nặng nề được hạ xuống, khóa kín đường tiến vào thành của đám thân binh A Báo đang rơi lại phía sau. Lúc này một mình A Báo đứng trước đại đội binh sỹ Bắc Nhung, người nào người nấy đều ngập tràn sát ý la lên như muốn hạ gục đại tướng của địch. Đám thân binh Tây Lỗ hoảng sợ la hét:
- Tướng quân cẩn thận!
Lời nói ấy cảnh báo cho A Báo về hàng ngàn tên đang ồ ạt bay đến từ phía trước của đội cung tiễn thủ Bắc Nhung. A Báo mắt trông thấy sát cục không hề run sợ, tay hoa đao lên đánh chặn loạt tên đang lao đến, khiến chúng mất lực rơi lộp độp trên nền đất. Chưa dừng lại A Báo hai mắt sáng hoắc ánh nhìn sắc lạnh, giục cương ngựa lao về phía trước, thanh đao trong tay vung lên, miệng hét lớn:
- Phá!
Soạt, Soạt,…, ầm, ầm.
Như một mũi tên xuyên phá bức tường phòng ngự dày đặt, quân lính phía trước chẳng khác nào nộm cỏ vô dụng, binh khí bủa vây xung quanh chẳng khác nào là cành cây, ngọn cỏ không cách chi thương tổn đến Ngũ Hổ Thần A Báo khí ngạo đương trường. Mắt thấy binh lính không tài nào ngăn nổi A Báo, Viêm Đạt cuối cùng cũng động thủ, ông nhún mình từ bậc thang xuống trên mình chiến mã đã chờ sẵng, ông gầm lên một tiếng thật to như chuông đồng vang vọng:
- A Báo lão tử đến tiếp ngươi đây.
Nói rồi Viêm Đạt giục ngựa lại giao phong, còn A Báo nghe gọi cũng quay người lại, thấy Viêm Đạt đang đuổi sau lưng thì quầy ngựa lại chuẩn bị ứng chiến.
Còn bên kia một trận chiến khác cũng đã bắt đầu chuẩn bị nổ ra, Nhan Dật Tiên với phương thiên họa kích đang dừng ngựa nhìn một đại tướng với uyển nguyệt thanh long đao đang chắn trước bức phòng tuyến cuối cùng của quân Bắc Nhung. Nhan Dật Tiên nhìn người này không dấu được sự vui mừng, hắn nói:
- Cuối cùng cũng có dịp giao thủ, Lai Câu tướng quân lần này người định đánh bao nhiêu hiệp đây.
Lai Câu đáp:
- Ba trăm hiệp liệu có đủ không.
Lời nói vừa dứt cả hai vị đại tướng đều cười, nụ cười của sự cao ngạo, rồi hai con hung thú của nhân gian đều giương nanh sắc của mình tiến về địch thủ không một chút khoan nhượng.